Theo chân Nhược Hoa về Họa Phong, trên đường đi có vô số con mắt chú ý đến hai người, tiếng bàn tán vang lên, đa số là nói về sự xinh đẹp của Nhược Hoa và sự hiếu kỳ khi nàng đưa một nam nhân về Họa Phong. Ngoài đệ tử trong phong, nàng không để ý những lời bàn tán này, bỗng nàng gọi:
- Vương sư muội, lại đây giúp ta, cầm những hồn kỹ này về phong học cho các đệ tử nội môn đợt này luyện tập. Sau khi xong việc nếu ai có khúc mắc ta sẽ chỉ lại.
Một nữ đệ tử chạy đến, đây là Vương Linh, đệ tử xuất sắc nhất của Họa Phong trong nữ đệ tử lứa mới nhất. Ngoài thiên phú cao, nàng này cũng có dung nhan không kém Nhược Hoa. Nàng rất hâm mộ Bạch phong chủ, thường ngày cũng học tập tính cách của Bạch Họa nên được Nhược Hoa thân cận hơn. Nhận lấy hồn kỹ từ Nhược Hoa, Vương Linh đưa mắt về phía sau nhìn, nàng lên tiếng hỏi:
- Nhược sư tỷ, đây là?
- À, giới thiệu một chút, đây là Phong sư đệ, đệ tử của Y phong chủ, làm quen chút.
Vương Linh lúc kiểm tra tư chất thì nàng đang tu luyện nên không đi, nhưng nàng cũng nghe Bạch phong chủ định thu một nam đệ tử làm đệ tử chân truyền nhưng cuối cùng vị đệ tử đó lại chọn về Y Phong. Nàng rất tò mò người mà Bạch phong chủ muốn có mà không được như thế nào. Nay được gặp cũng không có gì nổi bật lắm: thân hình hơi gầy, da hơi giống nữ nhân chút, nhìn như gió thổi mạnh cũng bay mất. Nàng có chút xem thường nhưng không thể hiện ra mặt, cúi người thi lễ.
- Chào Phong sư huynh.
- Đây là Vương Linh, đệ tử ưu tú của Họa Phong trong năm nay, sư đệ làm quen chút.
Được Nhược Hoa giới thiệu, Phong Trần nở một nụ cười “công nghiệp” đáp lễ. Bây giờ có mỹ nữ đến mấy đứng trước mặt hắn cũng vô dụng, thứ hắn muốn là nhanh chóng tu luyện để tìm cách giải quyết vấn đề cơ thể, còn thứ khác không quá quan trọng. Giới thiệu và giao nhiệm vụ xong, nàng ra hiệu cho Phong Trần rời đi. Lại nghe được tiếng nói vang lên từ phía xa:
- Hoa muội, thì ra muội ở đây, làm ta đi tìm mãi, có chỗ chưa hiểu, cần…
Phong Trần và Nhược Hoa quay lại, nhìn thấy có ba người tiến đến. Nhược Hoa nghe tiếng nói này nàng khẽ nhíu mày. Người vừa lên tiếng là Hồ Đào, người này là đệ tử Họa Phong trước khi Nhược Hoa vào. Cũng có thiên phú, 30 tuổi U Sư trung kỳ, cao hơn nàng một tiểu cảnh giới, nhưng hồn tu thì vừa bước vào Thông Hồn cảnh mà thôi. Trước khi Nhược Hoa vào thì hắn là đệ tử ưu tú nhất Họa Phong. Hắn còn mơ làm đệ tử chân truyền của Bạch Họa. Sau khi Nhược Hoa xuất hiện hào quang bị chiếm mất, hắn bắt đầu bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, Hồ Đào bắt đầu theo nàng, chuyện này ở Họa Phong không ai không biết.
