Rục rịch… rục rịch… Hắn cảm nhận được những tiếng động lạ trong lòng mình. Cố mở mắt ra, đầu óc quay cuồng, hắn cảm giác như vừa bị nhốt vào một chiếc lồng rồi bị quay đi quay lại không một chút thương tiếc.
Mắt mở, đầu bớt quay cuồng, hắn đưa mắt xuống và mở tấm vải bố trong lòng ra. Một chiếc đầu nhỏ lộ ra, khuôn mặt già nua, bờ môi khô khốc, làn da thâm đen như gấu trúc, nhưng ánh mắt lại hồn nhiên và ngây thơ.
Hắn nhìn khuôn mặt này, cố nhớ lại vì sao mình lại ngất đi. Hắn nhớ khi lao tới ôm lấy thân ảnh bé nhỏ này, khi chùm vải bố bao lấy nó, nhận thức về “thế giới cũ” dường như dần biến mất. Mảnh gốm trong linh hồn hắn đã tỏa ra ánh sáng, xua tan bóng tối đang xâm chiếm trí óc. Trong khi nhận thức bị tấn công, thân thể hắn lại phát ra một nguồn năng lượng, được tấm vải bố hấp thụ, đồng thời những luồng khói đen từ thân ảnh bé nhỏ cũng được chuyển hóa.
Khi khói đen chuyển hóa hết, hắn ngất đi. Dường như năng lượng mảnh gốm không còn nhiều, nên việc xua tan bóng tối và khôi phục ý thức diễn ra chậm, khiến hắn mất sức và ngất đi. Khi bóng tối tan biến, mảnh gốm trở về trạng thái cũ, vô dụng.
Thân ảnh trong lòng hắn lên tiếng khi thấy hắn mở mắt:
- Này! Này! Này! Ca ca, ngươi có sao không?
Hắn giật mình, rời khỏi dòng suy nghĩ của mình, vô thức đáp:
- Ờ! Ta không sao!
Nhìn kỹ, hắn nhận ra đây là một đứa bé, có vẻ là ký ức của một kiếp nào đó mà hắn vừa sở hữu. Hầu hết sinh linh ở đây dường như không có nhận thức, chỉ chịu đựng đau khổ thể xác hoặc những nỗi khổ khác. Nếu có, cũng chỉ mơ hồ về sự triệu hoán mà thôi. Hắn nghĩ, nếu được cứu khỏi đau khổ, họ cũng khó lòng có ý thức như hắn.
Để xác nhận, hắn hỏi:
- Này tiểu muội, muội tên gì? Sao muội lại ở đây?
Cô bé ngước đôi mắt trong sáng nhìn thẳng vào hắn, đáp:
- Muội tên Bảo Bối. Muội không biết sao lại ở đây. Chỉ nhớ mình đang đi chơi hội trăng với cha mẹ, sau đó ngất đi. Tỉnh dậy, cơ thể rất đau, lửa trên người cứ bốc cháy không tắt, rất đau! Sau đó được ca ca ôm vào, muội cảm thấy thoải mái, không đau nữa.
Ánh mắt cô bé long lanh, sắp khóc. Hắn xoa đầu cô và nói:
- Thôi nào, bé ngoan, không được khóc đâu!
Nhìn quanh, rồi nhìn khuôn mặt già nua của cô bé, hắn hỏi tiếp:
- Vậy cô bé có muốn đi theo ta không?
Cô bé vội quệt hai hàng nước mắt đang trực rơi xuống:
- Muội thực sự có thể đi cùng ca ca sao?
Hắn gật đầu, đáp:
- Um, muội có thể đi cùng ta. Ta sao có thể bỏ lại một cô bé dễ thương như muội ở nơi này được chứ!
Nghe vậy, hắn lặng lẽ nghĩ: “Lời nói dối thiện chí cũng tốt thôi, dù sao chỉ là một đứa trẻ mà, chắc con bé không trách ta đâu.”
Cô bé nở nụ cười, hỏi tiếp:
- Tuyệt quá! Vậy ca ca có thể cho muội biết tên được không?
Hắn lục lại ký ức và nói:
- Tên của ta à, muội cứ gọi ta là Phong Trần đi!
Nói ra tên này, hắn thấy buồn bã. Trong ký ức, ông ngoại hắn đặt tên Trần Phong Trần với ý nghĩa phong lưu, phóng khoáng. Ai ngờ vận mệnh lại khiến hắn thấy… trần gian chẳng phong lưu gì, mà còn đầy bi ai.
Nghe xong, mắt cô bé tỏa sáng:
- A! Tên của ca ca thật đẹp nha, còn đẹp hơn cả tên Bảo Bối của muội!
Cả hai cùng cười, hình ảnh một thây khô và một bà lão nhỏ bé cười giữa biển máu, xác chết trôi dạt khắp nơi thật kỳ dị.
Cười xong, hắn dìu cô bé đứng lên. Đúng lúc này, bụng cô bé phát ra tiếng “ọt…”.
- Ca ca, muội đói quá!
Nghe vậy, hắn nhận ra mình không còn cảm thấy đói. Trước khi cứu cô bé, hắn có cảm giác đói, nhưng giờ thì không. Hắn nhìn khuôn mặt già nua nhưng ánh mắt trong trẻo của cô bé, nói:
- Bảo Bối à, chúng ta cần năng lượng để tiếp tục lên đường. Muội là bé ngoan, hãy nhắm mắt lại, ca ca sẽ lấy đồ ăn và đút cho muội.
Cô bé chớp mắt, giọng kiên định:
- Muội sẽ ngoan mà, ca ca cứ đút đi, muội ăn được hết!
Hắn cúi xuống, cầm một mảng xương sườn - không rõ của người hay thú gì - dùng tay và răng xé thịt ra. Máu mủ tanh bốc lên, lan ra cánh tay hắn. Hắn đưa tay cầm thịt, dặn:
- Thứ này hơi khó ăn, muội cố nhai, không được thì nuốt luôn cũng được.
Cô bé mở miệng, mí mắt run run, nhận miếng thịt, không nhai mà nuốt chửng. Cảm giác kinh khủng khiến cô bé muốn ói ra, phải lặp lại nhiều lần. Hắn chứng kiến, vừa kinh hãi vừa thương.
Cuối cùng, cơn ác mộng kết thúc. Hắn dìu cô bé đứng lên, đôi chân nhỏ yếu ớt, đi từng bước về phía trước. Hắn vẫn chưa cảm thấy đói, và đôi lúc còn choáng váng, nên cả hai không thể đi nhanh hơn những thân ảnh mơ hồ xung quanh.
Họ vừa đi vừa ăn, vừa nghỉ, suốt khoảng một tháng. Nhìn về phía triệu hoán, cả hai thấy một ngôi làng, được bao quanh bởi hàng rào dài. Trên hàng rào, phía bên trái có một chiếc cổng - thực chất chỉ là hai chiếc gậy dựng lên.
Đứng trước cổng là hai thân ảnh đầu thú, thân người. Trước mỗi thân ảnh lại có một con thú nữa. Theo quan sát, cả bốn sinh vật chỉ đứng yên khi các thân ảnh có ý thức mơ hồ từ ngoài đi vào. Hắn nắm lấy bàn tay khô gầy của cô bé trong tấm vải bố, lên tiếng:
- Chúng ta đến nơi rồi, vào thôi!