Đại Bát Hầu

Chương 471: Vô Cực đấu Vô Ngã (2)



Dịch bởi: ThiemThu

- Bình tĩnh, bình tĩnh... Đây chỉ là huyễn thuật... Nhất định là huyễn thuật.

Hầu tử chợt lắc lắc đầu, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng, tử tế quan sát từng ngóc ngách Nam Thiên môn, thì thào nói:

- Trong ngoài đều như nhau, không ra được... Làm sao có thể, điều này không khả năng. Như quả... Nếu là ảo thuật, nếu là ảo thuật thì nhất định phải có sơ hở! Hai bên nhất định có một bên là giả!

Nhưng bất luận hắn quan sát thế nào, cảnh tượng trước mắt đều y như đúc, không nhìn ra khác biệt.

- Trên cái thế giới này, có rất nhiều rất nhiều chuyện không phải cứ đơn thuần dùng “Lực” là có thể giải quyết. Đây không phải huyễn thuật, mà là không gian uốn khúc.

Thoáng ngước đầu, Như Lai hai tay hợp mười, mắt nhắm nghiền, nhẹ giọng thán nói:

- Những yêu quái Hoa Quả Sơn kia, trong quỹ tích Thiên Đạo nên có đa phần sớm đã chết đi. Có thể sống tới bây giờ, đã nên biết đủ.

Rõ ràng là mặt không biểu tình, nhưng thần tình kia rơi vào trong mắt hầu tử lại có vẻ như chất đầy trào phúng, khiến hắn giận sôi gan.

- Im mồm --!

Hầu tử khua múa Kim Cô bổng nện hướng Như Lai, nhưng Kim Cô bổng lại chỉ lướt qua thân thể đối phương, thậm chí không hất tung được cả vạt áo.

- Giải khai thuật pháp! Lập tức giải khai!

Hắn gầm gào điên cuồng, kiệt lực khua múa Kim Cô bổng.

- Thế gian này hằng hà bách thái, chẳng qua là một trường hư ảo, sắc tức thị không, không tức thị sắc, nói đến cùng, chẳng qua chỉ một chữ không. Nếu ngươi có thể đại triệt đại ngộ. Thì sao sẽ bị khốn trong thuật pháp nhỏ nhoi này? Nhớ lúc đầu, ngươi cũng từng đến Linh sơn cầu tu Phật phá, chỉ đáng tiếc động cơ bất thuần, tâm thuật bất chính, chẳng trách ngươi sẽ trầm luân như này. Càng lún càng sâu.

Giơ lên Kim Cô bổng, hầu tử gầm gào lên, lại lần nữa nện tới Như Lai.

Một tiếng nổ vang, côn bổng không chút nào ngoài ý, tiếp tục đánh vào khoảng không.

Phù thạch chịu tải Nam Thiên môn dưới chân Như Lai đều bị đánh nát một khối lớn, cát đá kích lên đẩy ra bốn phía như hải triều, khí thế phô thiên cái địa.

Bỗng đột nhiên, trong trung tâm cát bụi chợt truyền ra mấy tiếng kinh thiên động địa. Sóng xung kích mãnh liệt cuốn sạch từng ngóc ngách.

Đám tiên gia và đạo đồ may mắn còn giữ được mạng cả kinh thấp thỏm nhô đầu từ trong phế khu xa xa quan sát trường cảnh bên này. Lại không ai dám cả gan kề cận Nam Thiên môn trong vòng bán kính mười dặm.

Từng trận mây mù vọt thăng mà lên, thiểm điện điên cuồng nhảy động tới lui trong cơn cát đá, nháy mắt, vô số đạo hồng quang bao trùm trọn cả Nam Thiên môn, phảng phất toàn bộ thế giới đều đang run rẩy.

Gió lốc cuồng bạo lấy Nam Thiên môn làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía như gợn sóng, nháy mắt đã thổi lên cát bụi ngập trời.

Vô số cát đá xuyên qua thân thể Như Lai cuốn thốc tới, mắt hắn từ từ trợn tròn.

