Dịch bởi: ThiemThu
Vô số chiến hạm, vô số tiên gia phiêu đãng trong trời đêm đen kịt, giống như một đạo ngân hà chạy chồm hướng tới vực sâu.
Tuy ở hai đầu Nam Thiên môn là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, nhưng từ dưới phàm trần ngẩng đầu nhìn lên, vẫn có thể thấy được trời đêm lấp lánh chính đang từ từ di động.
Đây là cảnh tượng chưa bao giờ có, rầm rộ như thế, mặc ai đều không ngờ được, đó lại là cảnh tan vỡ của Thiên Đình.
Trong chuồng heo dột nát, một bầy heo con ăn uống no đủ nằm sấp trong lòng heo mẹ, ngáy khò khè. Nơi không xa, một con heo con gầy gò cô đơn ngẩng đầu trông phía trời đêm lấp lánh trên cao.
Ngoài chuồng heo, một đôi phu phụ nông dân bình phàm chính đang nghi hoặc quan sát nó.
Nông phu gãi gãi đầu nói:
- Con kia bị gì thế? Sao trời có thể lấp đầy bụng chắc?
Nói rồi, hắn ngẩng đầu nhìn trời.
- Hay là bị bệnh?
- Bị bệnh? Hắc, người bị bệnh còn có thể đi tìm thầy thuốc, súc sinh bị bệnh thì làm thế nào? Nuôi heo hơn nửa đời, chỉ thấy ăn không lớn, chứ nào thấy không tham ăn.
Thở dài một hơi ngao ngán, nông phu nói:
- Cứ mặc hắn như vậy, cho dù không chết, cũng chẳng thừa lại mấy lượng thịt.
- Hay là mai mổ đi? Trong nhà cũng đã lâu chưa ăn thịt.
Nghe được lời này, heo con thoáng giật mình, kinh hãi trông hướng hai phu phụ. Hai phu phụ bị hắn nhìn vậy cũng là hơi ngớ.
- Hắc.
Nông phụ kéo lấy tay trượng phu, cười khanh khách nói:
- Ngươi cảm thấy có phải nó nghe hiểu tiếng người không?
Nông phu cũng cảm thấy kỳ lạ, cười hì hì nói:
- Tốt nhất có thể nghe hiểu, dù sao đến ngày mai mà nó còn không chịu bú sữa mẹ… Thì thịt thôi!
Hai người tiếp tục lặng lẽ quan sát heo con.
Nửa buổi, heo con kia lại lẳng lặng ngẩng đầu tiếp tục nhìn lên thiên không, giống như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.
Nông phụ thất vọng lắc lắc đầu:
- Xem ra là chúng ta nghĩ nhiều, ngày mai mổ thôi.
- Đêm nay phải mài đao cho thật sắc mới được.
Nói rồi, hai người xoay người đi vào buồng. Không lâu sau, trong nhà liền truyền ra tiếng mài đao soàn soạt.
Nghe tiếng vang chói tai kia, heo con từ từ quay đầu nhìn heo mẹ và đám huynh đệ tỷ muội đang ngủ say, trên khuôn mặt nho nhỏ đè ra một tia cười khổ.
Nghê Thường tiên tử, Thiên Phụ, Thiên Hành, Thiên Nội... Thiên Hà thuỷ quân, những người những chuyện tiền thế rành rành trong mắt. Thiên Đình binh bại, nếu Thiên Đình cứ thế mà phúc diệt, có phải sẽ không còn ai nhớ tới bọn họ?
Không còn ai nhớ được bọn họ từng tồn tại, từng chiến đấu, từng yêu, từng hận...
Hồi lâu, một luồng sương khói từ trong miệng bay ra, phiêu tán giữa không khí, nó dùng ngôn ngữ nhân loại nhẹ giọng thán nói:
- Một đời trừ yêu, cuối cùng bản thân lại thành trư yêu, đây là... Thiên Đạo ư? A ha ha ha... Thiên Đạo...
Móng chân nhỏ gầy không ngừng giẫm đạp lên nền đất bùn, cúi đầu nhìn xuống, từng giọt nước mắt rơi rớt.
Thời này khắc này, hắn thật rất muốn chết, rất muốn giống một con heo con bình thường, cứ vậy khoanh tay chịu trói, chung kết một đời, để tất cả mọi thứ kết thúc, nhưng mà... Hắn còn không thể chết. Bởi vì, hắn tất phải thay cái thế giới này ghi khắc đoạn cố sự ấy, những người, những chuyện xưa kia...
