Đã Yêu Là Cả Một Đời

Chương 6



15.

Tôi vẫn chần chừ chưa chịu rời đi, đến cả nữ quỷ cũng giận dỗi với tôi.

Cô ấy nói nếu tôi không đi, thì cô ấy cũng sẽ bị chôn cùng với tôi.

Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng mới khẽ đáp: “Cần gì phải làm vậy chứ?”

 

Cô ấy kéo tay tôi, vừa kéo vừa nói rất nhiều điều. Tôi lặng lẽ lắng nghe suốt cả đêm đến tận rạng sáng.

 

Nữ quỷ kể rằng, năm nay lẽ ra cô ấy cũng sẽ đính hôn với bạn trai. Nhưng trước ngày đó, một biến cố xảy ra—cô phát hiện người sắp kết hôn với mình lại có người phụ nữ khác bên ngoài.

Trên đường lái xe trở về nhà trong cơn sốc, cô gặp tai nạn, mãi mãi không thể quay lại nữa.

 

Cô nói, đời người luôn có những điều dang dở. Ai rồi cũng có một chút tiếc nuối.

“Quan Kỳ có thể ở lại bên cô ba năm, nhưng anh ấy không thể đi cùng cô cả đời.”

“Cô hiểu rõ điều đó hơn ai hết mà.”

 

Lúc cô ấy vẫn đang thao thao nói, một tay cầm vai tôi lắc lắc, ánh mắt bỗng lướt qua phía sau lưng tôi.

Chỉ một cái liếc, giọng nói cô ấy nghẹn lại, ngây ra nhìn trân trối, môi bắt đầu run lên.

 

Tôi như có linh cảm, nụ cười thờ ơ nơi khóe miệng cũng tan biến.

Tôi từ từ quay đầu theo ánh mắt của cô ấy.

 

Tiếng mưa rơi tí tách.

Một bóng người mặc đồ đen từ xa dần dần tiến lại gần.

Lúc đến gần, cả tiếng mưa đập vào mặt ô cũng trở nên rõ ràng.

 

Quan Kỳ—anh ấy che ô, từng bước một, tiến về phía tôi.

 



 

16.

Anh đứng trước bia mộ tôi, dáng người thẳng tắp, hồi lâu mới cất tiếng:

“Anh đã nghĩ kỹ rồi, vẫn nên đến để chính thức nói lời tạm biệt.”

 

“Nhu Nhu, cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh, mang đến cho anh biết bao năm tháng vui vẻ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh đã đính hôn rồi.”

“Hôm qua cô ấy mơ thấy em.”

“Nhu Nhu, đừng dọa cô ấy nhé.”

“Bọn anh đều sống tốt cả.”

“Nếu em có thể nghe thấy, thì quên anh đi được không?”

 

Tôi lặng im nhìn anh, lần đầu tiên không đáp lại.

 

Cơn mưa kéo dài rất lâu, anh cũng đứng dưới mưa rất lâu.

Như thể đang nói những lời từ biệt cuối cùng.

 

Lần này tôi nhìn rõ gương mặt anh—vẫn giống hệt như trong ký ức.

 

Đến khi mưa tạnh, anh đứng dậy, xếp ô lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ cười.

“Nhu Nhu.”

 

“Lần cuối cùng rồi.”

“Từ ‘vĩnh biệt’ nghe chẳng may mắn gì, nên… tạm biệt nhé.”

“Anh sẽ sống thật tốt, mong em cũng vậy.”

 

Lần này Quan Kỳ thật sự đã rời đi.

Không còn chần chừ, không còn lưu luyến.

 

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, nhìn rất lâu rất lâu.

Đến khi thu lại ánh mắt, nước mắt cũng chẳng còn rơi được nữa.

 

Nữ quỷ nhẹ nhàng kéo tay tôi.

“Nhu Nhu.”

“Đi thôi.”

 

18.

Cuối cùng, đến tận lúc câu chuyện khép lại, tôi vẫn không thể nghe được câu “anh yêu em” từ anh.

Nhưng tôi không đòi hỏi nữa.

Anh đã có người mình yêu, vậy thì… câu “yêu em” đó, hãy nói với cô ấy đi.