Đại Bát Hầu

Chương 462: Đại giá



Dịch bởi: ThiemThu

Mắt thấy nhóm tăng lữ sau cùng ngăn ở trước người đã bị thiêu thành tro tàn, Cửu Đầu Trùng dẫn theo thuộc hạ vung sức xông qua lỗ hổng.

Nhưng, hiển hiện trước mặt hắn lại là một màn vô cùng đau thảm.

Thân xác U Tuyền tử từ từ rơi rụng.

Chính Pháp Minh Như Lai lơ lửng giữa trời, mặt không biểu tình nhìn hắn, trong tay là Thanh Phong tử sớm đã không còn tiếng thở, máu tươi đầm đìa.

Những người còn lại sớm đã không thấy tung tích đâu. Tám sư huynh đệ Tà Nguyệt Tam Tinh Động, thời này khắc này, không thừa một ai!

Hàn khí xông thẳng đáy lòng.

Linh đài cửu tử mạnh tới đâu, Cửu Đầu Trùng tận mắt chứng kiến.

Thời này khắc này, hắn mới chợt hiểu ra, quyết định tử thủ Hoa Quả Sơn mà mình và Mi Hầu Vương mật mưu hóa ra ngu xuẩn tới cỡ nào. Đứng trước mắt là Phật môn sớm đã phát triển trong thiên địa thương mang không biết mấy vạn năm, là một chi thế lực mà bọn họ hoàn toàn không cách nào khiêu chiến, căn bản không phải đám binh tướng Thiên Đình có thể sánh bằng.

- Tướng quân, làm thế nào?

Một tên yêu tướng hỏi.

Cửu Đầu Trùng giương cánh lên, từ từ lùi ra sau, hóa thành nhân hình, thấp giọng nói:

- Triệt!

Quay lưng, Cửu Đầu Trùng dẫn theo bộ chúng dưới tay bay vút về hướng kỳ hạm, ngay cả nhân thủ đoạn hậu cũng không an bài.

Dưới sự chỉ huy của Đoản Chủy, toàn bộ yêu quân tấn tốc thoát ly chiến trường, cuồng lui hơn mười dặm, thẳng đến dưới chân chủ pháp trận Hoa Quả Sơn mới dừng lại trùng chỉnh.

Bằng Ma Vương nuốt khô ngụm nước bọt, nhìn đám tăng lữ rợp trời nơi xa, thoáng run lên, hỏi:

- Giờ làm thế nào? Có thể thủ nổi không?

Kỳ hạm chìm trong yên lặng, không ai tiếp lời.

Hồi lâu, Đoản Chủy nhẹ giọng nói:

- Chúng ta tiếp tục kiên thủ. Nhưng... Trước phải thông báo cho Tề Thiên cung toàn viên triệt xuất Hoa Quả Sơn, dù sao bọn họ ở lại cũng không trợ giúp được gì, các ngươi thấy thế nào?

Nghe vậy, cơ mặt chúng yêu tướng tại trường không khỏi giật giật. Không khí đè nén càng thịnh.

Một tên Phật đà mập mạp tay cầm trường kiếm, từ từ đi tới bên cạnh Chính Pháp Minh Như Lai. Nhẹ giọng hỏi:

- Không đuổi ư?

Chính Pháp Minh Như Lai khép hờ hai mắt, tập trung cảm giác điều gì đó, lại trợn mắt trông hướng Nam Thiên môn, nhàn nhạt nói:

- Không vội, Hoa Quả Sơn đã là vật trong túi.

Phật Đà tay cầm Như Ý đứng ở một bên chợt ngẩng đầu cười nói:

- Yêu hầu kia đã đột phá đến tu vi Thiên Đạo?

Chính Pháp Minh Như Lai gật gật đầu:

- Chẳng qua, các ngươi không phải lo. Thứ nhất, yêu hầu còn chưa biết Hoa Quả Sơn sinh biến. Thứ hai... Thứ yêu hầu tu tịnh không phải Ngộ giả đạo, tôn giả tự có cách để ứng đối.

Liếc nhìn Hoa Quả Sơn phía xa xa. Phật Đà tay cầm Như Ý thong thả thán nói:

- Vậy phải chú ý chút. Đừng để tin tức truyền đến tai yêu hầu vào ngay lúc này, tu vị Thiên Đạo... Nếu hắn tới, chúng ta còn không đủ nhét kẽ răng đâu.