Vậy mà giờ đây Hồ Đào lại thấy nữ nhân mình coi là của mình mang theo một nam nhân khác bên cạnh. Hắn đang định nói lời thân mật liền bị khựng lại. Hồ Đào nhíu mày, chưa kịp lên tiếng thì một trong hai kẻ đi cùng đã cướp lời:
- Tên nhóc, ngươi là ai? Tại sao ngươi lại dám xông vào Họa Phong? Ngươi có tư cách gì đứng bên cạnh Hoa tỷ?
Phong Trần nghe lời này xong chưa hiểu chuyện gì, từ đâu ra tên hỏi mình là ai, có tư cách đứng ở đây không. Mọi người xung quanh xì xầm:
- Lại có kịch hay rồi.
- Tên nhóc này chết chắc. Chắc hắn không biết Đào sư huynh đã coi Nhược Hoa sư tỷ là vợ chưa cưới nên mới dám đi cùng.
- Ê rằng nhóc này không xong rồi.
Mọi người bàn tán. Lúc này Nhược Hoa cũng hơi giận, nàng nói:
- Mao sư đệ, Phong sư đệ là do ta đưa vào, từ bao giờ việc của ta lại cần các ngươi cho phép?
Tên Mao sư đệ kia ấp úng:
- Cái này… cái này…
- Mao đệ nói đúng đó, người ngoài lòng dạ khó lường. Dù đó có là người quen của muội thì cũng cần cẩn thận.
Hồ Đào lên tiếng bảo vệ cho tên họ Mao. Tên này cáo mượn oai hùm đứng sau nói:
- Đúng đó, sư tỷ phải cẩn thận. Tên này nhìn như nữ nhân ẻo lả, nhìn không phải người tốt gì.
Gương mặt Nhược Hoa trở nên khó coi hơn, nàng lên giọng:
- Hừ, Phong Trần là khách của ta. Nếu không có chuyện gì thì ta đi trước.
Nói xong nàng kéo tay Phong Trần bước đi về nơi ở của nàng. Ở sau, đám tiểu đệ của Hồ Đào nói vọng lại:
- Hầy, tên ẻo lả, chỉ biết trốn sau nữ nhân sao?
- Đúng là tên nhát cáy. Uổng công Y phong chủ nhận ngươi làm đồ đệ.
- Đúng nha, ta mà là sư phụ của ngươi thì cũng bị nhục mặt vì có một đệ tử như ngươi.
Nhược Hoa đang đưa Phong Trần đi, chợt nàng cảm thấy tay mình bị kéo ngược lại. Nàng quay lại nhìn hắn, lên tiếng:
- Đệ đừng để ý đến bọn chúng, chúng đang khiêu khích đệ đó, đừng mắc bẫy. Đi thôi.
- Hoa tỷ, ta không quan tâm chúng khiêu khích hay sỉ nhục ta, nhưng hắn dám làm nhục sư tôn ta, ta phải cho hắn biết có những điều không nên nói, một khi nói ra thì hối không kịp.
Nói xong Phong Trần giằng tay Nhược Hoa ra, tiến lại chỗ đám người Hồ Đào, đứng trước mặt ba người nói:
- Ta không biết vì cái gì mà các ngươi gây khó dễ cho ta.
- Người mình thương thì hãy dành lấy bằng thực lực. Ở đây khua môi múa mép chỉ khiến nữ nhân coi thường.
- Các ngươi muốn gì nói luôn, ta không muốn tốn thời gian vào đám khốn các ngươi.
Lời nói của Phong Trần vừa dứt, những người ở đây như chết lặng. Không ngờ một kẻ không có chút tu vi nào mà dám thả “ngoan thoại”. Nếu là kẻ có thực lực thì gọi là khí phách, còn không thì chỉ là thùng rỗng kêu to. Vậy mà nghe lời Phong Trần xong, Hồ Đào lại không giận, hắn chỉ nhếch mép cười mỉa:
- À, Phong sư đệ đã nói vậy rồi, ta mà không đáp ứng thì mất mặt quá.
