Đã Yêu Là Cả Một Đời

Chương 3



5.

 

“Quan Kỳ,” tôi thở dài, “anh nên bắt đầu nghĩ cho tương lai của mình rồi.”

 

“Cứ dây dưa với một người đã c.h.ế.t như em mãi để làm gì chứ?”

 

Quan Kỳ không nghe được, nhưng lần nào tôi cũng phải nói ra. Nếu anh có thể nghe thấy, chắc tai cũng mọc kén rồi.

 

“Bắt đầu lại đi.”

 

“Nếu có thể… hãy thay em chăm sóc ba mẹ được không?”

 

“Quan Kỳ…”

 

“Quên em đi.”

 

Lúc bắt đầu, luôn là Quan Kỳ nói. Còn kết thúc, lúc nào cũng là tôi lải nhải mãi không dứt.

 

Quan Kỳ ngồi im lặng ở chỗ cũ, ở một góc nào đó, cứ như thật sự đang nghiêm túc lắng nghe tôi nói.

 

“Quan Kỳ.” Tôi lại gọi một lần nữa. “Quên em đi.”

 



 

6.

 

Lần này Quan Kỳ ở lại rất lâu. Sau một khoảng im lặng kéo dài, anh đột nhiên lại lên tiếng:

 

“Thật ra… anh chưa từng nói với em, dạo gần đây anh đã chuyển nhà rồi.”

 

“Chuyển đến gần đây hơn.”

 

“Như vậy, đến thăm em sẽ thuận tiện hơn.”

 

“Nhà mới hơi lạnh lẽo… phòng vẫn bày trí giống như trước kia chúng ta từng sống, nhưng anh có thay đổi chút xíu.”

 

“Anh đổi ga giường rồi, vì anh không thích màu hồng.”

 

“Nhu Nhu, em có giận không?”

 

“Nhưng đồ của em, anh vẫn giữ lại hết.”

 

“Mỗi lần về nhà, anh đều có cảm giác… em vẫn đang ở đó.”

 

“Chưa từng rời đi.”

 

“Trà Sữa dạo này rất kén ăn, nhưng lại béo lên một chút.”

 

“Nó chắc nhớ em lắm. Mỗi lần anh bật giọng em lên, nó lại lăn lộn dưới sàn như làm nũng.”

 

“…”

 

Tôi nghe đến đây, cuối cùng không nhịn được nữa, bật khóc nức nở.

 

“Quan Kỳ…”

 

“Anh điên à, anh muốn giày vò em tới khi nào nữa đây…”

 

Cuộc sống của anh, ở khắp nơi đều in bóng dáng tôi.

 

Vậy thì… làm sao anh có thể bước ra khỏi ký ức đây?

7.

 

Quan Kỳ rời đi rồi. Anh đưa ra một quyết định.

 

Anh nói: “Nhu Nhu, một tuần chờ đợi lâu quá.”

 

“Sau này ngày nào anh cũng đến thăm em, được không?”

 



 

8.

 

Đợi Quan Kỳ đi khỏi, nữ quỷ lại lướt đến, viền mắt đỏ hoe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Cậu cứ nói Quan Kỳ ngốc, tôi thấy người ngốc thật sự là cậu đấy.”

 

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Vậy cô thấy ai ngốc hơn?”

 

Cô ấy quay mặt đi, cáu kỉnh nói: “Ngốc đến cực điểm rồi, không phân nổi nữa.”

 

Tôi bật cười: “Tôi thấy anh ấy ngốc hơn một chút.”

 

Từ hôm đó, Quan Kỳ thật sự bắt đầu đến mỗi ngày.

 

Anh nói nhiều hơn, dồn dập hơn.

 

Toàn là mấy lời chẳng mấy ý nghĩa, nhưng tôi lại rất thích nghe.

 

Quan Kỳ đến trọn vẹn một tuần, rồi đột nhiên như biến mất.

 

Khi anh quay lại, tôi lập tức nhận ra – chiếc nhẫn trên tay anh… không còn nữa.

 

Trái tim tôi lạnh toát, như vừa hiểu ra điều gì. Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn anh.

 

Lần này đến, Quan Kỳ không mang theo hoa. Nhưng nét mặt anh rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy ý cười.

 

“Nhu Nhu, dạo này trời lạnh hơn rồi nhỉ.”

 

Anh vừa mở miệng, cô ma nữ lập tức im bặt.

 

Không gian rộng lớn, chỉ còn Quan Kỳ độc thoại một mình.

 

Anh tựa người vào bia mộ, lặng im một lúc lâu, rồi mới chậm rãi thở ra:

 

“Dạo này… anh bắt đầu thấy chán nơi này rồi.”

 

“Thì ra tình yêu cũng có hạn sử dụng. Tình yêu của anh dành cho em cũng vậy.”

 

Quan Kỳ cúi đầu cười nhạt:

 

“Mấy hôm không đến, anh cũng chẳng cảm thấy gì nhiều.”

 

“Nhu Nhu, chắc anh phải học cách buông em rồi.”

 

“Cô gái mới đến công ty… khiến anh lâu lắm rồi mới lại thấy rung động.”

 

“Chỉ cần nhìn thấy cô ấy, tim anh đã đập nhanh không kiểm soát được.”

 

“Hôm đó thấy cô ấy mặc váy ngắn, đứng trong mưa lạnh thở ra làn khói trắng… trong đầu anh bỗng có một giọng nói vang lên.”

 

“Nó nói: từ giờ phải bảo vệ cô gái này thật tốt.”

 

“Thì ra, rung động là thứ đến bất ngờ đến vậy.”

 

Khi Quan Kỳ nói những lời đó, ánh mắt anh như phát sáng – lấp lánh toàn là vui mừng và cưng chiều.

 

“Nhu Nhu, em có trách anh không?”

 

Tôi đứng giữa cơn gió lạnh, cảm giác như gió đang xuyên qua lồng ngực.

 

Từng cơn, từng cơn đau buốt.

 

Thì ra làm ma cũng biết đau.

 

Những lời tôi đã chờ đợi bao lâu… vậy mà khi thật sự nghe thấy, lại có phần không thể chấp nhận nổi.

 

“Sao có thể trách anh chứ… em còn chưa kịp vui mừng nữa là.”

 

Tôi thu ánh mắt lại, bật cười thành tiếng.

 

Cười mãi cười mãi, đến khi chạm phải ánh nhìn của Quan Kỳ, sống mũi tôi cay xè, không cười nổi nữa.

 

Tôi nhìn anh rất lâu, nghẹn ngào nói: “Tốt lắm.”

 

Thật đấy.

 

Tốt lắm…