Đã Yêu Là Cả Một Đời

Chương 7



Góc nhìn của Quan Kỳ.

 

1.

Hôm nay là thứ Sáu, ngoài trời đang mưa. Chỉ cần nghĩ đến chuyện được gặp Nhu Nhu, tim tôi lại rối bời.

Tôi đứng trước gương, tập luyện vẻ mặt bình thản.

Nhu Nhu rất nhạy, chỉ cần lộ một chút cảm xúc thôi cũng sẽ bị cô ấy phát hiện.

May mà sau ba năm, tôi đã giấu quá quen rồi, giấu đến mức thành phản xạ.

 

2.

Nhu Nhu lại ngoan ngoãn chờ tôi như mọi khi.

Cô ấy luôn như thế.

Tôi đặt bó hoa xuống, ngẩng đầu cười:

“Hôm nay hơi lạnh đó, Nhu Nhu.”

 

Không biết em có thấy lạnh không nữa.

“Kỷ niệm năm năm vui vẻ nhé.”

Nhanh thật, đã năm năm rồi. Cũng đã ba năm kể từ khi em rời đi.

Nếu em còn ở đây, chắc em sẽ rất vui sướng mà hét ầm lên vì hôm nay là ngày đặc biệt.

Chắc chắn sáng sớm sẽ lao đến giật tôi dậy. Rồi kéo tôi ra ngoài mua bánh kem dâu.

Nhưng hôm nay tôi không kịp mua bánh.

Tôi… chỉ là quá nhớ em thôi.

 

3.

Trên đường tới đây, tôi gặp Vương Mập.

Con của cậu ấy đáng yêu lắm.

Nhu Nhu, nếu em còn sống… chắc con mình cũng tầm tuổi đó rồi ha.

Tôi vẫn chưa từng nói với em…

Trước khi em gặp tai nạn, tôi đã bắt đầu bàn với mẹ, tính chọn một ngày nào đó để đến ra mắt ba mẹ em đàng hoàng.

Tôi muốn cho em một bất ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ tiếc… tôi mãi mãi không còn cơ hội đó nữa.

 

Nhưng thật ra, cũng chẳng quan trọng.

Vì trong lòng tôi, em sớm đã là người tôi muốn sống cùng cả đời rồi.

Chỉ là… người sống và người đã mất, không thể đi cùng một con đường.

Tôi không thể chính thức mở lời.

Chỉ cần có thể đến thăm em, lặng lẽ nhìn em thế này… tôi cũng thấy đủ rồi.

4.

Lần nào đến thăm em, anh cũng kể mấy chuyện vặt vãnh này… không biết em có thấy phiền không.

Thật ra chỉ là muốn nói rằng, anh vẫn ổn.

Nhưng cũng không ổn lắm.

Nhà vắng lắm.

Bốn mùa xuân hạ thu đông, một mình anh đi qua hết, sáng nắng chiều mưa, trăng tròn rồi lại khuyết…

Anh vẫn chưa quen được cuộc sống không có em.

Nếu em biết chắc sẽ véo tai anh mà nói: “Đồ ngốc.”

Rồi, rồi… anh thừa nhận. Anh là đồ ngốc.

 



 

5.

Em lại muốn ăn dâu tây rồi à?

Anh thấy em cầm lấy, mà tay xuyên qua. Ngốc thật, lấy không được mà vẫn cố lấy.

 

Lúc có người nhắc đến chuyện giới thiệu bạn gái, sắc mặt em lại sầm xuống.

Vẫn giấu cảm xúc dở tệ như xưa.

Mới nói vài câu mà mắt đã đỏ hoe.

Trước đây em còn vỗ n.g.ự.c nói với anh rằng em không còn là cô bé mít ướt ngày xưa nữa rồi mà.

Bị anh nhìn thấy hết rồi đấy.

Em chắc cũng không ngờ anh có thể nhìn thấy em đâu, phải không?

Cô nhóc hay nói dối.