Lúc này, trên chiến trường, song phương đều không ai chú ý tới mực nước biển nơi xa chính đang từ từ co rút.

Âm gian.

Nước biển từ trời giáng xuống, điên cuồng khuếch tán ra bốn phía, không ngừng cắn nuốt thổ địa, hội tụ thành hải dương mới.

Trong tiếng nổ vang, vô số hồn phách kêu khóc bay tứ tung, thế giới như ngày tận thế.

Tần Nghiễm Vương thân làm Diêm La duy nhất còn sót lại chỉ biết quỳ trên sườn núi nhìn thiên địa chìm trong cảnh hoang tàn trước mắt, ngao ngao khóc lớn, hai tay cào cấu mặt đất. Vô luận đám quỷ binh quỷ tướng vây quanh khuyên thế nào cũng không khuyên được.

Hết thảy trước mắt, đối với hắn không khác gì một trường tai họa từ trên trời giáng xuống.

Tam Thanh bại trận, Thiên Đình, đối tượng mà thẳng cho tới nay âm gian luôn thần phục đã tự thân khó bảo, khu khu một tên Diêm La như hắn, đối diện với tình cảnh này, trừ khóc rống thì còn biết làm sao?

Đúng lúc đó, một cây pháp trượng màu vàng dộng xuống đất, đôi chân trần đạp lên đá vụn, từ từ đi tới trước mặt Tần Nghiễm Vương.

- Hay là, để bần tăng trợ giúp Tần Nghiễm Vương một tay, được không?

Ngẩng đầu lên, Tần Nghiễm Vương bắt gặp một vị Phật đà dáng vóc cao lớn đứng ở trước người.

Hắn mặc áo bào đen, đầu đội Phật quan, chân trần, tay cầm một cây pháp trượng màu vàng, mày rậm mắt to, trên dưới khắp người tán phát ra kim quang rực rỡ.

Tần Nghiễm Vương run lên, hỏi:

- Ngươi... Ngươi có thể giúp ta?

- Có thể thì đúng là có thể, chỉ là...

Phật đà vuốt mở tay áo, vươn ra một tay với Tần Nghiễm Vương đang quỳ dưới đất, nhẹ giọng nói:

- Giúp ngươi, sau này đại sự trong âm gian ngươi phải nghe bần tăng.

Tần Nghiễm Vương thoáng sửng sờ, vội vươn ra một tay đỡ lấy Phật đà đứng dậy, khom người vái nói:

- Chỉ cần có thể ngưng lại trận hồng thủy này, ngày sau hết thảy đại sự âm gian mặc cho đại sư quyết định!

- Vậy thì, cứ xác định thế đi.

Phật đà khẽ cười nhạt, xoay người đằng không mà lên, bay vút về hướng khe nứt trên tầng đỉnh.

Đồng thời với đó, trong Nam Thiên môn, tùy theo Nguyệt Thụ khổng lồ sừng sững mấy vạn năm đổ ập xuống, cơ man không biết bao nhiêu là tiên gia, thiên binh vội vàng trốn tránh, kéo theo cả mấy khối lục địa lơ lửng và đại lượng cung điện gần đó bị tán cây cự đại đè nghiền nát bấy.

Trong ngóc ngách ở tầng trời thứ bảy, rất nhiều thiên binh và đạo đồ vẫn đang khổ sở chống cự, chỉ đáng tiếc đối diện với phân thân hầu tử có lực lượng cao gấp vài trăm lần, điều chờ đợi bọn họ chỉ có thể là một trường đơn phương đồ sát.

Trong thuyền hạm, Ngọc đế nắm lấy gương đồng, toàn thân thoáng run lên, mặt cắt không còn chút máu. Hai mắt mở to trông hướng khanh gia cạnh bên, thấp giọng hỏi:

- Còn mất bao lâu mới có thể tới nơi?

- Lão Quân ở tầng trời ba mươi ba, Thông Thiên giáo chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn ở tầng trời ba mươi lăm, bệ hạ muốn tới tầng nào?

- Tới tầng thứ ba mươi...

Cau mày, hắn hơi do dự một lúc, nhẹ giọng nói:

- Tới tầng trời ba mươi ba trước đi.

- Dạ.

Khẽ cúi đầu, Ngọc đế không khỏi thấp thỏm, tay siết chặt long bào.

Giữa thiên không, Quyển Liêm tìm khắp hết thuyền hạm này tới thuyền hạm khác, lại thủy chung không ai có thể nói cho hắn biết hướng đi của Ngọc đế, đành phải một đường đuổi mãi lên cao.

