“Sếp cứ yên tâm, chờ thời cơ thích hợp tôi sẽ tuyên bố chia tay, đảm bảo không làm lỡ dở chuyện tình cảm sau này của anh…”
“Úc Tinh.”
Tông Ngự không kiên nhẫn cắt ngang lời tôi. Không biết có phải tôi ảo giác không, nhưng tôi có cảm giác anh ấy lại nổi giận rồi.
"Cô đúng là ngốc c.h.ế.t được."
6
Tiễn Tông Ngự xong, tôi thong thả ung dung trở về chỗ làm.
Cũng may là Lục Chi Chi chưa công bố thân phận của tôi, nên mọi người vẫn coi tôi là một thực tập sinh chưa có kinh nghiệm.
Vậy nên họ ném cả đống chứng từ tài chính cho tôi xử lý.
Tôi vui mừng khôn xiết.
Tối qua, anh trai tôi nói:
"Trong công ty, cổ đông nắm tổng cộng 30% cổ phần, ba nắm 30%, mẹ 20%, anh 10%, phần còn lại 10% là của em, nhưng vẫn đang đứng tên Lục Chi Chi."
"Vậy nên hiện tại, ba là cổ đông cá nhân nắm giữ cổ phần lớn nhất, công ty nằm trong tay ông ta."
"Bây giờ chúng ta không có bằng chứng chứng minh ba và Lục Chi Chi có hành vi mờ ám, nếu mẹ vội vàng đòi ly hôn, không chỉ không đòi lại được phần cổ phần của em, mà chúng ta còn bị đá ra khỏi công ty."
"Thực ra, chia ít tiền và cổ phần một chút cũng không sao, chủ yếu là không thể nuốt trôi cục tức này."
Nếu thật sự đi đến bước đó, chẳng khác nào Lục Chi Chi thăng chức lên chính thất, còn ba mẹ con tôi bị đuổi ra ngoài không thương tiếc.
Dựa vào đâu chứ?
Người phải chật vật cút ra ngoài, phải là Lục Chi Chi mới đúng!
Bây giờ tôi tiếp xúc với toàn bộ chứng từ tài chính gốc, những số liệu chân thực nhất của công ty.
Thông thường, báo cáo tài chính khi công bố ra ngoài đều được qua xử lý lần hai, tô điểm cho đẹp hơn một chút.
Vậy nên chỉ cần tôi cầm những chứng từ này đến cục thuế, tố giác một cái là trúng ngay.
Thực ra công ty chúng tôi cũng không tính là quá bẩn, chỉ là có một số thủ thuật né thuế mà thôi.
Nếu bị tra ra, cùng lắm là bù thuế, trả tiền phạt, ảnh hưởng một chút đến giá cổ phiếu.
Nhưng không sao cả!
Chúng tôi không thiếu chút tiền đó!
Nhưng cục tức này, chúng tôi nhất định phải xả!
Chỉ cần cơ quan thuế vào cuộc, toàn bộ sổ sách công ty đều phải kiểm tra lại.
Đến lúc đó, những chuyện khuất tất mà ba tôi và Lục Chi Chi, con nhỏ giám đốc tài chính kia đã làm trong những năm qua, có thể che giấu được nữa sao?
Cổ đông chắc chắn sẽ không để họ tiếp tục nắm quyền công ty.
Mà tôi, mẹ tôi, anh trai tôi, ba người gộp lại đủ sức đá họ ra ngoài.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Quá hoàn mỹ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi vui vẻ đối chiếu sổ sách kế toán trong công ty, mãi đến hơn bảy giờ tối mới tan làm.
Ai ngờ khi về đến nhà, đập vào mắt là sắc mặt âm trầm của mẹ và anh trai.
Nhìn kỹ hơn, Lục Chi Chi đang ngồi trên ghế sofa, nước mắt rơi lã chã.
Ba tôi thì giận dữ đầy mặt, vừa thấy tôi bước vào liền "choang" một tiếng, ném thẳng chén trà về phía tôi.
Nếu tôi không tránh kịp, chắc chắn đã bị trúng rồi.
"Ba?"
Tôi trừng mắt nhìn ông ta, không thể tin nổi là ông ta thực sự ra tay.
"Đừng gọi tao là ba! Tao không có đứa con gái không biết liêm sỉ như mày!"
"Bấy lâu nay tao chỉ nghĩ mày chịu khổ nhiều năm, ít nhất vẫn giữ được phẩm chất tốt, kết quả vừa trở về đã muốn đuổi Chi Chi đi, bây giờ còn dám tranh giành hôn sự của con bé!"
"Tao mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì mê hoặc Tông Ngự, bây giờ mày phải lập tức chia tay cậu ấy, trả cậu ấy lại cho Chi Chi!"
Nói cái gì cơ?
Ông ta gọi những tháng ngày lang thang xin ăn, chịu đói chịu rét của tôi, chỉ là "chịu khổ một chút"?
Nỗi đau bị tráo đổi thân phận, trong mắt ba tôi chẳng khác nào gãi ngứa sao?
Lục Chi Chi là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé thì có ấm ức gì chứ?
"Chị, em biết chị không thích em, nhưng gia đình họ Tông từ trước đến nay chỉ công nhận em là con dâu."
"Ba mẹ của Tông Ngự đã nói rồi, nếu đổi thành người khác, họ sẽ không tiếp tục hợp tác với nhà mình nữa."
"Những thứ khác em có thể nhường chị, nhưng hôn nhân không phải trò đùa, chị đừng tranh giành với em nữa."
Lục Chi Chi mắt ngấn nước, bước tới định nắm tay tôi, nhưng tôi né tránh.
Cô ta càng tỏ ra đáng thương, quay đầu nhìn ba tôi:
"Ba, hay là con dọn ra ngoài đi, chỉ cần có thể làm chị nguôi giận, có thể hoàn thành cuộc hôn nhân này suôn sẻ, con không sao cả."
Vừa nghe cô ta nói sẽ rời đi, ba tôi lập tức trừng mắt.
Ông ta nhìn tôi, giọng điệu cứng rắn:
"Úc Tinh, sau này con đừng gặp Tông Ngự nữa! Lập tức chia tay! Chờ Chi Chi và cậu ấy thành đôi rồi hẵng nói!"
Nghe xong, tôi thực sự muốn bật cười.
Ba, ba tỉnh lại đi!
Lục Chi Chi rõ ràng là thèm khát sắc đẹp của Tông Ngự!
Nói nghe thì cao thượng, cứ như thể vì lợi ích của nhà họ Lục, cô ta mới phải miễn cưỡng hi sinh bản thân vậy.
Sao cô ta dám tự dát vàng lên mặt mình như thế hả?