Dịch bởi: ThiemThu
Ngay trong ánh mắt kinh hãi của Trấn Nguyên Tử, nương theo tiếng kinh văn phảng phất như ngàn vạn người tề thanh tụng đọc, từng đạo kim quang từ trên thiên linh cái nứt vỡ phi tán đi ra, Phạn văn đếm không xuể như ẩn như hiện trong kim quang, toàn bộ thế giới đều bị ngâm tẩm trong kinh Phật.
- Ha ha ha ha, sớm đã vượt tầm kiểm soát rồi, ngươi có liệu tới hắn sẽ đột phá tu vị Thiên Đạo không? Hay nói cách khác, ngươi có tính được tu vị Thiên Đạo của hắn sẽ là “Vô Cực”? Loại tu vị này, năm xưa lão phu cũng chỉ được nhìn qua một lần trong quỹ tích có khả năng của Thiên Đạo... Lực lượng vô cùng vô tận, thân thể bất tử bất diệt.
Tùy theo kim quang phi tán, cự Phật từ từ mất đi kim quang tắm gội bốn phía, hóa thành một thạch nhân bình thường. Khe nứt trên thiên linh cái tấn tốc lan tràn, sau đó, cự Phật ầm vang sụp đổ, kích lên khói bụi đầy trời.
- Thế nào --! Không gánh được! Hôm nay lão tử thịt ngươi. Rồi giết lên Linh sơn, gác toàn bộ đồ tử đồ tôn của ngươi trên lửa mà nướng, ném cho chó ăn!
Siết lấy Kim Cô bổng, hầu tử gầm gào với khói bụi cuồn cuộn kia.
Một trận gió nhẹ thổi qua, trên đài sen chỉ thừa lại một đống đá vụn.
Thế giới chìm trong an tĩnh.
Quang mang đỏ hồng vung vẫy mà xuống, chiếu toàn bộ chiến trường Hoa Quả Sơn thành máu đỏ tươi như máu.
Tất cả yêu quái đều kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên.
Trong thiên không, bọn họ chứng kiến một khối vẫn thạch cự đại gào thét lao tới Hoa Quả Sơn.
- Thứ quỷ quái gì kia?
Cửu Đầu Trùng ngây người hỏi.
Ánh mắt Ngưu Ma Vương tìm tòi tới lui nơi xa, cuối cùng dừng ở trên người Chính Pháp Minh Như Lai, vẻ mặt thất thần.
- Là bọn họ đưa tới...
- Đây là thuật pháp gì? “Thiên Khiển”?
Đoản Chủy kinh hãi há hốc mồm.
Bị vẫn thạch này nện trúng, pháp trận phòng ngự của Hoa Quả Sơn liền triệt để hủy.
- Thứ đó mà còn có thể triệu hoán, trận này đánh sao nổi!
Bằng Ma Vương gầm gào một tiếng, lập tức dẫn theo bộ đội bắt đầu rút ra sau. Ngục Nhung Vương, Sư Đà Vương cũng tấn tốc mang theo bộ đội theo gót mà đi.
Lập tức, trên chiến tuyến trải dài xuất hiện một lỗ hổng cực lớn, tăng lữ chen chúc mà vào, cục diện sắp sửa đổ sụp. Linh Tê sắc mặt tái xanh... Hoa Quả Sơn sớm đã không còn bộ đội dự bị. Mà lúc này, công cuộc triệt ly phía hậu phương còn lâu mới được hoàn thành.
Hầu tử thẫn thờ nhìn đống đá vụn như tòa núi nhỏ chất trên đài sen, lại không có nửa điểm vui sướng khi thắng lợi, ngược lại khóe mắt hơi khe co rụt.
Ánh mắt quét tới bốn phía.
Cuồng phong lướt qua phù thạch. Thốc lên từng hồi cát bụi.
Đạo đồ sấp trong phế khu kinh hãi nhìn hầu tử, sắc mặt trắng bệch.
Tước nhi vẫn bị chế trụ sít sao, Trấn Nguyên Tử dùng chút linh lực còn sót lại dựng lên một mặt hộ thuẫn hộ nàng ở phía sau, tránh bị xung kích ba cập.
Lão Quân vẫn nằm vật trên đất, hai mắt khép chặt, trên môi thoáng hiện ý cười.
Hắn chợt gầm nói:
- Đây là chuyện gì? Đi ra --! Ta biết ngươi còn chưa có chết!
Thanh âm giống như sấm rền điên cuồng khuếch tán, toàn bộ thế giới đều vì đó mà chấn động.
- Ra làm cái gì?
- Ra làm cái gì?
- Đi ra đánh nhau với ngươi?
Vô số thanh âm vọng lại.
- Cút ra đây cho ta!
Hầu tử lăng không bay lên, gầm gào giận dữ.
- Đi ra thì đã có sao?
Vô số quang hoa vàng óng lăng không hội tụ, trên đài sen lại ngưng ra một Phật ảnh hư ảo cao mười trượng.
- Ngươi đúng là ngoài ý liệu của bần tăng, có thể nương theo dược lực Thất Xảo Di Vân Đan mà tu thành Thiên Đạo.
- Lực lượng ngươi vô cùng vô tận, thân xác lại bất tử bất diệt, trong tam giới này không có thứ gì có thể ngăn trở ngươi.
- Chỉ đáng tiếc... Bần tăng sớm đã vô ngã vô vật. Lấy không là bằng.
- Ngươi có thể hủy được kim thân, nhưng bất kể làm sao cũng không xúc đụng được bần tăng một phân một hào.
Thoáng ngẩng đầu lên, Phật ảnh hư ảo kia khẽ cười nhạt với hầu tử.
- Bởi thế, ngươi bại chắc rồi.
