Đã Yêu Là Cả Một Đời

Chương 5



13.

 

Phải rồi.

 

Phải buông thôi.

 

Quan Kỳ như vậy, tôi phải ăn mừng chứ.

 

Tôi cười lớn rất lâu, rồi bắt đầu chạy loạn khắp nơi, vừa hát vừa nhảy.

 

Nghĩa trang này yên tĩnh quá, cũng cần chút âm thanh chứ.

 

Chạy mệt rồi, tôi tựa người vào bia mộ, lười biếng nói chuyện:

 

“Quan Kỳ, lần sau đừng mang dâu tây nữa.”

 

“Em cũng thấy hơi ngán rồi.”

 

“Em muốn ăn bánh bao hấp ở tiệm gần khu nhà cũ mình hay tới ăn sáng ấy.”

 

“Anh mang cho em một xửng được không?”

 

“Chúng ta bao lâu rồi chưa đi ăn cùng nhau nhỉ…”

 

“Còn nữa… Cái lẩu cua ở quảng trường, xiên kẹo hồ lô trong con hẻm nhỏ nữa.”

 

“Mùa thu sắp đến rồi, còn muốn…”

 

“Nhu Nhu?”

 

Cô gái bên cạnh đột ngột chạy đến cắt ngang lời tôi.

 

“Đừng như thế nữa mà…”

 

“Hả?” Tôi sực tỉnh, “À… Anh ấy không đến nữa rồi ha.”

 

Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, thì thầm:

 

“Vậy cũng tốt.”

 

“Bên nhau trọn đời rồi, Quan Kỳ à.”

 



 

14.

 

Cô ấy nổi giận.

 

Lần đầu tiên, nữ quỷ thật sự nổi giận với tôi.

 

Cô ấy nắm lấy tay tôi, giận dữ chất vấn:

 

“Quan Kỳ đi rồi!”

 

“Cô không nhớ đã nói với tôi những gì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Quan Kỳ sẽ không quay lại nữa!”

 

“Cô không thể tiếp tục ở lại nhân gian nữa, cô hiểu không?”

 

Cô ấy hét đến khản giọng.

 

Tôi nhìn cô ấy, bất ngờ bật cười:

 

“Gào đến tai tôi muốn điếc luôn rồi đấy.”

 

Tôi vuốt lại mấy sợi tóc rối của cô ấy:

 

“Cô đúng là hay lo chuyện bao đồng, chưa từng gặp hàng xóm nào nhiều chuyện như cô.”

 

Cô ấy quay mặt đi, không chịu nhìn tôi:

 

“Chính cô cũng nói là hàng xóm các đời rồi đấy.”

 

“Bởi vì… những người khác đều rời đi rồi.”

 

Đúng vậy. Ma thì không thể lưu lại nhân gian quá lâu.

 

Tôi từ từ ngồi xuống, ngước mắt nhìn ra xa, chậm rãi cất lời:

 

“Trước đây tôi cứ đẩy Quan Kỳ đi mãi…”

 

“Đến khi anh ấy thực sự rời đi, tôi lại chẳng chịu được.”

 

“Tôi biết… tôi không thể ở lại nữa, nhưng mà…”

 

“Tôi không nỡ rời đi.”

 

“Tôi chỉ muốn ở lại thêm một ngày thôi.”

 

“Ở nơi mà Quan Kỳ từng tìm tôi suốt ba năm trời ấy.”

 

“Chỉ một chút nữa thôi…”

 

Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nữ quỷ bên cạnh, cười mà như khóc:

 

“Đôi lúc tôi hay nghĩ, không biết Quan Kỳ sống với cô ấy thế nào nhỉ?”

 

“Có giúp cô ấy sấy tóc không?”

 

“Có kiên nhẫn dỗ dành khi cô ấy làm nũng không?”

 

“Chắc là có nhỉ. Quan Kỳ là người rất tinh tế, chắc chắn không nỡ để cô ấy buồn đâu.”

 

“Nhưng càng nghĩ tôi càng đau lòng.”

 

Tôi bật cười, giọng khàn khàn:

 

“Ba năm qua tôi là người luôn miệng khuyên nhủ anh ấy…”

 

“Rốt cuộc, người không thể buông… lại là tôi.”