Dạ Lung

Chương 13: Một Tiếng



Sau khi nhận được thông tin từ Đỗ Đạt, hắn tiến về Tàng Kinh Đường, từ xa Phong Trần đã thấy một tòa lầu, tòa lầu gồm năm tầng, ở dưới có hai đệ tử ngoại môn canh giữ, trên tầng một của lầu có bảng ghi Tàng Kinh Đường.

Thấy có người đi về phía lầu, trên người lại không mặc quần áo đệ tử thông thường, Phong Trần tiến đến nơi, hai người ở cửa ngăn lại, lên tiếng:

-Cho hỏi vị sư huynh trước mặt là ai, xin xuất trình lệnh bài thân phận.

Phong Trần nghe đến lệnh bài thân phận, một tiếng nổ tung trong đầu, trước khi rời đi sư phụ không hề đưa cho thứ gì giống là lệnh bài cho hắn. Nhìn thấy gương mặt hắn lúng túng, hai người kia cũng thấy khổ, không cần biết tên này tên gì, nếu không mặc đồng phục thì chỉ có đệ tử chân truyền hoặc trưởng lão, mặc kệ là vào trường hợp nào hai bọn hắn cũng không muốn đắc tội, lại càng không thể phá hư quy củ.

Loay hoay một lúc hắn cũng nhớ ra, trong quyển Y Hồn Thuật hình như có kẹp thứ gì đó, hắn lôi từ trong ngực ra hai quyển sách, nhìn xem quyển nào là Y Hồn Thuật, hắn lấy tay rũ sách, từ trong rơi ra một miếng lệnh bài bằng tre, bên trên ghi Chân Truyền. Nhìn thấy lệnh bài, cả ba đều thở phào, nhặt lên lệnh bài hắn nói:

-Y Phong, Phong Trần muốn vào xem sách.

Nghe cái tên, hai người hơi kinh ngạc một chút, hai người vô thức nhìn kỹ hơn một vòng, không ngờ vị sư huynh nổi tiếng vô sỉ ngày qua lại xinh đẹp vậy, khuôn mặt thanh tú, mắt trong veo, da trắng, thân thể mảnh mai, còn mặc đào y. Với tạo hình này bị gắn nên hai chữ vô sỉ đúng là hoa lài cắm bãi…, hai người lấy lại tinh thần, lại chắp tay, người bên trái nói:

-A, thì ra là Phong Trần sư huynh, với lệnh bài Chân Truyền sư huynh có thể xem sách ở tầng một, hai và ba, tầng bốn và năm cần có lệnh bài của trưởng lão hay phong chủ mới có thể vào, sách có thể xem không giới hạn.

Nói xong nhường đường cho hắn đi, nhìn Phong Trần khuất sau thông đạo, người bên phải lên tiếng:

-Sao ngươi không nói hết ra, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?

Người bên trái trả lời:

-Ta muốn xem tên này có bản lĩnh gì mà môn chủ cho hắn phá vỡ quy định, cũng muốn xem bộ dạng chật vật của hắn. Thôi quan tâm ít thôi, về làm nhiệm vụ.

Nói xong hai người trở về vị trí tiếp tục làm nhiệm vụ. Nhờ lệnh bài, Phong Trần đã vào được Tàng Kinh Đường, bước qua thông đạo hiện ra trước mắt là những kệ sách, trên kệ sách rất nhiều sách, bên cạnh có rất nhiều đệ tử ngoại môn, đưa mắt nhìn thì không thấy có đệ tử nội môn nào. Tên từng kệ có ghi rõ các loại sách, có Đại Lục Điển Tịch, Nhập Môn Công Pháp, Luyện Thể, Luyện Thuốc, Luyện Khí,… nhìn rất nhiều, hoa cả mắt.

Phong Trần không vội vàng đi lên trên, mặc dù trong lòng rất muốn tu luyện luôn, trước hết hắn cần biết những thông tin cơ bản, hắn tiến đến kệ Đại Lục Điển Tịch tìm đọc, hắn chọn một quyển để đọc. Sau khi đọc hắn tổng kết lại, thứ Phong Trần đọc là U Hỏa Sử Ký, nó cho hắn biết ở đại lục này gọi là U Hỏa Tinh, trên đại lục tồn tại rất nhiều chủng tộc nhưng không giống với thứ trong ký ức của Phong Trần, ở đây có Ma tộc, Quỷ tộc, Thú tộc, Nhân tộc được phân chia từ mạnh đến yếu, các cảnh giới tu luyện thì đều gọi giống nhau từ yếu đến mạnh Ngục Dân, U Đồ, U Sư, U Tông, U Tướng, U Vương, còn có mạnh hơn không thì không rõ. Có năm châu lục và bốn đại dương gồm Ma Châu, Quỷ Châu, Thú Châu, Bắc Ma Châu, Nam Quỷ Cực, Đại Hỏa Dương, U Cốt Dương, Đại Hồn Dương, U Nham Dương. Nơi Tiên Sư Môn đang ở là Nam Quỷ Cực, một môn phái trung tầng ở một vùng thôi gọi là Nam Man Vực, ở đây còn rất nhiều thế lực khác.

