“A, chết tiệt, lại ngất đi nữa rồi.”
Phong Trần tỉnh lại, đầu hắn lúc này cảm thấy hơi đau và quay cuồng. Vừa dậy hắn mắng luôn một câu. Hắn không biết vì sao lại ngất đi. Nhìn quanh lầu, hắn đã không thấy còn ai ở đây nữa, nhìn ra ngoài cũng thấy trời không còn sáng như lúc hắn mới vào lầu.
Lúc này có một tiếng “ọt…”. “Ôi trời, còn chưa được gì mà đã hết ngày rồi sao? Thôi cố lên tầng trên xem còn có gì khác về công pháp tu hồn không, ai bảo mình không được gì khác ngoài hồn lực chứ.” Phong Trần vin tay vào tường đứng lên, tiến về phía cầu thang để lên tầng trên. Cũng may ở đây còn có Dạ Minh Châu, tuy không sáng bằng bên ngoài nhưng cũng tốt hơn khi hắn ở căn phòng mới vào môn, ít nhất ở đây còn nhìn được chữ để đọc.
Bước lên lầu trên với cái bụng đói, hắn chỉ tìm thứ mình cần nhất. Nhìn xung quanh, cũng như tầng hai: sách y thuật và hồn tu ở cùng chỗ nhau. Hắn đi đến tìm sách, lần này hắn chỉ tìm sách hồn tu. Đưa mắt nhìn-đây rồi, Thông Hồn Thuật, thứ hắn cần chính là nó. Dòng cuối cùng của cuốn sách dạy hắn cảm hồn nói: “Cảm hồn xong muốn tu luyện hồn thuật thì phải Thông Hồn.”
Mở quyển sách ra hắn chăm chú nhìn và đọc kỹ. Đọc gần đến cuối, Phong Trần cảm thấy có gì đó sai sai. Trong sách nói: muốn thông hồn thì sau khi cảm hồn xong cần gom hồn lực lại, nặn thành hình chính mình. Điều này chẳng phải là làm trong khi cảm hồn sao? Câu hỏi to đùng. Hắn lật vài trang nữa đọc đến hết, còn xem lại bìa sách xem có phải sách viết sai không. May là phần cuối có chỉ cách phát ra hồn lực.
Phong Trần theo sách nói, lại ngồi xuống tại chỗ, nhắm mắt đi vào trạng thái Thông Hồn. Dùng ý niệm dồn hồn lực ra lòng bàn tay. Bên ngoài thân thể Phong Trần lúc này, trên bàn tay hắn xuất hiện một thứ nhìn như một làn khói trắng. Hình ảnh linh hồn Phong Trần mở mắt ra nhìn thấy làn khói trắng trong tay, hắn lúc này mới nở nụ cười. Đang hài lòng thì tự nhiên đầu óc quay cuồng. Phong Trần vội mở mắt, cắt đứt trạng thái Thông Hồn. Cảm giác quay cuồng dần dịu lại rồi tan biến. Phong Trần lúc này thở phào, thầm nghĩ: “Úi trời, hú hồn, may mà ngắt kịp không lại nằm rồi.”
Ý nghĩ vừa dứt, bụng lại tiếp tục réo “ọt…”. “Thôi, cũng đã muộn rồi, về nạp năng lượng đã, mai lại đến.” Đã quyết định, Phong Trần lò dò bước xuống dưới lầu. Trong khi Phong Trần chỉ nghĩ đến ăn, thì trên tầng cao nhất, Tàng Lão nhìn bóng lưng lò dò của Phong Trần, ông đã chết lặng rồi. Trong lòng lão đã chửi ầm lên: “Con mẹ nhà nó, sao lại có cái loại này chứ! Học cảm hồn thì trực tiếp nửa canh giờ chạm Thông Hồn; học Thông Hồn thì ngay lập tức điều khiển được hồn lực ngoại phóng ra ngoài. Không chỉ thế, hồn lực còn nhiều gấp đôi mình. Đúng là tức chết! Thôi, không thể so sánh, so nữa chắc lấy luôn mạng già mất.” Bình ổn lại tâm hồn, Tàng Lão lại quay về trạng thái tĩnh tọa.