- Mẹ nó, lão tử không tin... Lão tử không tin không thoát được --!

Như Lai lẳng lặng đứng trên phù thạch cự đại. Nơi không xa trước mặt hắn, hầu tử sấp mình vào hộ thuẫn pháp trận Nam Thiên môn, thiểm điện cuồng bạo che phủ từng tấc thịt da thân thể.

Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc liên tiếp không ngừng, đến nỗi chúng nhân ù đặc cả tai, chỉ biết ngơ ngác mà nhìn.

Nhìn thiểm điện cuồng bạo cắn nuốt hắn vào trong, nhìn con khỉ điên cuồng kia há miệng gầm gào, nửa la hét nửa kêu rên, nhìn hai tay hắn từ từ móc sâu vào hộ thuẫn.

Hết thảy Thiên Đình như nghiêng ngả trong khí lưu khủng bố chưa từng có.

Mảng lớn lục địa bị cuộn tung lên. Tường cũ ngói nát bị cuồng phong san bằng, đám tiên gia đạo đồ còn sót lại bị cuốn lên trời cao, hòa lẫn với thi thể và cát đá.

Mười lăm tầng trời trở xuống, tất cả mọi thứ phảng phất như bị lốc tố quét ngang.

- Hắn đây là... Đây là muốn làm gì?

Trấn Nguyên Tử thân ở tầng trời thứ ba mươi ba cả kinh đến nỗi há hốc mồm.

Trong quang mang lộng lẫy, hầu tử bị pháp trận cắn trả khiến cho toàn thân chồng chết vết thương, lại vẫn gắt gao cắn răng, hai mắt đầy tơ máu trợn trừng, từ từ móc phá hộ thuẫn, bạch quang hắt ra xông thẳng tới tầng trời ba mươi lăm. Chiếu cho Thiên Đình sáng trưng.

Như Lai ngơ ngác.

Một khắc sau, ngay trước mắt hắn, hầu tử gồng tận toàn lực đâm tới tường thành sừng sững mấy vạn năm của Nam Thiên môn.

Lại là một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, ngay cả Như Lai đều phải nheo mắt lại, cát bụi điên cuồng cuốn thốc qua bên cạnh hắn.

Đợi đến lúc trường cuồng phong thổi tan cát đá, hiển hiện trước mặt Như Lai chỉ còn là một lỗ hổng to tướng.

Cuồng phong gào thét trút qua lỗ hổng.

Ở đầu bên kia, là tinh không mà phàm gian vẫn thường kính ngưỡng.

Pháp trận Nam Thiên môn hai lần vây khốn hầu tử, được xưng là phòng ngự mạnh nhất trong tam giới, cứ vậy bị phá tung.

- Đúng là chấp mê bất ngộ.

Hít một hơi thật sâu, mũi chân Như Lai điểm nhẹ xuống đất, hóa thành một đạo kim quang từ lỗ hổng kia lao vút theo.

Thẳng đến lúc này, Trấn Nguyên Tử thấp thỏm nãy giờ mới khẽ thở phào một hơi.

Quay đầu nhìn lại, Trấn Nguyên Tử bắt gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ vội vàng đi tới trên phế khu Đâu Suất Cung.

Chỉ thấy Thông Thiên giáo chủ khẽ gật đầu với Trấn Nguyên Tử, ho khan hai tiếng nói:

- Thiên Đạo thạch này, còn có thể khôi phục được không?

- Cuối cùng cũng nhận ra chỗ tốt khi nó còn tồn tại? Đáng tiếc, quá muộn rồi.

Lão Quân nằm ngửa trên đất thành hình chữ đại (大), hai mắt nhắm nghiền, giống như là thì thào, thấp giọng nói:

- So với Thiên Đạo thạch, tốt hơn nên nghĩ cách khôi phục thiên địa này đi. Chuyện tới bây giờ, Phật môn là không trông cậy được. Tu vị lão phu không thừa lại bao nhiêu, các ngươi cũng chẳng tốt được tới đâu... Đặc biệt là ngươi, Thông Thiên.

Nghe được lời này, Thông Thiên giáo chủ lập tức cả kinh.