- Được, người đã vác đao đến cửa thì ta đón. Thế này nhé: ba tháng sau là đại hội tuyển chọn nội môn. Khi đó chúng ta lên đấu một trận, ai thua thì phải thực hiện yêu cầu của người thắng. Đương nhiên quy định tông môn không cho đệ tử xuống tay với nhau, nên sẽ không có gì quá đáng đâu. Dù sao cũng là đệ tử của Y nữ thần mà.
Câu cuối cùng hắn nói nhỏ vào tai Phong Trần. Nghe lời mỉa mai về sư phụ, Phong Trần hai tay nắm chặt, lửa giận trong lòng bốc lên, mặt hắn trầm lại. Phong Trần đẩy Hồ Đào ra và nói:
- Được. Ba tháng là đủ để dạy tên khốn như ngươi rồi.
Nhược Hoa chạy tới định ngăn không cho Phong Trần nhận lời nhưng không kịp. Nàng cũng chỉ biết chấp nhận. Nàng quay sang lườm Hồ Đào rồi nắm tay Phong Trần kéo đi. Ở phía sau lúc này là những lời bàn tán:
- Tên này bị điên sao? Ba tháng từ Ngục Dân muốn đánh thắng U Sư trung kỳ? Ếch ngồi đáy giếng!
- Cái thứ không biết tốt xấu, phải bị đánh nhiều mới tỉnh.
- Biết đâu được, nhỡ đâu thắng thì sao? Dù sao cũng là đệ tử chân truyền, không đến nỗi thua mất mặt.
Trên đường đi mặt Phong Trần vẫn trầm xuống. Phía trước là Nhược Hoa, mặt nàng lúc này lộ vẻ lo lắng. Không phải vì sợ bị sư tôn trách phạt, điều nàng lo là nếu Phong Trần xảy ra chuyện, tông môn mất đi một người có thiên phú hồn tu. Lúc đó nàng lại thành tội đồ của cả tông môn. Dù sao chuyện cũng bắt đầu từ nàng.
Đi đến nơi ở, Nhược Hoa lấy ra lệnh bài, một màn sáng mở ra. Bước vào trong, nàng quay lại nói:
- Phong sư đệ, tại sao đệ biết đó là chiêu khiêu khích mà vẫn đồng ý khiêu chiến vậy?
Nhìn xuống tay mình đang bị sư tỷ nắm, nhìn lên lại thấy nàng lo lắng, Phong Trần lên tiếng:
- Hoa tỷ, tỷ đừng lo. Đệ biết mình đang làm gì. Với lại sau ba tháng, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
- Nhưng…
Nhược Hoa đang định nói thì nửa chừng nghĩ lại. “Đúng nha, người mà dùng hai ngày từ Ngục Dân lên Thông Hồn cảnh lại yếu sao? Có thể ba tháng nữa hắn đánh ngang tay với Hồ Đào, thậm chí còn đè Hồ Đào ra mà mài cũng được.” Nghĩ thông suốt, nàng lại nhận ra mình vẫn đang cầm tay Phong Trần, mặt nàng hơi hồng lên, vội buông tay.
Lúc này Phong Trần mới để ý đến nơi này: một động phủ, trước động có sân nhỏ, bên phải sân có hồ nhỏ trồng sen trắng, cạnh đó có đình tre, bên trong đình là giá vẽ và ghế, cùng nhiều dụng cụ vẽ. Bên cạnh sân phía đối diện là một gốc đại thụ, dưới gốc có một mái đình tre, bên trong là bộ bàn ghế, trên bàn có cây cổ cầm.
Để phá vỡ không khí ngượng ngùng, Nhược Hoa lên tiếng:
- Nào, đến đây. Đệ có chỗ nào không thuận lợi trong tu hành thì nói ra, ta giúp đệ giải quyết.
Nàng vừa đi về đình có bộ bàn ghế, rót cho mỗi người một ly trà, ra hiệu cho Phong Trần ngồi. Hắn theo sau, ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi trình bày:
- Sư tỷ chỉ dạy cho đệ. Sư tôn đưa cho đệ Y Hồn Thuật. Mới xem đệ cũng mường tượng ra cách thức vận hành, nhưng vấn đề của đệ ngay từ đầu đã xảy ra.