Lầu hai, lầu một-Phong Trần từng bước loạng choạng bước ra khỏi thông đạo, hắn bước từng bước về phía Y Phong. Hai tên đệ tử ngoại môn canh cửa nhìn thấy Phong Trần bước ra với vẻ trật vật thì ánh mắt khinh thường hướng về hắn. Tên bên phải lên tiếng:
“Hừ, tên này thì chân truyền cái nỗi gì. Cho hắn nếm chút đắng.”
Tên bên trái cũng hùa theo:
“Phải. Thiên phú thì không có, lại dám mò vào công pháp cao. Nhớ khi mới đầu vào, ta còn suýt chút bị phế dù đó chỉ là công pháp ở lầu một. Tên này nhìn bộ dạng chắc cố chấp lên lầu hai, phản phệ không chết là đã may lắm rồi.”
Hai tên vẫn nghĩ Phong Trần do học công pháp quá cao mà bị thương. Không biết nếu hai người biết hắn do đói quá mới có bộ dạng đó, không biết có tức đến nổ phổi không.
Phong Trần trên đường trở về đi qua vườn thuốc, hắn vẫn thấy vườn thuốc được thắp sáng bởi U Hỏa Thạch, một loại U thạch mang hệ hỏa vừa để chiếu sáng vừa để tu luyện. Vừa về tới cổng, cái mũi của hắn đã ngửi thấy mùi của đồ ăn rồi. Vội mở cửa, Phong Trần vọt ngay vào nhà. Thấy một bàn thức ăn-tuy thức ăn chỉ như ban sáng nhưng với một người sắp lả thì còn gì quan trọng hơn lấp đầy bụng. Lao vào ngồi ăn ngấu nghiến, phùng mang trợn má. Chợt để ý thấy có một mảnh giấy đặt đè bởi đĩa trứng chiên.
Phong Trần từ từ buông bát đũa xuống, vội nuốt nốt miếng cơm trong miệng, cầm lấy tờ giấy lên đọc: “Ăn đi rồi nghỉ sớm, cơm ta nấu đừng lãng phí. Người vô dụng thì đừng ăn.”
Trong lòng Phong Trần cảm thấy có một dòng nước ấm chảy vào lòng. Ngay bây giờ hắn muốn khóc. Hắn nhớ cơm mẹ nấu, hắn nhớ câu chửi của ba,…
Kết thúc thời gian ủy mị, ăn xong cơm, dọn dẹp tất cả, vào phòng nghỉ ngơi. Sáng nay mở mắt ra cứ nghĩ sẽ có đồ ăn để ở bàn, ai ngờ ra ngoài phòng khách vắng lặng, không có gì cả. Đành vậy, muốn có đồ ăn phải lăn vào bếp. Phong Trần không ngờ ở đây ngoài trứng, măng và gạo còn lại không có gì. Hắn cũng không biết-ngày thường sư phụ hắn không ăn cơm. Tu sĩ ích cốc giúp thân thể mạnh mẽ hơn, không như người phàm không thể hấp thu khí nên phải ăn.
Ăn xong, hắn không rời nơi ở mà ra sau nhà.
Sau nhà có một cái ao nhỏ, ở đó Y Thần có nuôi cá chép và trồng ít sen. Thường ngày nàng tu luyện ở đó. Ở đây thanh tâm, U khí cũng đầy đủ. Ra sau, Phong Trần lấy ra hai quyển sách: một quyển để tu hồn, một quyển xem như giúp hắn phân loại thuốc. Phong Trần vì muốn nhanh chóng bước lên con đường tu luyện nên hắn để Bách Dược Quyển sang bên, mở Y Hồn Thuật ra xem. Thuật này được chia làm ba tầng: tầng một tụ hồn thành tia, tầng hai dùng hồn xét thân, tầng ba dùng hồn dẫn dược. Khi luyện thành thuật này có thể tự mình trị thương khi đang chiến đấu, sức chiến đấu tăng mạnh. Trong quá trình trị thương cho người khác, hồn lực tiêu hao liên tục, từ đó rèn luyện sức khôi phục hồn lực rất lớn.
