Đại Bát Hầu

Chương 469:



Dịch bởi: ThiemThu

Từng tên phân thân hầu tử đang hành tẩu trong các ngóc ngách Thiên Đình lần lượt tiêu tán.

Gió từ từ cuốn quá cao không, mây mù trên tầng trời ba mươi ba thoáng lăn động, thay hình đổi dạng.

Phù thạch, phế khu, tất cả mọi thứ đều tắm gội dưới quang hoa vàng óng lộng lẫy lóa mắt kia, thời này khắc này, lại không có cảm giác ấm áp mảy may.

Tiếng cười điên cuồng của Lão Quân vẫn vang vọng bên tai.

Một cỗ hàn khí ập vào đáy lòng, hóa thành hỏa diễm cháy lên hừng hực. Đó là một loại cảm giác chưa từng có, cảm giác gấp hỏa công tâm, ruột gan như thiêu như đốt.

Gân xanh trên trán hầu tử gồ lên.

Gió nhẹ phất động lông tơ, mặt thoáng co quắp, hai mắt mở to trợn trừng nhìn pho cự Phật trước mặt.

Trong quang hoa sáng lòa, đường nét tượng Phật trên đài sen đều trở nên mơ hồ, tựa như huyễn tượng, nhưng hắn rõ ràng là đang tồn tại ở kia.

Từ đầu tới đuôi, hai mắt hắn chỉ khép hờ, giống như cái thế giới này sớm đã không còn thứ gì có thể khiến hắn hứng thú, không có hỉ nộ, không có ai nhạc, ném bỏ tất cả, chỉ thừa lại Phật lý.

- Phong ấn trên Sinh Tử bộ đúng là ta phong, nhưng tống hồn phách vào luân hồi lại là hắn. Vì tránh cho Phật môn lây dính quá sâu, hắn tống hồn phách vào luân hồi, lại ẩn tàng sau quỹ tích Thiên Đạo nên có, âm thầm lừa qua Tu Bồ Đề đưa vào Tà Nguyệt Tam Tinh Động... Bởi vì hắn biết, Kim Thiền tử sẽ đi tìm Tu Bồ Đề, Tu Bồ Đề sẽ động tâm. Như vậy, liền có thể bỏ mặc tự chảy, cũng có thể thực sự giấu được ngươi, không khiến ngươi nghi ngờ quá sớm.

- Hai người kia, từ đầu vốn đã cấu kết với nhau!

- Ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Tu Bồ Đề khiến ngươi chọn Ngộ giả đạo, là muốn lợi dụng nhược điểm trong tính cách ngươi, bức chính ngươi chọn Hành giả đạo... Hắn hiểu rõ tính cách ngươi, ngươi đa nghi, cố chấp. Chỉ có chính ngươi chọn con đường ấy, mới sẽ chấp ảo mà đi, cho dù phải bò cũng cố đi cho bằng được. Để ngươi tới Côn Luân sơn, là bởi biết ở Côn Luân sơn sẽ xảy ra chuyện, muốn ngươi lưng vác thân phận yêu quái, triệt để đứng về phía đối lập với Thiên Đình!

- Bọn họ muốn mượn tay ngươi, hủy đi trật tự trong toàn tam giới, hủy đi Thiên Đạo thạch của lão phu! Ngàn vạn năm qua, đó là điều bọn họ mơ tưởng bấy lâu. Cũng chỉ có ngươi mới có thể làm thay bọn họ...

- Phật môn tứ đại giai không, chỉ tu tự thân, cầu cực lạc. Bởi thế, bọn họ giống như đống cát vụn, ngàn vạn năm qua cũng ít có động tĩnh. Nhưng Phật hiệu bất không, bởi thế, bọn họ mới có thể đoàn kết lại, động viên vô số lực lượng, lại không hề để lộ nửa điểm phong. Nếu không phải chứng kiến bọn họ động tay chân trên Sinh Tử bộ, ngay cả lão phu cũng bị lừa.

- Vì cái gì ngũ phương yết đế phải mạo hiểm giúp ngươi? Vài chục vạn kim tinh. Vài chục vạn kim tinh a... Ngũ phương yết đế không thống lĩnh đại quân đoàn giống như Lý Tĩnh, số tiền lớn như thế chỉ bằng thân phận ngũ phương yết đế thì đào đâu ra? Nhưng bọn họ vẫn nghĩ hết mọi cách chuyển dùng, chỉ để khiến ngươi tiến hướng phủ khố, vô thanh vô tức …. “mua được” mệnh bài trước khi lão phu kịp phát giác. Tính trước đến thế, một chiếc mệnh bài, liền lấp kín đường của lão phu...

Lão Quân cúi đầu nhìn bàn tay lênh láng máu, run rẩy nói:

- Một bước sai... Ngàn bước sai. A a a a... Nếu không phải bị bọn họ nhanh chân bố cục trước, lão phu sao sẽ rơi vào cục diện trước sau bị động như này.