Phong Trần đọc xong những thông tin này mà hắn vã hết mồ hôi ra, hắn không biết so sánh độ rộng lớn của nơi này với trái đất trong ký ức thế nào. Đọc xong hắn tiếp tục tìm kiếm xem có loại sách nào viết về vấn đề giống cơ thể của hắn không, tìm hết cả tầng thì không có sách nào, đặc biệt sách về y học ở đây rất ít, có lẽ hắn phải lên tầng hai, hắn tiến về một thông đạo cầu thang tiến lên tầng hai bước vào. Bóng lưng vừa đi, lại có tiếng bàn tán:

-Năm nay đệ tử chân truyền đều vào Tàng Kinh Đường vậy, không có ai được trực tiếp chỉ dạy, chẳng lẽ ngộ tính không được sao.

Người bên cạnh vỗ đầu tên vừa nói:

-Chỉ có ngươi mới có vấn đề thôi, người ta trực tiếp được làm chân truyền, tư chất hay ngộ tính ngươi sánh được sao.

Người đối diện lên tiếng:

-Vị huynh đệ này nói đúng đấy, thiên tài có cách dạy của thiên tài, cỏ dại như chúng ta sao so được, cố gắng hết mức thôi.

Những lời bàn tán chỉ kéo dài chút ít, rồi lại việc ai người đó làm. Phong Trần đi lên cũng không nghe được lời bàn tán, lên trên lại làm cho hắn hơi ngạc nhiên một chút, ở đây nhỏ hơn tầng đầu một phần ba, số lượng sách cũng ít hơn nhưng nhiều hơn hai loại, có thêm một kệ sách, trên đó ghi Y, Hồn Sách. Ngoài ra Phong Trần nhìn thấy hai người quen giữa những đệ tử nội môn là Nguyễn Anh và Nhị Ngưu, hai người này ngồi gần nhau, một bên là luyện thể, một bên là luyện khí, hai người rất chăm chú vùi đầu vào nghiên cứu, mà không chỉ là hai người mà còn có rất nhiều đệ tử nội môn nữa.

Phong Trần không để ý đến họ nữa, hắn tiến đến kệ có sách Y học và Hồn thuật, hắn đi một vòng chọn được hơn chục quyển sách, sách ở đây cũng chỉ dành cho nhập môn về hai lĩnh vực này thôi, xem một hồi bốn tiếng đồng hồ hắn đúc kết lại cơ thể của tu luyện giả chia làm hai mươi kinh mạch, mười hai chính kinh, tám kỳ kinh, có ba đan điền là Tụ Điền, Phân Điền, Phát Điền lần lượt ở bụng dưới, ngực trái và ở đầu. Kinh mạch không thông hoặc đan điền bị vỡ tu sĩ đó bị phế bỏ, nhưng vẫn có cách tu bổ lại, còn cách là gì thì không ghi. Thân thể người thường vẫn đầy đủ kinh mạch và đan điền nhưng nếu khí có thuộc tính như U khí thì kinh mạch và đan điền nổ tung, tu sĩ có căn cơ thuộc tính thì khác, trong kinh mạch và đan điền của họ vốn đã tồn tại thuộc tính, tu sĩ tu luyện chỉ cần nạp khí tương ứng thì sẽ được cường hóa mà không bị nổ tung, nhưng nếu đưa khí khác vào không cùng thuộc tính thì xung đột xảy ra, nhẹ thì tàn phế, nặng thì bùm, chết ngay lập tức.

Còn về phương pháp tu luyện linh hồn còn khắc nghiệt hơn rất nhiều, hồn lực của con người khi sinh ra đều giống nhau, nhưng có sinh linh được thiên địa ưu ái hơn hoặc sinh ra trong hoàn cảnh đặc biệt có hồn lực cường đại hơn. Linh hồn cũng là một loại lực lượng rất quỷ dị, hồn bị diệt coi như đã chết và đi tái sinh sống đời mới, nếu ác nghiệp quá nặng thì trực tiếp tái sinh làm Ngục Dân, nhưng hồn lực giúp tu sĩ kiểm soát mọi thứ một cách chính xác, điều này rất cần trong y thuật, chiến đấu còn có cả Trận pháp. Linh hồn trong các lĩnh vực này rất quan trọng, đặc biệt hơn chiến lực của Hồn Sư còn rất mạnh và rất khó có thể ngăn chặn. Muốn tu hồn thì phải cảm được hồn, sau khi cảm được hồn thì cần thông hồn, sau khi thông được hồn thì tu sĩ chính thức bước lên con đường hồn tu.