Từ từ ngẩng đầu lên, nó giãy dụa đứng lên. Khập khà khập khiễng đi tới trước mặt heo mẹ, gian nan làm ra tư thế quỳ lạy, nhẹ giọng nói:
- Cảm tạ ngài sinh hạ ta, theo lý, Thiên Bồng nên xưng ngài một tiếng mẫu thân. Tạ tạ ngài, mẫu thân của ta. Thiên Bồng không có bản sự cứu ngài, Thiên Bồng phải trốn đi. Ngài bảo trọng. Nguyện ngài kiếp sau, không phải đầu thai thành trư.
- Bắt đầu từ hôm nay, Thiên Bồng phải sống vì bản thân, vì những người mà mình yêu quí. Mặc kệ chính nghĩa, mặc kệ thiên lý, dù có làm một con yêu quái... Cũng không hối tiếc.
Nói xong, Thiên Bồng xoay người đi tới góc chuồng heo, dùng móng chân non nớt gian nan đào móc tường rào đất cao tới hai tấc kia. Đào đến lúc bốn móng sưng đỏ, mới miễn cưỡng móc ra một lối thông đạo nho nhỏ.
Quay đầu nhìn lại lần sau cùng, khấu bái thật sâu, nó xoay người chui ra chuồng heo, chìm vào trong bóng đêm vô biên, không ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Từ lúc tu hành bắt đầu, một con heo con mới ra đời, bước lên chặng đường dài vô tận ấy, tựa như tiểu binh nghĩa vô phản cố ngàn năm trước.
Khác biệt chính là, tiểu binh non nớt kia trong lòng ôm lấy hi vọng đối với người yêu, đối với thế giới mà bước lên hành trình, còn thứ heo con ôm theo, lại chỉ còn mỗi tuyệt vọng...
Trên tầng trời hai mươi tốt, cuối cùng Quyển Liêm đã thấy được phù không hạm Ngọc đế đang ở phía xa xa, thấy được lá cờ lớn màu vàng có chữ “Thiên” kia.
Hắn hơi ngớ, nắm lấy hàng yêu bảo trượng, nhún người bay tới phù không hạm.
Trông thấy Quyển Liêm đầu bù tóc rối đầy mặt cáu bẩn, đám thiên binh trên boong lập tức cả kinh, giơ binh khí hô to:
- Đứng lại! Kẻ đến người nào, tốc tốc báo danh ra!
Từng chiếc cung nỏ tấn tốc kéo căng, chỉ hướng Quyển Liêm.
Những đôi tay kia lại đều run rẩy. Thời này khắc này, đám thiên binh sớm đã giống như chim sợ cành cong.
Dừng lại thân hình, Quyển Liêm vội vàng chắp tay nói:
- Ta là ngự tiền đại tướng Quyển Liêm, bệ hạ vẫn khỏe chứ?
- Quyển Liêm đại tướng?
Một tên thiên tướng gạt ra đám thiên binh bước tới trước, híp mắt nhìn hồi lâu, mới khẽ thở phào nói:
- Thả vũ khí xuống cả đi, là Quyển Liêm đại tướng không sai.
- Thật là Quyển Liêm đại tướng?
Đám thiên binh ngơ ngác nhìn nhau:
- Quyển Liêm đại tướng không phải còn đang nhốt trong Thiên Lao?
Thiên tướng kia im lìm không đáp, đám thiên binh thấy vậy mới từ từ buông ra dây cung, thả xuống nỏ tiễn.
Trong ánh mắt thấp thỏm của đám thiên binh, Quyển Liêm tung mình nhảy xuống đáp ở trên boong, gấp gáp hỏi:
- Bệ hạ đâu?
Thiên tướng khẽ thở dài một hơi nói:
- Bệ hạ ở trong khoang thuyền.
Quyển Liêm nhìn chung quanh một phen, kéo thiên tướng kia vào trong góc, thấp giọng hỏi:
- Có thể thay mạt tướng cầu kiến bệ hạ không?
- Cầu kiến bệ hạ?