Thoáng nhướng mắt lên, Lão Quân híp mày mông lung nhìn Thông Thiên giáo chủ, khẽ thở dài:

- Ngươi mà còn tiếp tục sử dụng linh lực, e rằng không được bao lâu liền phải đối diện với thiên kiếp, đúng không?

Lời tới chỗ này, sắc mặt Thông Thiên giáo chủ đã cực kỳ khó coi, lại không hề có ý cự cãi.

Không lâu trước đây, có lẽ uy lực của thiên kiếp chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng hiện nay, ai dám nói có thể vượt qua? Ngay như con khỉ kia, nếu không có hai linh hồn, chẳng phải rồi cũng rơi xuống kết cục bị thiên kiếp cắn nuốt.

Từ từ khép mắt lại, Lão Quân thở dài nói:

- Thiên địa thương hại thành thế này, muốn khôi phục, sợ rằng mất cả trăm năm cũng khó mà trở lại như xưa. Không cách nào sống lại Kim Ô. Phàm trần buông xuống trời đông, sinh linh đồ thán... A ha ha ha, lão phu cũng không có năng lực. Có lẽ... Hầu tử thắng đối với thiên địa này có khi lại là chuyện tốt. Có điều, đối với chúng ta, thì không hề dễ chịu đâu. Nghe thiên do mệnh thôi... A ha ha ha.

Một trận gió nhẹ từ từ thổi qua, hất lên tay áo, vẩy động tóc mai.

Trừ Lão Quân không biết là đang cười hay đang khóc, ba vị đại năng còn lại đều không hẹn mà cùng trầm mặc.

Thời này khắc này, đối với tam giới, tựa hồ đã đi vào tử cục.

Hoa Sơn.

Nơi sâu trong lòng đất, dưới một mảnh đen nhánh của hang động sâu hoắm được đặt một pháp trận lấp lánh quang mang màu tím, ngoài mặt phủ bằng sáu tầng bình chướng, cách ly Dương Thiền đang ngồi ở chính giữa khỏi mọi thứ bốn phía.

Ngay cả cổ tay Dương Thiền cũng bị cài lên xiềng xích đặc chế, không cách nào đi lại tự do.

- Hắn không chết, không chỉ không chết, còn đột phá lên Thiên Đạo.

Dương Tiễn nhẹ giọng nói:

- Chẳng qua, với hắn tình thế vẫn không hề lạc quan, bởi vì... Phật môn đã ra tay.

Dương Thiền khẽ cúi đầu, tóc dài rủ xuống che khuất mặt mày, trên đó chất đầy lệ ngân.

Nàng thẫn thờ nhìn đàn kiến chính đang tới lui không ngừng mà vẫn không ra khỏi pháp trận. Trên môi thoáng lộ ý cười.

- Thích Già Ma Ni tự thân ra tay, bởi thế cho dù có là tu vị Thiên Đạo, chỉ sợ cũng không dễ chịu. Chẳng qua, tu vị Thiên Đạo, bất tử bất diệt... Hiện tại, chí ít ngươi không cần lo hắn sẽ chết.

Dương Tiễn ngửa đầu thán nói:

- Hắn sẽ không chết, nhưng mà tạm thời ta không khả năng thả ngươi ra. Thứ nhất, chiến tranh giữa Thiên Đạo với nhau, ai cũng không nhúng tay vào được. Thứ hai, ta không khả năng tiếp tục để ngươi hãm thân hiểm cảnh. Trừ phi có một ngày, nguy cơ được giải trừ, hắn tự thân đến đây đón ngươi về. Nếu đến lúc đó ngươi vẫn nguyện ý cùng theo hắn, kẻ làm ca ca như ta, tự nhiên sẽ không ngăn trở.

Hơi dừng một chút, hắn nhẹ giọng thán nói:

- Hi vọng ngươi có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của ta, dù ngươi có oán, có hận ta. Cũng không thể khác được.

Nói xong, Dương Tiễn lặng lẽ nhìn đăm đăm Dương Thiền.

