Đã Yêu Là Cả Một Đời

Chương 4



9.

 

Hôm đó là một ngày nắng đẹp. Quan Kỳ lại đến thăm tôi.

 

Từ xa, tôi đã nhìn thấy anh. Dáng người cao ráo, nổi bật giữa nghĩa trang vắng lặng, khiến người ta dễ dàng chú ý. Cũng đã một thời gian rồi anh không đến, nên khi bất chợt nhìn thấy, tôi có cảm giác như đang mơ vậy.

 

Nhưng lần này, bên cạnh Quan Kỳ lại có một cô gái.

 

Tôi lập tức đứng bật dậy, cả người cứng đờ.

 

Quan Kỳ dẫn cô ấy đến gặp tôi.

 

Anh nắm tay cô ấy, nhìn chằm chằm vào bia mộ, mỉm cười nói:

 

“Nhu Nhu, từ nay anh sẽ không đến gặp em nữa.”

 

“Anh sắp bắt đầu một cuộc sống mới rồi.”

 



 

10.

 

Nắng rọi gay gắt, tôi không mở nổi mắt, chỉ có thể nheo nheo mắt, lí nhí nói:

 

“Tin vui đấy chứ!”

 

“Em đã nói rồi mà, anh nên bắt đầu cuộc sống mới. Nhìn anh bây giờ xem, tinh thần đã tốt hẳn ra không ít.”

 

“Quan Kỳ, anh vốn nên đứng dưới ánh mặt trời cơ mà.”

 

“Đó mới là anh.”

 

Tôi vừa nói vừa nghẹn ngào, phải vịn lấy nữ quỷ bên cạnh mới đứng vững nổi.

 

“Chắc tôi bị tụt đường huyết… Tôi… Tôi…”

 

Tôi hiếm khi để cảm xúc tuột khỏi tầm kiểm soát như vậy. May là Quan Kỳ không nhìn thấy.

 

Anh vẫn siết c.h.ặ.t t.a.y cô gái bên cạnh, ánh mắt cúi xuống cũng không còn nồng cháy như xưa nữa.

 

Quan Kỳ… có vẻ thật sự đã buông bỏ rồi.

 

Người ta thường bảo: Người mới là liều thuốc chữa lành vết thương cũ.

Nếu Quan Kỳ thật sự được chữa lành, có thể buông bỏ được quá khứ, thì tôi vui hơn ai hết.

 

Tôi len lén lau nước mắt, nhẹ lòng thở ra một hơi, bật cười nói:

 

“Quan Kỳ, em thật lòng mừng cho anh đấy.”

 

“Ba năm rồi, cuối cùng anh cũng đi đúng đường rồi.”

 

Anh lên tiếng, giọng điệu bình thản như đang nói với một người bạn cũ:

 

“Có lúc anh từng nghĩ, đời này chắc cứ lãng phí mãi thế thôi.”

 

“Nhưng cuối cùng ông trời vẫn để anh gặp được người mà cả đời này muốn ở bên.”

 

“May mắn thật đấy.”

 

“Những tháng năm đã qua, cứ xem như là một giấc mơ đi.”

 

“Quan Kỳ này, một khi đã hết lòng yêu ai, thì không còn chỗ cho người khác nữa.”

 

Khi nói đến đó, anh khẽ siết tay cô gái bên cạnh. Lúc ấy tôi mới để ý, cả hai đều đeo nhẫn đôi, còn khắc cả chữ cái lên đó—rất có tâm.

 

Phải rồi, tình yêu của Quan Kỳ xưa nay vẫn luôn mãnh liệt và rõ ràng như thế.

 

Anh lấy từ túi áo ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đặt lên bia mộ.

 

“Nhu Nhu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh dịu dàng nói khẽ.

 

“Tạm biệt.”

11.

 

“Đi nhanh vậy sao?”

 

Tôi bật dậy, mắt đã nhòe nước, nhìn không rõ khuôn mặt anh nữa. Tôi cố lau nước mắt, nhưng lau mãi cũng không hết.

 

Là lần cuối cùng.

 

Lần cuối cùng thật rồi…

 

Xin anh đừng để em chỉ nhớ được một hình bóng mơ hồ.

 

Tôi đúng là không có tiền đồ. Càng như vậy, nước mắt càng rơi dữ dội. Tôi muốn nhìn kỹ anh lần nữa, muốn ghi nhớ rõ ràng.

 

Vậy mà, lần cuối cùng này lại đến quá vội vàng, không có bất kỳ chuẩn bị nào.

 

Quan Kỳ không giống như mọi lần, không còn lưu luyến. Anh nắm tay cô gái kia, cẩn thận bước đi.

 

Khi anh xoay người lại, tôi không kìm được, nghẹn giọng hỏi:

 

“Quan Kỳ… anh có thể…”

 

Câu nói còn dang dở, anh đã xoay lưng.

 

Tôi run giọng gọi:

 

“Anh còn có thể… nói yêu em lần cuối được không?”

 



 

12.

 

Quan Kỳ đi rồi. Lần này, anh mang theo tất cả ánh sáng của tôi.

 

Mọi thứ xung quanh bỗng yên ắng đến đáng sợ.

 

Tôi cúi đầu đứng bất động thật lâu.

 

Chiếc nhẫn nằm lặng lẽ nơi đó.

 

Tôi đưa tay so thử, rồi khom người định nhặt nó lên.

 

Tôi thử hết lần này đến lần khác, nhưng chiếc nhẫn không nhúc nhích.

 

Tôi bắt đầu hoảng lên, lao người tới.

 

Nữ quỷ nhà bên vội vàng hét lên:

 

“Nhu Nhu! Nhu Nhu, cô làm gì vậy? Đừng dọa tôi mà…”

 

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng hốt:

 

“Tôi muốn đeo nó.”

 

Tôi chỉ vào chiếc nhẫn:

 

“Tôi muốn… đeo chiếc nhẫn đó.”

 

Cô ấy im bặt. Đứng nhìn tôi rất lâu, mắt đỏ hoe.

 

Tôi lại nhào tới lần nữa.

 

Cô ấy ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng nói:

 

“Đừng lấy nữa, Nhu Nhu.”

 

“Chúng ta không lấy nữa.”

 

“Ba năm rồi… Cậu cũng nên buông bỏ rồi.”