Trong đây có một phương pháp cảm hồn, còn thông hồn thì không thấy. Phong Trần dựa vào quyển sách gọi là Cảm Hồn Thuật bắt đầu tìm một góc của lầu hai ngồi xuống bắt đầu cảm hồn. Muốn cảm được lực lượng mơ hồ như hồn lực trước hết ngồi xuống, tinh thần thả lỏng, nhắm mắt lại, tưởng tượng và cảm nhận thấy có một nguồn sáng trong, khi thấy nguồn sáng đó là đã đạt được qua Cảm Hồn. Phong Trần ngồi mất một tiếng đồng hồ, trên trán đổ ra cả mồ hôi, lông mày nhíu lại, trước mắt đen thui, không có một chút gì, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến hồn lực là gì, nó có hình dạng gì. Ngồi cả một tiếng đồng hồ không thấy gì, hắn nghĩ phải làm sao để tìm được linh hồn đây, chợt hắn nhớ lại những câu văn tự khi hắn còn chịu đựng nỗi khổ từ Nghiệp Hỏa:

“Tâm sinh ngục, tâm sinh quỷ.

Tâm sinh súc, tâm sinh tội.

Tâm sinh tiên, tâm sinh thần.

Tâm ta tĩnh, vạn vật ta sinh.

Tâm ta tịnh, ắt vạn vật hóa không.”

Vậy khi ta cứ cố nghĩ và đi tìm hồn là gì ắt sẽ làm tâm loạn, mà khi tâm ta loạn thì tất cả đều bị che mờ, vậy nếu ta không đi tìm thì sao. Khi suy nghĩ thông, đầu óc Phong Trần thả trôi mọi suy nghĩ, không kiếm tìm, không định nghĩa, lông mày giãn ra, cơ thể thả lỏng, tinh thần thư giãn bắt đầu tiến vào một trạng thái vi diệu. Trước mắt từ bóng tối có từng ánh sáng bay đến, tụ lại thành một cơ thể, cơ thể này giống hệt với hình dáng của Phong Trần, có cái khác biệt là trên quần áo có khắc vài ký tự, nhưng kỳ lạ là Phong Trần đọc những ký hiệu đó lại hiểu, bên trên có ghi:

“Nguyên Thức, Nguyên Hồn, Nguyên Thân

Tam Nguyên sinh Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức

Thức là Nhân, Hồn là Bào

Thể chứa lực nguồn, Nguyên Thức sinh Tính”

Phong Trần vừa đọc lên bốn câu thơ này hắn thực sự chưa hiểu chúng muốn nói gì, có câu thứ hai hắn hiểu một phần “Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức” hắn chỉ biết đây là Ngũ Uẩn theo pháp của Phật gia mà thôi, còn lại hắn không hiểu bất cứ thứ gì. Phong Trần muốn nhìn sâu hơn vào trong linh hồn xem có gì không, bỗng đầu óc quay cuồng, hắn gục xuống, tưởng chừng hắn sẽ ngã xuống đất thì mặt hắn úp thẳng vào cặp tuyết phong. Bất ngờ đây không phải Y phong chủ sao, bên cạnh còn có một ông lão thân mặc y xám, nhìn thấy cảnh này ông chỉ biết quay mặt đi cho bớt ngại ngùng, trên mặt hai người lúc này cũng phải biểu lộ kiếp sợ, ông lão lên tiếng:

-Thần nha đầu, ngươi xem ra nhặt được một tên đồ đệ thiên tài rồi, hơn nửa canh giờ từ chưa biết gì vào thẳng Thông Hồn, ta thấy năm đó Họa nha đầu chỉ xứng làm sư muội của hắn mà thôi.

Y Thần cũng khiếp sợ khi nghe thấy đánh giá của vị ông lão, nàng lên tiếng hỏi:

-Tàng Lão, có cần báo cho môn chủ không?

Ông lão trầm ngâm, vuốt râu, sau đó lên tiếng:

-Không cần, nha đầu ngươi cứ để ý hắn trước đã, việc của hắn ta sẽ liệu báo với môn chủ, ngươi cũng qua nói với Họa nha đầu, nếu hắn gặp khó khăn về tu luyện thì cố gắng giúp đỡ hết mức.

Nói xong lão cũng biến mất, Y Thần thấy vậy cũng đặt hắn dựa vào tường, nàng đứng lên nhìn hắn nói thầm chỉ có nàng nghe được: “Ngươi đã làm thế nào để từ không biết gì vào thẳng Thông Hồn”, nói xong nàng cũng biến mất. Tất cả cuộc trò chuyện của Tàng Lão và Y Thần đệ tử ở đây đều không biết, chỉ thấy Phong Trần dựa vào tường thiếp đi, ai cũng đánh giá là do hắn quá lười biếng, xem công pháp không hiểu gì mà vào đây ngủ.