- Khi đệ ngưng hồn ra ngoài cơ thể chỉ được một lúc là hồn lực cạn, không thể tiến hành bước tiếp theo.
- Sư tỷ hãy giải đáp tại sao đệ lại tiêu hao nhanh như vậy?
Khi ở Tàng Kinh Đường nàng nghe hắn nói ngưng hồn đã thán phục rồi, giờ nghe hắn ngưng được một lúc, nàng lại chấn kinh. Trong lòng là thế, ngoài mặt tỏ ra bình thản, nàng nói:
- Vấn đề này đệ nói ta có mấy suy đoán. Không biết đệ làm lại cho ta xem để xác nhận được không?
- Được…
Nàng vừa nói xong, Phong Trần liền ngưng hồn. Trong lòng bàn tay phải xuất hiện một luồng khói trắng. Sau một khoảng thời gian ngắn, làn khói bị ngắt. Thấy cảnh tượng này, Nhược Hoa há hốc miệng. Tu luyện được hai ngày, lượng hồn lực Phong Trần ngưng tụ ra hơn gấp bốn lần nàng, vậy mà hắn còn duy trì được một lúc mà không ngất. Nàng không biết năm xưa sư tôn có làm được không, chứ nàng mà ngưng ra lượng đó thì ngất nửa tháng. Vậy mà tên này chỉ hơi chóng mặt-đúng là quái vật.
Lấy lại bình tĩnh, nàng nói:
- Ừm, nhìn đệ ngưng hồn ta biết lý do rồi.
- Có hai trường hợp xảy ra khi ngưng hồn bị ngắt đột ngột: thứ nhất là hồn lực không đủ, thứ hai là khống chế hồn lực chưa thạo.
- Trường hợp của đệ là trường hợp thứ hai, khả năng khống chế hồn lực của đệ chưa được.
- Khống chế cần chú ý: cường độ, hình dạng và phương hướng. Nếu người mới tu nên ưu tiên ba thứ lần lượt là: yếu - nhỏ - tĩnh.
- “Yếu”: ngưng hồn với cường độ nhỏ, yếu.
- “Nhỏ”: ưu tiên tụ hình dạng nhỏ.
- “Tĩnh”: ưu tiên không di chuyển hồn lực để tránh tiêu hao.
- Nắm rõ ba cái này thì mọi hồn kỹ, hồn thuật đều không là vấn đề.
Màn đêm đã buông xuống, ánh sáng lan tràn khắp nơi. Phong Trần nghe xong phải thốt lên: “Khám bệnh phải gặp đúng thầy.” Mắt hắn sáng lên. Hắn đứng lên hành lễ cảm ơn. Ngay lúc này, theo lời Nhược Hoa, hồn lực tụ về lòng bàn tay. Lúc đầu là bao phủ bàn tay, sau đó bằng nắm tay, rồi bằng ngón tay. Cuối cùng là một cây kim - mờ mờ, ảo ảo hiện trên bàn tay Phong Trần.
Lần này Nhược Hoa khiếp sợ thật sự. Nàng dạy lại những gì sư phụ từng chỉ nhưng nàng cũng phải mất một tháng mới ngưng ra cây kim, vậy mà chưa đến 10 phút hắn đã thành công. Điều này khiến nàng nghi ngờ chính mình-liệu có phải nàng kém quá không.
Không để nàng tự rơi vào hoài nghi nhân sinh, sau khi đã học được, Phong Trần đứng lên hành lễ:
- Sư tỷ, sư đệ cảm ơn vì đã chỉ dạy. Giờ đã muộn, đệ còn có việc, đệ đi trước. Lần sau đệ nhất định mang quà tặng tỷ.
Nói xong, Nhược Hoa còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã chạy mất. Nàng đứng đó ngơ ngác như một thiếu nữ nhìn phu quân rời đi với người khác.