Muốn tu luyện được tầng một thì ít nhất phải tu luyện đến Thông Hồn cảnh, xuất hồn ngoại thân. Cái này Phong Trần đã làm được, nhưng muốn tụ hồn thành tia thì với hắn lại rất khó. Mỗi lần đưa hồn lực ra ngoài là hắn lại hoa mắt, lại phải nghỉ mất mười phút mới thử lại. Loay hoay cả buổi sáng hắn mới chỉ xuất ra được ba mươi giây là hết hồn lực. Phong Trần nghĩ: cứ thế này thì không ổn, liệu có cách nào khác chứ? Nếu có thì chỉ có thể đi tham khảo tiền bối-mà chỗ có thứ này thì chỉ có ở Tàng Kinh Đường.
Đã xác định mục tiêu, hắn đi một mạch đến nơi, không để ý ánh mắt khinh miệt của hai đệ tử gác.
Phong Trần lần này đi một mạch lên lầu ba, tìm đến nơi có công pháp hồn tu. Hắn cứ thế miệt mài tìm hết tất cả hồn kỹ có trên kệ, mặc kệ phẩm cấp. Mà hắn cũng không quan tâm đến phẩm cấp, thứ hắn muốn xem là cách dùng hồn lực để thi triển hồn kỹ. Lấy hết ra xem. Hết hai tiếng đồng hồ, ở đây không có hồn kỹ nào giống với hình dạng hồn ti.
Đang lúc không có đường nào để ngưng tụ ra hồn ti, bỗng có một tiếng nói vang lên:
“Phong Trần sư đệ, là đệ sao? Đệ có gì khó khăn sao?”
Là Nhược Hoa. Nàng sống cùng sư phụ nên cũng bị nhiễm tính băng hàn của Bạch Họa, thế nên quan hệ với các đồng môn không quá thân thiết, đặc biệt đối với nam đệ tử càng lạnh nhạt. Vậy mà giờ nàng lại chủ động hỏi chuyện một đệ tử nam. Lý do rất đơn giản: sư phụ bảo làm vậy. Hôm trước Y Phong chủ đến tìm sư phụ, hai người nói chuyện một lúc lâu. Sau đó sư phụ gọi nàng vào, nói nàng phải cố gắng hết sức giúp đỡ Phong Trần; ngoại trừ chết và bị ép trao thân, khó cỡ nào cũng phải giúp.
Nghe xong lời phân phó của sư phụ, sự chấn kinh trong lòng nàng nổi lên. Sóng lòng dâng lên. Không biết Y Phong chủ đã nói gì mà sư phụ lại ra mệnh lệnh lớn như vậy. Cả khi kiểm tra người cũng nhất quyết thu Phong Trần làm đồ đệ. Điều này khiến nàng thật sự rất tò mò. Tuy rất nghi hoặc nhưng nàng vẫn đồng ý làm theo sứ mệnh.
Phong Trần nhìn thấy Nhược Hoa, mắt hắn tỏa sáng: “Đây rồi, tham khảo từ người thật vẫn hơn! Nhược Hoa sư tỷ là đệ tử chân truyền của Bạch Phong chủ, người tu luyện hồn thuật mạnh nhất môn phái. Kinh nghiệm từ đây chứ còn đâu nữa.” Hắn giã đầu, đứng lên hành lễ:
“Nhược Hoa sư tỷ, tỷ cũng đến đây học sao?”
Nghe câu hỏi của hắn, Nhược Hoa nhìn đống sách trên bàn. Giờ đây nàng trong lòng chấn kinh. Phải biết, một đệ tử dù là chân truyền, số lượng sách được xem cũng cần có giới hạn. Nếu không biết mà xem quá giới hạn thì hậu quả rất khó lường. Vậy mà tên này một lần đọc cả chục quyển. Cho dù đây chỉ là những hồn kỹ bình thường nhưng với một người nhập môn như Phong Trần từng này cũng là quá điên rồi. Vậy mà chuyện gì đang xảy ra trước mắt nàng-hắn không bị sao cả. Thật sự hôm qua hắn mới tu luyện sao?