- Nếu người đầu tiên phát hiện ra ngươi là lão phu, cho dù là Tu Bồ Đề, hoặc giả Kim Thiền tử, thì đã không có những chuyện sau này!

- Vì nghịch chuyển thế cục, lão phu không thể không suy xét mạo hiểm ra tay với Phong Linh... Phong ấn Sinh Tử bộ, hắn liền mượn tay ngũ phương yết đế đưa Sinh Tử bộ ngụy tạo, cái tờ đã “giải khai phong ấn” trình tới trước mặt Ngọc đế, đúng vậy, chính là để Thiên Đình cũng bị cuốn vào, gây loạn giữa lúc lão phu sắp sửa ra tay. Thậm chí Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ biết được chuyện này, cũng bởi hắn cố ý lộ ra vết tích...

- Tất cả, chính là để viên Thất Xảo Di Vân Đan kia thuận lý thành chương rơi vào trong tay ngươi, không khiến ngươi khả nghi, khiến ngươi nhớ tới nó vào lúc cùng đường hết lối. Bố cục đan xen, từng bước tính kế. Một mặt có thể phá cục của lão phu, mặt khác lại sắp xếp cho ngũ phương yết đế từ trong sách ứng. Nếu không xảy ra biến cố, ngươi vốn sẽ tiến vào Nam Thiên môn giữa lúc thiên kiếp hàng lâm, sau đó, thiên kiếp triệt để xé nát Nam Thiên môn... Từ đây, chư thiên tương liên, không còn tách biệt giữa Thiên Đình và phàm trần. Sau đó, hắn lại đứng ra thu dọn tàn cuộc...

- Tính hay lắm... Kế độc lắm.

Lão Quân ngước đầu lên, hai mắt nhắm nghiền, thở dài một hơi thật sâu:

- Bố cục chặt chẽ, kín không kẽ hở, từng bước đẩy lão phu vào góc chết. A ha ha ha... Quả thật cao minh chí cực. Không hổ là kẻ tu Phật, chỉ tu tự thân, chính tà thế nào cũng được.

Hầu tử thảng thốt nhìn Như Lai, tay nắm Kim Cô bổng siết vang rạc rạc.

Trên khuôn mặt mông lung tắm gội trong kim quang kia, vẫn không chút biểu tình.

Lão Quân trùng trùng ho khan, từ từ ngã ngửa ra đất, ngưỡng mặt nhìn trời, thở dốc, cười đắng chát.

- Lão phu đã nói rồi, thực sự đứng cùng phía với ngươi, chỉ có mình lão phu... Ngay cả sư phó kia của ngươi, cũng căn bản không quả ngươi chết sống. Cái sai duy nhất của lão phu chính là không nhảy thoát được cách cục mà bọn họ bố xuống, tất phải lau đi Phong Linh... Nếu không phải có vướng mắc hai đời, hai đạo vết nứt quấn vào nhau... Nếu không phải lão phu động lòng trắc ẩn, niệm tới lời hứa với Phong Linh... Cục diện, tất không đến nỗi như thế. Chỉ đáng tiếc, ngươi tin sư phụ ngươi, tin ngũ phương yết đế, lại chỉ riêng lão phu là không tin...

- Nói đến cùng... Lão phu chưởng khống thiên quá lâu quá lâu rồi, đến nỗi thành công địch của chúng nhân... Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi. Mộc tú vu lâm... Phong tất tồi chi! Ha ha ha ha... Khái khái...

Tiếng cười dần dần biến thành tiếng ho khan sặc sụa.

Lẳng lặng nằm đó, thở dốc không thôi, vị thủ hộ Thiên Đạo sống mấy vạn năm này tựa hồ bỗng chốc trở nên già nua vô cùng, rõ ràng là bất tử bất diệt, nhưng lực lượng của sinh mạng giống như đang từ từ mất đi trên người hắn.

- Ta muốn biết, những gì hắn nói là thật ư?

Từng bước đi tới đối diện Như Lai, hầu tử giơ lên Kim Cô bổng, cách không chỉ thẳng mặt Như Lai, giận dữ hét:

- Cái nào là ngươi làm, cái nào không phải ngươi làm, tốt nhất ngươi nên giải thích rõ ràng cho ta!

Trong đôi mắt bốc lên lửa giận.

Linh lực điên cuồng hội tụ với khí thế không cách nào tưởng tượng. Cuồng phong thốc lên khiến người mở mắt không ra. Từng đạo thiểm điện nhảy động tới lui trong không khí, tiếng sét vang rền, dưới sức tứ ngược của cơn bão linh lực, phù thạch dưới chân từ từ nứt vỡ.

Trấn Nguyên Tử vội vàng bước nhanh hộ ở bên cạnh Tước Nhi.

- Là ai làm, trọng yếu vậy ư?

- Trọng yếu vậy ư?