Thiên tướng khẽ khàng tránh thoát tay Quyển Liêm, đỡ lấy chuôi kiếm nhẹ giọng nói:
- Giờ ngươi vẫn đang là kẻ mang tội... Hiện tại thế cục hỗn loạn mới không so đo quá nhiều. Nhưng cầu kiến bệ hạ, tựa hồ không quá thích hợp? Có chuyện gì? Ta có thể thay ngươi thông báo một tiếng.
Quyển Liêm liếm liếm miệng môi khô quắt nói:
- Nguyên soái thế nào rồi? Ta... Ta muốn cầu tình cho nguyên soái.
Thiên tướng cười hừ một tiếng, thở dài nhìn đăm đăm Quyển Liêm, nhẹ giọng nói:
- Nguyên soái đã.. đã hạ súc sinh đạo.
Giống như sét đánh ngang tai, Quyển Liêm sợ đến nỗi cả người ngơ ngác, hồi lâu, mới cố nặn ra ý cười hỏi:
- Súc... Súc sinh đạo? Điều này... Điều này sao có thể? Thiên Đình chưa từng phán qua tiên gia nào nhập súc sinh đạo. Cùng lắm là xuống Trích tiên tỉnh... Ngươi đừng nói giỡn.
Nói tới đây, Quyển Liêm trợn tròn mắt nhìn chằm chằm thiên tướng, giống như muốn dùng ánh mắt nhìn thấu tâm can đối phương, hồi lâu, thẳng đến lúc xác tín đối phương không hề nói đùa, ý cười gượng gạo trên mặt từ từ tan biến, thì thào nói:
- Bệ hạ... Bệ hạ nói nguyên soái là trung thần số một số hai của Thiên Đình. Sao hắn có thể đưa nguyên soái vào súc sinh đạo? Chẳng lẽ. Chẳng lẽ là bị kẻ gian hãm hại?
Thiên tướng cười cười đành chịu, thở dài nói:
- Chuyện này ngươi đừng nghĩ nhiều, lúc tuyên phán nguyên soái... Mạt tướng cũng ở hiện trường. Thái Bạch Kim Tinh không hề cất lời, không chỉ Thái Bạch Kim Tinh, ngay cả những tiên gia kiên quyết muốn vặn ngã nguyên soái…. kỳ thực đến sau bọn họ đều không lên tiếng. Là bệ hạ...
Lời tới chỗ này, thiên tướng khẽ quay đầu nhìn cửa khoang một cái, thấp giọng nói:
- Đương thời nguyên soái đã mất hết tu vị... Ngươi cũng biết rồi đấy. Có chút chuyện, nói ra đối với ngươi, đối với ta, đều không chỗ tốt. Ngày sau đừng nhắc lại chuyện này, đặc biệt ở trước mặt bệ hạ.
- Là bệ hạ...
Cơ thịt trên mặt Quyển Liêm khẽ co giật:
- Không khả năng... Điều này không khả năng, không khả năng, nhất định... Nhất định là có chỗ nào đó sai rồi! Nhất định là có chỗ nào đó sai rồi!
Vừa nói hắn vừa bước nhanh chạy hướng khoang thuyền.
Thiên tướng vội quát lên:
- Ngăn hắn lại!
“Cheng” một tiếng, trường kiếm giữa eo thiên tướng xuất vỏ, tất cả thiên binh đều nhào tới vây quanh Quyển Liêm.
Đối diện với binh khí lấp lánh hàn quang chỉ tới trước mặt. Quyển Liêm gào lên khàn cả giọng:
- Ta muốn gặp bệ hạ! Ta muốn gặp bệ hạ hỏi cái rõ ràng! Các ngươi đừng ngăn ta!
Trong khoang thuyền, tay Ngọc đế đang nắm gương đồng chợt khẽ run lên, vội vàng hỏi:
- Trên boong xảy ra chuyện gì? Chẳng phải yêu hầu mới lên tới tầng trời thứ chín ư?
- Khải bẩm bệ hạ, là Quyển Liêm đại tướng tới.
- Quyển Liêm đại tướng?
Ngọc đế sửng sốt, nói:
- Hắn không phải còn đang bị nhốt trong Thiên Lao?
- Binh tướng canh giữ Thiên Lao đều rút sạch, chắc là tự mình chạy ra.
Ngọc đế nhấp nháy mắt nói:
- Chạy ra cũng tốt. Thêm một người thêm một phần lực lượng.
