Dạ Lung

Chương 5: Lùa được "gà"



Rời khỏi những suy nghĩ của chính mình, hắn tiếp tục đi về phía trước, đến bờ hồ. Khi đặt chân lên bờ bên này, hắn mới nhận ra sự thật: số lượng sinh linh vượt qua được sự tẩy lễ của Địch Tội Hồ ít hơn nhiều so với tưởng tượng. Không phải ai bước xuống hồ cũng trở lên với một tân sinh mới.

Nhưng phải nói, bất kể ít hay nhiều, mỗi sinh linh khi vượt qua tẩy lễ đều có được sự tân sinh. Khi mới xuất hiện, mọi thân thể đều bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt, ánh mắt mơ hồ, thân trí lộn xộn. Sau khi trải qua tẩy lễ, Nghiệp Hỏa tiêu tan, thân thể được bù đắp, trí lực lấy lại, cảm giác như vừa được hồi sinh.

Bước lên khỏi mặt hồ, hắn nghe thấy tiếng hân hoan của muôn loài. Đa số sinh linh nhận được tân sinh đều là tu sĩ hoặc yêu thú, chỉ một số ít là nhân loại hoặc sinh vật bình thường. Nghĩ đến điều này, hắn không khỏi rùng mình. Ai bình thường mà chịu nổi tẩy lễ từ Địch Tội Hồ chứ? Ngay cả tu yêu tu với bản năng cầu sinh mạnh mẽ cũng khó lòng chịu nổi.

Khung cảnh trước mắt hắn không giống tưởng tượng. Ánh sáng đủ màu rực rỡ, nhưng ánh sáng ấy không phải vô hình; trong đó có đủ loại hình thể: thú, người, nửa người nửa thú, thậm chí chỉ là bộ xương trắng và đen. Hắn dụi mắt vài lần, cố nhìn rõ, nhưng mọi thứ vẫn y nguyên. Hắn vội đưa tay nhìn chính mình. May mắn thay, hắn vẫn nhìn thấy da thịt, bàn tay gầy gò nhưng vẫn còn nguyên vẹn, màu da tái nhợt nhưng không bị thiêu đốt. Nếu nhìn như những sinh linh khác, chắc hắn sẽ khóc cũng không ra nước mắt.

Nhưng cảnh tượng xung quanh mới thực sự khiến hắn sửng sốt. Sau khi niềm vui tân sinh lắng xuống, những thân thể trần truồng hiện ra đầy quỷ dị: thú không lông, nhân loại không quần áo, quy tộc hay yêu tộc đều trần truồng, không che thân. Xung quanh là bãi đồ bỏ đi, thứ mà những sinh linh trước đó để lại, những thứ tưởng miễn phí nhưng thực chất là phế liệu. Bên cạnh bãi đó là một chiếc bàn, một bảng tên, hai sinh linh đứng cạnh: một sinh linh nhận đồ, một sinh linh ghi chép.

Những sinh vật mới bước lên hồ đều lúng túng, tự tìm nơi bớt ngượng. Thi thoảng một tên đực nổi cơn dâm đi về phía cái. Hắn nhìn cảnh tượng ấy, vừa thấy hỗn loạn vừa thấy thê thảm: những sinh linh tưởng được hưởng phúc, nào ngờ còn khổ sở hơn cả khi bị mẹ đánh, còn những tên đực có ý đồ cũng phải co vòi lại.

Trong đám hỗn loạn ấy, không ai muốn đứng lại lâu. Vậy mà vẫn có một đám vây quanh Địch Tội Hồ, toàn những kẻ dâm nam tiện nữ chiếm tiện nghi, hầu hết với tu vi a miêu a câu. Thỉnh thoảng, vài cá thể mới chân trước lên hồ, chân sau đã đi theo người đứng đó. Hắn quan sát, quyết không muốn lạc vào nơi quái dị, và cố gắng thu thập thông tin.

Hắn lướt qua đám đông, phát hiện một nhân loại. Người này hơi gầy, mặt hèn, mắt còn chút linh quang. Trong đám đông toàn ma tộc, quỷ tộc, thú tộc, hắn lại không nổi bật, ngược lại như bị hòa tan. Hắn nhìn kỹ, thấy bộ xương với quang hoàn đỏ bên ngoài, mặc quân áo nhân loại cũ. Xác định, đây chính là nhân tộc hắn muốn tiếp cận.