Thoát khỏi chấn kinh, nàng lên tiếng đáp:
“Ừm, ta qua đây lấy ít sách về cho các sư đệ, sư muội Họa Phong làm quen.”
“Ta thấy đệ xem rất nhiều hồn kỹ, không biết sư đệ có chuyện gì sao?”
Chờ mãi mới có cơ hội hỏi, Phong Trần không bỏ lỡ, hỏi luôn:
“A, đệ xem hồn kỹ để học cách ngưng hồn, mà xem mãi ở đây không có cái gì giống thứ đệ cần. Không biết sư tỷ có thể giúp đệ không?”
Nghe tới “ngưng hồn”, nàng vô thức gật gật đầu, định nói gì, chợt thấy có gì sai sai. Nàng bất ngờ mở to mắt:
“Đ… đệ nói gì? Ngưng hồn?! Đệ cho ta biết cảnh giới linh hồn của đệ là gì rồi?”
Thấy vị sư tỷ này nắm lấy tay mình hỏi dồn dập, mọi người xung quanh cũng nhìn lại. Phong Trần kéo tay lại, nói nhỏ:
“Sư tỷ, người buông tay đệ ra đã, có gì từ từ rồi nói.”
Nhận thấy mình thất thố, Nhược Hoa vội buông tay Phong Trần, mặt nàng hơi nóng lên nhưng cố chấn tĩnh nói:
“Ừm… ta xin lỗi, đã làm đệ hoảng sợ.”
Nghe nàng đã bình tĩnh lại, Phong Trần trả lời:
“Không sao ạ. Như đệ nói, đệ gặp vấn đề về ngưng hồn. Còn về cảnh giới thì hôm qua đệ mới đột phá Thông Hồn cảnh ạ.”
BÙM! Như một tảng đá lớn nện xuống mặt hồ tĩnh lặng. Lời nói của Phong Trần như tảng đá; tâm trạng của Nhược Hoa như mặt hồ. Đầu óc nàng bùng bùng hai chữ: “Thông Hồn”. Để đạt được hai chữ này nàng mất tận ba năm. Ba năm! Nàng chỉ thua sư phụ mình nửa năm để đạt Thông Hồn cảnh. Vậy mà giờ đây Phong Trần nói hắn chỉ mất hai ngày.
Tất cả kiêu ngạo về cái thứ gọi là thiên tài-thứ mà nàng tự hào mang ra so sánh với Phong Trần lúc này chỉ là đồ bỏ đi. Giờ thì nàng đã hiểu tất cả những điều bất thường mà sư phụ thể hiện đều liên quan đến Phong Trần: phá lệ nhận đồ đệ, mệnh lệnh đệ tử phải giúp đỡ trừ cái giới hạn cuối cùng.
Nhược Hoa hít một hơi thật sâu để ổn định lại tinh thần. Sau khi tinh thần ổn định, nàng nói:
“Được. Ta sẽ giúp đệ. Nhưng ở đây không tiện cho việc tu luyện. Đệ theo ta về Họa Phong, ta sẽ giúp đệ.”
Phong Trần nghe vậy, biết đã có người giúp nhưng vẫn hỏi:
“Đệ về Họa Phong liệu có được không?”
Nhược Hoa mỉm cười, không quên công việc của mình. Vừa đi chọn sách vừa nói:
“Đệ dọn sách đi, ta chọn vài bộ hồn kỹ rồi cùng đi. Đừng lo-đệ là đệ tử của Tiên Sư Môn, ta đâu có đưa người ngoài vào. Với lại nơi đến là chỗ của ta mà.”
Nghe vậy, Phong Trần cũng không để ý nữa. Dọn xong, hắn cùng Nhược Hoa ra khỏi Tàng Kinh Đường, tiến về Họa Phong.