Đã Trà Xanh Còn Thích Làm Bé Ba

Chương 7



Mẹ tôi chịu không nổi nữa, đứng dậy trừng mắt nhìn ba tôi và Lục Chi Chi.

 

"Tông Ngự là bạn trai của Tinh Tinh, dựa vào đâu mà phải chia tay?"

 

Ba tôi nghe xong câu này, lập tức cười lạnh một tiếng:

 

"Nhà họ Tông là gia đình thế nào? Ông Tông và Tông Ngự đều là quan chức cấp cao, bà Tông là doanh nhân giàu nhất! Một gia đình như vậy, một đứa con gái quê mùa như Úc Tinh, xứng đáng làm dâu nhà họ sao?"

 

"Dù sao Chi Chi cũng là danh môn thục nữ do chúng ta nuôi dưỡng từ nhỏ, con bé gả vào đó mới có thể diện!"

 

"Chẳng lẽ để người ta chê cười, nói con gái nhà họ Lục, con dâu nhà họ Tông, không đủ tư cách lên mặt bàn sao?"

 

Những lời thiếu suy nghĩ của ba tôi khiến cả phòng khách rơi vào tĩnh lặng.

 

Anh trai tôi, Lục Diên Niên, lập tức đỏ hoe mắt, lao tới nắm lấy cổ áo ba tôi, gào lên điên cuồng:

 

"Tất cả là do ai gây ra hả?"

 

"Úc Tinh không muốn làm tiểu thư sao? Là em ấy tự nguyện sống lang thang bên ngoài à?"

 

"Lục Chi Chi đã cướp đi cuộc đời của Úc Tinh, sao ba còn muốn đ.â.m vào tim em ấy! Ba không xứng làm chồng đã đành, bây giờ đến tư cách làm ba cũng không có nữa sao?"

 

Từ khi Lục Diên Niên tìm được tôi đến giờ, chúng tôi mới chỉ sống chung nửa tháng.

 

Tôi chưa từng thấy anh ấy nổi giận.

 

Nhưng hôm nay thì có rồi.

 

Anh trai tôi, dùng cách của riêng mình, thể hiện tình yêu dành cho tôi.

 

Lời ba tôi nói, khó nghe thật đấy, nhưng tôi không thấy quá đau lòng.

 

Bởi vì từ khoảnh khắc ông ta cầm chai thuốc trừ sâu vào đêm Giao thừa,

 

Tôi đã không coi ông ta là ba nữa rồi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Ba tôi lúc này cũng nhận ra mình lỡ lời, lúng túng nhìn tôi:

 

"Úc Tinh... ba không có ý đó."

 

"Không sao cả, ba nói đúng rồi."

 

Tôi nhún vai, chẳng còn muốn nói chuyện với ông ta nữa, bước đến ôm lấy mẹ tôi đang khóc không thành tiếng, vỗ nhẹ lưng bà an ủi.

 

Mẹ đã phải chịu bao nhiêu khổ sở chứ.

 

Con gái chịu khổ nhiều năm bên ngoài, trở về còn phải chịu đủ ánh mắt xem thường.

 

Kẻ cướp đi vị trí của con gái bà còn trắng trợn cướp luôn chồng bà.

 

Mẹ à, mẹ yên tâm, con sẽ khiến họ phải trả giá, biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta mãi mãi.

 

Tôi vỗ nhẹ vào lưng mẹ, khóe mắt lại liếc thấy Lục Diên Niên đang nhắn tin cho ai đó.

 

Khi tôi ngẩng đầu định nhìn rõ hơn, anh ấy đã cất điện thoại, dịu dàng mỉm cười với tôi.

 

Chậm rãi tiến lên, xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi, động tác vô cùng cẩn thận: 

 

"Úc Tinh nhà chúng ta, là ngôi sao đẹp nhất."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Là ngôi sao được yêu thương nhất."

 

Tôi hiểu anh ấy đang an ủi mình, sống mũi chợt cay xè, suýt chút nữa đã bật khóc thì… Chuông cửa vang lên.

 

Quản gia nhìn vào màn hình, lập tức mở cửa, cung kính bước ra đón tiếp.

 

Chẳng bao lâu sau, người đó bước vào.

 

Vậy mà lại là Tông Ngự!

 

6.

 

Giờ này rồi, anh ấy tới làm gì?

 

Ánh mắt lạnh nhạt và hờ hững của Tông Ngự quét qua từng người trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên mặt tôi.

 

Nhìn thấy hốc mắt tôi còn đỏ, sắc mặt anh ấy lập tức trầm xuống.

 

Lúc này, ba tôi cũng hoàn hồn, vội vàng cười niềm nở bước lên đón:

 

"Ôi, Tông Ngự đến rồi à, tới tìm Chi Chi sao?"

 

"Không phải."

 

Tông Ngự né người, không để ý đến ba tôi mà đi thẳng về phía tôi và mẹ.

 

Anh ấy nhìn mẹ tôi, giọng nói trầm thấp mà lễ độ:

 

"Thưa dì, ba mẹ con muốn gặp Tinh Tinh. Con có thể đưa cô ấy về nhà con ăn cơm không?"

 

Mẹ tôi vô cùng kinh ngạc, nhưng dù sao cũng giữ được bình tĩnh. Bà liếc nhìn Lục Chi Chi một cái rồi nở nụ cười:

 

"Đương nhiên là được rồi."

 

Lục Chi Chi lập tức sốt ruột, kéo tay áo ba tôi.

 

Ba tôi vội vàng chen vào: "Tông Ngự này, trước đây mẹ con chẳng phải rất thích Chi Chi sao? Đưa Chi Chi đi cùng đi, vừa hay Úc Tinh cũng không hiểu chuyện lắm, Chi Chi có thể để ý giúp nó."

 

Hết lần này đến lần khác hạ thấp tôi, có thấy đủ chưa hả?

 

Tôi hít một hơi, định phản kích lại thì Tông Ngự đã lười biếng nâng mi mắt, lạnh lùng liếc qua Lục Chi Chi một cái:

 

"Thôi khỏi, mẹ con nói nhìn thấy loại người giả tạo là khó chịu."

 

"Bà ấy chỉ đích danh muốn gặp Tinh Tinh."

 

Lục Chi Chi vừa mới bảo rằng nhà họ Tông chỉ công nhận mình cô ta là con dâu đúng không?

 

Giờ thì bị vả mặt rồi nhỉ?

 

Tôi thích thú nhìn cô ta, thấy mặt cô ta đỏ bừng lên vì xấu hổ, cứng họng không nói được gì, trong lòng sướng muốn chết.

 

Tông Ngự lại nói chuyện với mẹ và anh trai tôi một lúc, sau đó, dưới ánh mắt sa sầm của ba tôi và Lục Chi Chi, anh ấy ung dung dẫn tôi ra khỏi cửa.

 

Một chiếc Cayenne màu xám đậu dưới ánh đèn đường. Tông Ngự đi tới mở cửa xe trước, lặng lẽ nhìn tôi.

 

Ánh đèn vàng nhạt bao phủ lấy dáng người cao lớn của anh ấy. Sống mũi thẳng tắp, ngũ quan tinh xảo như vị thần lạnh lùng sa xuống trần gian, đẹp đẽ nhưng không thể chạm vào.

 

Thực ra, tôi và Tông Ngự quen biết cũng chưa lâu.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com