Cõng lấy Bạch Tố, Tiểu Bạch Long một đường trốn tránh bay xuống hạ giới.

Nguyệt Thụ bị châm đốt, trong ánh lửa hừng hực, từng mảnh hoa hồng hóa thành tro bụi.

Khói đậm cuồn cuộn xung thiên mà lên, thi hài đầy đất, máu chảy thành sông. Lúc này, trong Nam Thiên môn, bất luận nhìn từ góc nào, cũng đều là cảnh tượng mạt nhật hàng lâm.

Khối Thiên Đạo thạch sau cùng trong Đâu Suất Cung đã triệt để hóa làm tro bụi.

- Nát hết rồi!

Trấn Nguyên Tử nhẹ giọng nói.

Thái Thượng Lão Quân lẳng lặng ngồi đó, nhìn bụi đá đầy đất, khóe môi khẽ giật giật, cuối cùng lại bật cười.

Hít vào một hơi thật sâu, hắn từ từ khép mắt lại, thán nói:

- Đúng vậy, nát hết... Nát hết rồi...

Một tên đồng tử vội vã chạy vào trong điện, quỳ rạp xuống đất, khấu bái nói:

- Sư phó, ngoài cửa có rất nhiều tiên gia thỉnh cầu được vào cung tị nạn.

- Bảo bọn họ đến nơi khác đi, nơi này, tránh không được nạn đâu.

- Cái này...

- Cứ truyền đạt nguyên lời là được.

Trấn Nguyên Tử nhẹ giọng nói.

Đồng tử do dự mất một lúc, khom người khấu bái nói:

- Đệ tử tuân mệnh.

“Tước nhi” do lông vũ hóa thành xách váy nhấc chân bước qua bậc cửa cao cao, nhìn đồng tử kia xoay người vội vã chạy ra ngoài điện, thấp giọng hỏi:

- Hắn tới rồi ư?

- Tới rồi.

Lão Quân chậm rãi nhướng mắt lên, khom người thán nói:

- Ngươi cũng nhanh nhanh chạy đi, đều bởi lão phu... Sự tình không giấu nổi, thế nên, hắn đã biết ngươi không phải là Tước Nhi thực sự.

- Ta biết đi nơi nào? Thiên địa này, có chỗ nào cho ta?

Tước Nhi rảo bước đi tới, co gối ngồi quỳ bên cạnh Lão Quân, thẫn thờ thán nói:

- Ngươi tạo ra ta, lại không cách nào đưa ta đến nơi ta nên tới, giờ lại bắt ta đi đâu?

Liếc nhìn Tước Nhi một cái, Lão Quân cúi đầu cười khổ:

- Đều là lão phu sai, đều là lão phu sai... A a, chẳng qua, ngươi lưu lại chắc cũng không sao, hắn hẳn... Không hạ ngoan tâm giết ngươi.

Tước Nhi khẽ cười, nói:

- Nếu hắn có thể ngoan tâm... Vậy thì hay rồi, như thế, liền có thể kết thúc trường ác mộng này.

Trong khói mù cuồn cuộn, hầu tử ngẩng đầu nhìn lên cao không, giải trừ Pháp thiên như địa, giống như thị uy từ từ trôi dần lên cao. Mỗi lần tạt qua một tòa cung điện, liền phân ra một phân thân giết vào trong đó.

Vô số tiên gia, thiên binh đảo trong vũng máu, tiếng kêu thảm vọng lại từ khắp ngõ ngách, cơ hồ tòa cung điện nào cũng đều bị huyết tẩy, thực sự là máu chảy thành sông.

Đây là một trường báo thù điên cuồng, không có giới hạn.

Một con yêu hầu Hành giả đạo cảnh giới Thiên Đạo -- thời này khắc này, ở trước mặt hắn, vô luận là thiên binh hay thiên tướng, thậm chí là các loại thiên thần, sớm đã không khác gì phàm nhân.

Ngoài Nam Thiên môn, Dĩ Tố thở phì phò, hạ mình đặt chân xuống một mảnh lục địa máu thịt mơ hồ.

Thi thể đầy đất, ngay cả đạo đồ may mắn còn sống cũng đã không thấy tăm hơi.

Kinh hãi chứng kiến cảnh tượng trước mắt hồi lâu, nàng gian nan cất cước, nhấc chân đi vào trong Nam Thiên môn.