- Bất kỳ chuyện nào cũng đều là tự ngươi quyết định, không ai bức ngươi.

- Là ai làm. Trọng yếu vậy ư?

Một hồi thanh âm từ bốn phương tám hướng áp tới, giống như ngàn vạn người đồng thời kêu gào.

- Đúng vậy, không hề trọng yếu chút nào. Thắng là thắng, thua là thua. Lão phu đã thua, hai ngươi ai thắng ai thua, lại can gì với lão phu?

Hai mắt Lão Quân khép chặt, giống như ẩm bẩm, nhẹ giọng thán nói:

- Quên mất nói cho ngươi. Linh sơn đã phá ổ mà ra. Đang tiến công Hoa Quả Sơn...

- Tiến công... Hoa Quả Sơn?

Tức thì, tròng mắt hầu tử trợn trừng như chuông đồng, cơ thịt trên dưới toàn thân banh đến cực trí, thần tình trên mặt từ từ tràn ra, như là đang cười, nhưng nếp da da không ngừng co quắp, miệng há to lộ ra răng nanh. Như một con mãnh thú bên bờ bạo phát, lông tơ dựng đứng cả lên:

- Nói như vậy, đều là ngươi làm? Được, được lắm. Cuối cùng ta đã tìm được ngươi...Kẻ đầu têu cho… tất cả chuyện này... Nạp mạng đi --!

Khua múa Kim Cô bổng, hầu tử hóa thành một đạo quang mang màu vàng, xoay mình xuất hiện sau lưng cự Phật, Kim Cô bổng nháy mắt dài ra, to lên, gồng hết tất cả lực lượng, trùng trùng nện tới sau đầu cự Phật.

Chỉ nghe nổ vang “Ông” một tiếng, khí lưu khuếch tán quét ngang hết thảy.

Cự Phật xoay người, cự thủ phi tốc ngăn ở trên trán. Dùng bàn tay vững vàng tiếp lấy Kim Cô bổng gào thét mà đến.

- Ngươi không thắng được bần tăng, kim thân này tu trên vạn năm, đâu phải chút man lực kia có thể phá được.

- Vậy ư?

Lăng không đè lên Kim Cô bổng, khóe môi hầu tử khẽ nhếch lên, tròng mắt mở to cười gằn nhìn cự Phật, răng nanh nhe ra.

Từ đầu tới đuôi cự Phật vẫn không có chút tình tự ba động nào, giờ lại đột nhiên hơi ngớ.

Ngay trước mắt Trấn Nguyên Tử, Lão Quân, cùng với Tước Nhi, từng khối mảnh vụn vàng óng rơi rụng. Cự thủ đỡ lấy Kim Cô bổng hệt như một khối cự thạch từ từ nứt vỡ, vụn thành vô số mảnh nhỏ.

Trong hoảng loạn, cự Phật vội vàng giơ tay còn lại tát hướng hầu tử.

Nhưng không đợi hắn kịp nắm hầu tử vào trong lòng bàn tay, hầu tử lập tức gia tốc trùng trùng đâm tới, trực tiếp dùng Kim Cô bổng đâm xuyên thủ chưởng của hắn.

Nguyên cả bàn tay đều bị xé nứt.

- Ngươi thật chịu được ư?

Lăng không lộng vòng, hầu tử lại xông đâm, trùng trùng đâm tới trước ngực cự Phật.

“Choang”, một tiếng nổ vang, cự Phật giật mạnh ra sau, lồng ngực từ từ rạn nứt, từng đạo khí lưu màu vàng từ trong khe nứt gào thét mà ra, tiêu tán giữa thiên địa.

- Ngươi chịu thử xem!

Xoay người, hầu tử khua múa Kim Cô bổng dài đến vài trăm trượng trùng trùng nện xuống trên vai cự Phật, bả vai đương trường nứt vụn, nháy mắt mất đi quang mang, hóa thành màu trắng sữa, rơi rụng như một cánh tay đá bình thường.

- Ngươi gánh thử ta xem nào!

Lại lộn vòng, Kim Cô bổng oanh tới trên mặt cự Phật.

Dưới trọng kích, toàn thân cự Phật lung lay muốn ngã.

- Thiên Đạo, Vô Cực... ?

- Con mẹ nó ngươi gánh thử ta xem --!

Một tiếng gầm gào chấn động thiên địa, hầu tử nhảy lên cao cao, vung Kim Cô bổng nhắm thẳng đầu cự Phật quật xuống!

Trong tiếng nổ vang chói tai, thiên linh cái của cự Phật chợt rạn nứt, ngây dại nhìn con khỉ cười gằn trước mắt mình.

Thẳng đến giờ phút này, hắn mới phát hiện lực lượng của mình căn bản không ở cùng một cấp độ với con khỉ ấy. Dù có là kim thân tu trên vạn năm, thì cũng chỉ đến thế mà thôi.