Dù sao tôi mới thi công chức thành công chưa đầy ba tháng, đi làm được hơn hai tháng thì xảy ra chuyện này.
Tuy tôi mê nhan sắc của anh ấy, nhưng vì anh ấy là lãnh đạo nên trước đây chưa bao giờ dám nhìn nhiều.
Giờ có thể quang minh chính đại nhìn rồi.
Ừm.
Đẹp trai thật!
Thơm quá!
"Sếp, mình đi đâu vậy?" Tôi ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, hỏi một câu.
Nghĩ đến hành động gửi tin nhắn của anh trai lúc nãy, tôi chắc chắn rằng Tông Ngự đến để cứu vãn tình hình.
Còn việc đưa tôi về gặp ba mẹ anh ấy, e rằng chỉ là cái cớ.
Tông Ngự nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua mặt tôi một lượt, thấy tôi dường như thật sự không sao thì mới khẽ thở phào:
"Trông thì như con gà con, nhưng sức chịu đựng cũng khá đấy."
Anh ấy đang nói cái gì vậy?
Tinh tôi nghe không hiểu gì cả?
Thấy tôi tròn mắt ngơ ngác, Tông Ngự thở dài, dường như nhượng bộ:
"Ba mẹ tôi rất ghét Lục Chi Chi, chưa bao giờ nói muốn tôi cưới cô ta."
"À… ồ."
Tôi biết mà.
Vừa nãy ở nhà, anh ấy đã nói rồi.
"Ồ cái gì mà ồ?"
Tông Ngự bực bội, giơ tay gõ lên đầu tôi.
Tôi nhíu mày vì đau, thì một bàn tay to ấm áp bất ngờ đặt lên đầu tôi, ấn nhẹ một cái.
Ngay sau đó, Tông Ngự nghiêng người tới gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi.
Não tôi lập tức ngừng hoạt động.
Tôi chớp mắt nhìn anh ấy ở khoảng cách gần trong gang tấc, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Tim đập thình thịch.
Lén, lén tập kích!
Người này dám tập kích tôi!
"… Sếppp…"
"Úc Tinh." Giọng anh ấy nhẹ nhàng gọi tôi, mang theo sự dịu dàng mà trước giờ tôi chưa từng nghe thấy.
"Dạ?"
"Trên ngôi sao của em, có một hoàng tử bé."
"Sếp, ý anh là gì? Tôi không hiểu."
"Không sao, sau này em sẽ hiểu."
Lại là sau này.
Người này thật là, cứ nói nửa chừng thế này mãi!
Tông Ngự đưa tôi đi ăn đồ nướng, ăn suốt hai tiếng đồng hồ.
Đến khi anh ấy đưa tôi về đến cổng nhà, đã gần mười một giờ.
Tôi nói chúc anh ấy ngủ ngon, rồi lập tức xuống xe, chẳng nói thêm lời nào.
Thật sự không biết phải nói gì nữa!
Nụ hôn bất ngờ lúc nãy làm tôi rối bời đến tận bây giờ!
Có thể giữ được bình tĩnh đến lúc xuống xe đã là cố gắng lắm rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hừ, rốt cuộc anh ấy có ý gì vậy?"
Tôi vừa đi vừa đỏ mặt, đưa tay chạm vào nơi Tông Ngự đã hôn.
Tim càng đập loạn hơn.
"Úc Tinh."
Lục Chi Chi đứng ngay trong sân, dường như đang đợi tôi.
Tôi chẳng buồn để ý, cúi đầu nghịch điện thoại, định đi thẳng vào nhà.
Lục Chi Chi vội vàng mở miệng: "Cô có tư cách gì tranh với tôi?"
Ồ, không giả bộ tiểu bạch liên thanh thuần nữa à?
"Lục Chi Chi, tất cả những thứ này vốn dĩ là của tôi. Cô không nên nói tranh giành, mà phải nói, trả lại."
Sắc mặt Lục Chi Chi vặn vẹo.
Dưới ánh trăng, tôi thấy được sự độc ác trong đáy mắt cô ta.
"Cái gì giành được bằng thực lực, tại sao tôi phải trả?"
"Úc Tinh, cứ chờ xem đi. Tông Ngự và cả nhà họ Lục này, cuối cùng cũng sẽ thuộc về tôi.”
“Lúc mới sinh ra, tôi có thể thắng cô, bây giờ vẫn có thể!"
Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, cười nhạt: "Thanh xuân rực rỡ thế này, vậy mà lại theo ba tôi, không thấy ấm ức à?"
Lục Chi Chi lập tức siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên sự chán ghét.
Nhưng ngay sau đó, cô ta nhìn tôi, nhếch môi cười lạnh:
"Cô đừng hòng lừa tôi nói ra gì cả. Có bản lĩnh thì đi tìm chứng cứ đi."
"Úc Tinh, đường dài mới biết ngựa hay, chúng ta cứ chờ xem!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lục Chi Chi nói xong, liền quay người bước vào nhà.
Tôi đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, khẽ thở ra một hơi.
Không đâu, Lục Chi Chi.
Chúng ta không có thời gian dài đâu.
Cô chỉ còn chưa đầy sáu ngày nữa thôi.
Tôi không cần tìm kiếm bằng chứng gì cả, tôi sẽ khiến các người tự cắn xé lẫn nhau.
7.
"Úc Tinh! Dù sao cô cũng đã từng đi học, không phải trường nổi tiếng thì ít ra cũng biết chữ chứ?"
"Ngay cả số liệu cơ bản thế này cũng làm sai được à?!"
Lục Chi Chi tức giận cầm tập báo cáo tôi vừa nộp, lao thẳng đến bàn làm việc của tôi, đập mạnh lên mặt bàn.
Giọng cô ta rất lớn.
Cả khu văn phòng đều nghe thấy.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Chi Chi kiếm chuyện với tôi.
Kể từ đêm hôm đó vạch mặt nhau, mấy ngày nay, cô ta cứ rảnh là lại đến kiếm chuyện, mở miệng ra là sỉ nhục tôi học vấn thấp, xuất thân thấp, đầu óc lại còn ngu ngốc.
Đồng nghiệp trong công ty vì muốn nịnh bợ cô ta, cũng bắt đầu cô lập và châm chọc tôi.
Thấy cô ta lại tới nữa, mấy người bọn họ lập tức xúm lại, hùa theo mắng nhiếc.
"Úc Tinh, hai con mắt của cô để làm cảnh đấy à? Bàn phím không biết dùng sao?"
"Nghe nói trước kia cô nghèo đến mức phải xin ăn, chắc chưa từng thấy bàn phím đâu nhỉ."
"Đúng là xinh thật đấy, nhưng đáng tiếc, vừa ngu lại vừa vô giáo dục. Loại bình hoa vô dụng thế này, sớm nên cút khỏi xã hội đi!"
Lời còn chưa dứt, một nhóm người rầm rập bước từ cửa vào.
Ba tôi đi đầu, cau mày không hài lòng: "Ồn ào cái gì vậy? Không ai cần làm việc nữa à?"
Đồng nghiệp lập tức im bặt, vội vàng tản về chỗ ngồi.