- Nói nhảm ít thôi! Nạp mạng đi!
Một tiếng gào thét, hất lên Kim Cô bổng, hầu tử trùng trùng nện tới.
Chỉ thấy Như Lai lui nhanh ra sau, Kim Cô bổng trùng trùng đánh xuống đài sen. Chớp mắt, toàn bộ đài sen vỡ thành sáu mảnh, nát vụn.
Gần gần thoáng trong hơi thở, Như Lai lui nhanh vài trăm trượng, xoay người bay tránh nơi xa, nháy mắt đã bay xuống tầng trời ba mươi hai.
- Đừng chạy!
Hầu tử đạp cước lên đài sen còn chưa kịp rơi rụng, tức thì đổi hướng rượt theo Như Lai.
- Bần tăng đã nói, ngươi bại chắc rồi.
- Đánh thử qua mới biết!
Hóa thành một đạo kim quang, rất nhanh hầu tử đã đuổi kịp Như Lai, hất lên Kim Cô bổng nhắm chuẩn eo đối phương.
Nhưng một côn này lại trực tiếp xuyên qua thân thể Như Lai, giống như Như Lai căn bản không ở nơi đó, kẻ đang chiến đấu cùng hầu tử gần gần chỉ là không khí mà thôi.
Ngay khi hầu tử thất thần, một cự thủ đột nhiên thực hóa, trùng trùng ép tới hầu tử.
Hầu tử cũng vươn ra một tay ngăn ở trước mặt.
Chỉ nghe “oanh” một tiếng, xung kích điên cuồng tứ ngược bốn phía, một tòa cung điện không biết tên ở phía trên ầm vang sụp đổ. Đám tiên gia may mắn sống sót trong đại chiến tranh nhau trốn chạy.
Hai bàn tay trùng trùng vỗ vào một nơi, Như Lai thân cao đạt tới mười trượng tiếp xúc cùng hầu tử trong trạng thái bình thường, cao chưa tới hai trượng, đến cuối cùng lại là Như Lai lui.
Trong thiểm điện hoa lửa bập bùng, thừa cơ đó, hầu tử hất lên Kim Cô bổng trùng trùng nện tới thủ chưởng.
Nhưng mà, thủ chưởng mới vừa thực hóa lại hư hóa, mặc cho Kim Cô bổng cắm xuyên qua.
Như Lai cười mà không nói, hầu tử nổi giận lôi đình.
- Nạp mạng ngươi đây --!
Buông ra một tay, hầu tử dồn linh lực vào chưởng tâm, hóa thành một đạo bạch quang cự đại oanh tới Như Lai.
Nhất thời, cuồng phong quét ngang từng ngóc ngách, mấy tên tiên gia đang bay giữa trời bị cuốn phăng giống như lá rụng, chỉ tích tắc đã không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng mà, Như Lai lại không tránh không né.
Bạch quang trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, kích lên tòa cung điện phương viên phải tới vài trăm trượng đằng sau, hóa thành tiếng trầm vang kinh thiên động địa, cát đá tung tóe đầy trời.
Ngay cả phù thạch dưới chân cung điện cũng không chịu nổi sức xung kích mà vụn đi, hóa thành tro bụi.
Từng khối đá lớn nhỏ không đều rơi rớt trên thân Như Lai, Như Lai lại chỉ quay đầu nhìn một cái, thoáng cười nhẹ.
Hầu tử nhìn mà thất thần.
Dư vị chiến đấu trên tầng trời ba mươi ba còn chưa hoàn toàn tiêu trừ, cuồng phong vẫn đang tứ ngược.
Tước nhi chạy vội đến bên cạnh Lão Quân, nhẹ giọng hỏi:
- Lão tiên sinh, ngươi thế nào rồi?
- Không sao, không chết được.
Trấn Nguyên Tử từng bước đi tới trước mặt Lão Quân, vươn tay muốn dìu đỡ. Lão Quân lại chỉ thoáng nhìn hắn một cái, từ từ khép mắt lại.
Trấn Nguyên Tử chỉ biết cười cười đành chịu, thu tay về, nhìn xuống hạ giới, nhẹ giọng hỏi:
- Bọn họ ai sẽ thắng?
- Không biết.
Lão Quân lắc lắc đầu, thán nói:
- Một kẻ là “Thực” đến cực trí, có được bất tử chi thân, linh lực vô cùng vô tận. Một kẻ là “Hư” đến cực trí, dù có cho rằng không tồn tại cũng không hề quá đáng. Một hư một thực, ngươi nói xem, ai sẽ thắng?
Cắn răng, hầu tử xoay người lao nhanh về hướng Nam Thiên môn.
Chỉ nháy mắt, hắn đã lướt qua sát vai Dĩ Tố ở tầng trời thứ mười một. Đợi Dĩ Tố kịp phản ứng thì hắn sớm đã mất đi bóng dáng.
Một đường gào thét xuyên qua Nam Thiên môn, nhưng mà, ngay lúc hắn đang chuẩn bị lao tới Hoa Quả Sơn, cả người chợt lăng không dừng lại.
Nguyệt Thụ đổ ngang, khói mù bay lên cuồn cuộn, cung điện sớm đã biến thành một mảnh phế khu.
Cảnh tượng ngoài Nam Thiên môn, lại không khác gì cảnh tượng trong Nam Thiên môn!
Như Lai giống như ảo ảnh đứng ngay trước mặt.
Chỉ thấy hắn hai tay hợp mười nói:
- A di đà Phật, thiện tai thiện tai. Chuyện Thiên Đình còn chưa giải quyết xong, yêu hầu ngươi đã định đi đâu?
Tay nắm chặt Kim Cô bổng khẽ run lên, cơ thịt nơi khóe mắt thoáng co giật, gấp hỏa công tâm...