- Nhưng mà…
Khanh gia kia quay đầu nhìn ra cửa khoang, thấp giọng nói:
- Bệ hạ, Quyển Liêm đại tướng nói muốn gặp ngài, nói là, muốn hỏi rõ ràng chuyện của Thiên bồng nguyên soái...
Tay Ngọc đế khẽ run lên, cau mày hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói:
- Không gặp.
- Nhưng mà hắn nhao lên nói phải muốn gặp ngài cho bằng được...
Nghe vậy, Ngọc đế trùng trùng vỗ chưởng lên án, chỉ vào khanh gia cao giọng quát lớn:
- Vậy thì bắt hắn lại!
- Dạ... Dạ!
Thấy Ngọc đế long nhan đại nộ, khanh gia chỉ biết gật đầu lia lịa, xoay người bước ra cửa khoang.
Mở cửa, khanh gia từ từ đi ra, trông thấy Quyển Liêm đang bị thiên binh vây khốn trên boong.
- Bệ hạ nói thế nào?
Thiên tướng hỏi.
- Bệ hạ nói, không gặp.
- Không gặp?
Khóe môi Quyển Liêm khẽ giật giật, siết lấy Hàng Yêu bảo trượng gầm nói:
- Vì sao bệ hạ không chịu gặp ta?
Khanh gia thở dài một hơi, lành lạnh nhìn đăm đăm Quyển Liêm, nghiêm mặt nói:
- Vì sao không gặp... Chắc ngươi cũng hiểu. Bệ hạ dặn, nếu ngươi dám xông vào, vậy thì bắt lại, gộp tội phạt luôn một lần...
Nói rồi, khanh gia làm ra thủ thế đưa tay chém xuống.
Thẫn thờ nhìn khanh gia, nhìn thiên binh bốn phía, nhìn cả từng thanh binh khí chỉ tới mình, hồi lâu, Quyển Liêm thoáng bật cười:
- Ta hiểu, thật hiểu. Ha ha ha ha, thật hiểu. Hắn thật... Thật coi nguyên soái như một thứ công cụ, tùy ý vứt bỏ... Ha ha ha ha.
Đi theo bên người Ngọc đế quá lâu, làm rất nhiều chuyện, hoặc sáng, hoặc tối, nhưng có lẽ, thẳng đến giờ phút này hắn mới hoảng nhiên đại ngộ.
Trong cuồng phong, chúng nhân lẳng lặng nhìn hắn, nhìn hắn ôm đầu cười lớn, cười đau khổ, cười mà như khóc.
Khanh gia lành lạnh nói:
- Hiểu rồi thì thả vũ khí xuống đi.
Quyển Liêm chậm rãi lắc đầu, từng bước lùi ra sau:
- Ta sẽ không thả. Là ta hại nguyên soái, ta là đồng mưu, ta phải tìm hắn về...
Từ giữa eo lấy ra lệnh bài đại diện cho địa vị bản thân, hắn hung hăng ném mạnh xuống đất, lành lạnh chỉ vào khanh gia nói:
- Thay ta chuyển cáo giùm bệ hạ, cứ nói, từ nay về sau, Quyển Liêm không thể, cũng sẽ không tiếp tục hầu hạ bên người hắn.
- Ngươi muốn làm gì?
Quyển Liêm không trả lời.
Xoay người, hắn thét lên, khua múa Hàng Yêu bảo trượng trong tay, xông về hướng mép thuyền.
Thiên binh dồn dập tránh né.
Chỉ thấy hắn nhún người nhảy ra ngoài hạm, phi tốc hạ xuống, thoáng chốc đã tan biến vào trong mây mù.
Khanh gia vội vã mở ra cửa khoang, quỳ rạp xuống đất, tấu báo nói:
- Bệ hạ, Quyển Liêm trốn... Nói, nói muốn đi tìm Thiên Bồng.
Siết lấy tay vịn, Ngọc đế cau mày nói:
- Một đứa phế vật đầu óc không khai khiếu thôi, đừng quản hắn.
Lúc này, phàm trần, trong cơn cốc băng lãnh, một con heo nhỏ kéo theo bốn móng sưng đỏ bước đi loạng choạng, thở dốc liên hồi.
Thoáng ngẩng đầu lên, nó bắt gặp một ngôi sao giữa thiên không từ từ quang hoa vốn có, chìm dần vào trong hắc ám vô biên.