-Này người huynh đệ, đang tìm gì thế, cho tôi hỏi chút được không

Người kia quay lại với vẻ khó chịu. Lời nói vừa mở miệng, sắc mặt thay đổi:

-Chết tiệt! Ồ, có gì không tiểu huynh đệ? Ngươi mới từ hồ lên sao? Ngươi tìm ta đúng rồi. Có gì cứ hỏi, tiêu gia trả lời hết

Gã nắm tay hắn chặt như sợ chạy mất. Bàn tay gầy gò vừa tái tạo lại càng trắng hơn, khiến hắn cảm giác như sắp bị bóp nát. Hắn cố rút tay, hỏi tiếp:

Đúng vậy, tiểu đệ mới từ hồ lên. Tiểu ca, tại sao ở đó lại phát quân áo miễn phí vậy

Người kia khinh bỉ trả lời:

-Mẹ kiếp, cái đám đó mà có lòng tốt sao! Chỉ là đang lùa gà mà thôi

Gã chỉ tay về phía đám sinh vật nhận đồ và tiếp:

-Tiểu huynh đệ có thấy đám thú tốc đó không? Người, thú, quỷ, ma gì đưa về kiểm tra tư chất. Nếu hạ căn, lập tức lột đồ, đưa vào trại nuôi làm thức ăn dự trữ. Ai được phát hiện cao căn, thậm chí thượng căn, gọi là một bước gà hóa phượng hoàng

Hắn hiểu cơ chế nơi đây: nếu chết, sẽ tái sinh ngay lập tức. Làm đồ ăn còn hơn chịu Nghiệp Hỏa đời đời. Hắn hỏi tiếp:

-Tiểu ca có thể cho tiểu đệ biết về các thế lực này không

Gã liếc mắt, đáp:

-Sao ngươi cứ hỏi hoài vậy? Chúng ta còn chưa biết tên nhau, thế không hay lắm nhỉ

Hắn gãi đầu:

-A, ta quên. Gọi ta Phong Trần. Vậy lão ca tên gì, đang làm gì ở đây

Gã hắng giọng, che miệng:

-Ẹ hèm… Đương nhiên tiểu gia đang đi làm chính sự, tiện thể kiếm chút tiện nghi

-Tiểu gia tên Đỗ Đạt, đang tìm nhân tài cho môn phái. Thấy lão đệ khí chất phi phàm, da dẻ hồng hào, hào quang tỏa sáng, rất hợp với đại môn phái như phái ta. Không biết lão đệ có muốn theo tiểu gia về phái không

Phong Trần nhìn hắn, nghĩ trong lòng: da hắn vừa bị lửa thui, quần áo rách tả tơi, lời nói chắc bịa đặt

-Ồ vậy sao, gia nhập môn phái có lợi ích gì

Đỗ Đạt cười giảo hoạt:

-Lợi ích rất lớn. Hạ căn làm đệ tử ngoại môn, trung căn làm đệ tử nội môn. Đệ tử nhận 30 u minh đồng mỗi tháng, quần áo cấp phát. U minh khí trong tông không cao cấp nhưng tốt hơn ở đây

Phong Trần tò mò:

-U minh khí là gì? U minh đồng là gì?

Đỗ Đạt giải thích:

-U minh khí giống linh khí hay tiên khí, nhưng cơ thể yếu không chịu nổi. U minh đồng dùng để giao dịch trong giới tu luyện

Sau đó, Đỗ Đạt lôi một thanh niên khác vào, trao quần áo rách. Phong Trần thấy thanh niên có quần áo mà mình không có, hỏi:

-Lão ca, có thể cho ta mượn một bộ không

Đỗ Đạt giảo hoạt đáp:

-Tiểu gia đẹp trai, quan hệ chưa xác lập, nên không cho. Đây là tính cách tốt bụng, trả lời thắc mắc thôi

Phong Trần hơi ngượng:

-Nhưng lão huynh chưa mời ta mà

Đỗ Đạt ngượng ngùng:

-Chỉ mải nói chuyện thôi, vậy ý lão đệ thế nào

Phong Trần đáp:

-Được, ta đồng ý gia nhập

Nghe vậy, Đỗ Đạt vui mừng, trao quần áo rách cho Phong Trần, ra hiệu cho thanh niên vừa mặc quần áo và nói:

Chu lão đệ, lại đây làm quen chút nào

Thanh niên này tên Chu Khanh, kiếp trước thuộc gia đình giàu, chết khi cứu một đứa bé đuối nước, không muốn bị xem như heo chó mà giết thịt

Khi không còn sinh linh nào từ hồ bước lên, hai người theo Đỗ Đạt về môn phái.