- Đa tạ ngươi, nhị ca... Chỉ cần hắn còn sống, ta đã vừa lòng thỏa ý.

Dương Thiền mím môi cười lên đắng chát, nuốt ngụm nước bọt, thẫn thờ nói:

- Chỉ cần... Chỉ cần sự tình qua đi, hắn nhất định sẽ đến đón ta. Ta tin tưởng.

Đôi mắt kia nhìn qua không có lấy nửa điểm thần thái.

- Hi vọng thế đi.

Thở dài một hơi đành chịu, Dương Tiễn nhẹ giọng nói:

- Ngươi cứ an tâm sống ở chỗ này, có rãnh, ta sẽ tới thăm.

Dương Thiền từ từ khép mắt, khẽ gật đầu.

Quay lưng, Dương Tiễn tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao từng bước đi ra ngoài động.

Trong hang động thênh thang, lại chỉ thừa mỗi Dương Thiền im lìm ngồi đó, làm bạn với pháp trận tán phát ra ánh sáng tím mờ mờ, đối diện hắc ám không bờ không bến, cùng với băng lãnh khôn cùng.

Chờ đợi, là ý niệm duy nhất còn lại trong tâm trí nàng.

Trên chiến trường Hoa Quả Sơn, tùy theo Bằng Ma Vương cùng hai vị Yêu Vương khác lần lượt triệt ly, chiến tuyến yêu quân từ từ sụp đổ, bộ đội triệt thoái càng lúc càng nhiều, ngay cả Ngưu Ma Vương đáp ứng Linh Tê sẽ thủ vững trận địa cũng gia nhập vào trong hàng ngũ triệt thoái.

- Tướng quân! Lui thôi, không chịu nổi nữa đâu!

Một tên yêu tướng kéo lấy tay Cửu Đầu Trùng, lại bị hắn gạt đi.

- Các ngươi lui trước, một mình ta gánh vác được rồi!

Hóa thành cự thú, Cửu Đầu Trùng lao lên phun vãi hỏa diễm, thoáng chốc liền bị tăng lữ vây quanh, đám thuộc hạ sau lưng cũng thúc thủ vô sách.

Binh bại như núi đổ, rất nhanh, không chỉ Cửu Đầu Trùng, ngay cả Đại Giác, Hắc Tử, chỉ cần là bộ đội còn thủ vững, toàn bộ đều bị phân cắt bao vây.

Trong hoảng loạn, Đoản Chủy tay cầm trường cung dẫn theo hộ vệ giết ra, Linh Tê chỉ biết thẫn thờ nhìn theo, khóc không ra nước mắt.

Vẫn thạch đỏ hồng khổng lồ càng lúc càng gần, sớm đã nhuộm tất cả mọi thứ thành màu của máu. Vận mệnh Hoa Quả Sơn có lẽ đã tiến vào thời khắc đếm ngược.

Trong gió táp, hầu tử cắn răng, gồng mình lao vút về hướng Hoa Quả Sơn.

Tinh không, tầng mây, đại địa, tất cả đều huyễn hóa thành quang tuyến phi tốc trôi qua trong tầm mắt.

Chỉ sát na, hắn đã đi được khoảng cách mười vạn tám ngàn dặm, mọi thứ giữa thiên địa đều phải nhường đường trước mặt hắn.

Bỗng đột nhiên, hắn dừng lại.

Khí lưu thốc tới hất lên lông tơ, từ quanh mình gào thét về hướng tiền phương.

Như Lai vẫn như ảo ảnh lăng không chắn ở trước người, hai tay hợp mười, lẳng lặng nhìn hắn.

- Ngươi...

- Ngươi là thực, bần tăng là hư, luận tốc độ, tự nhiên bần tăng phải nhanh hơn rồi.

- Cho dù ngươi có nhanh hơn, thì cũng không ngăn, không cản được ta làm bất cứ chuyện gì!

- Vậy ư?

Khóe môi Như Lai thoáng nhếch lên, phù hiện một tia tiếu ý:

- A di đà Phật.

Một thanh âm chói tai đột nhiên vang lên trong đầu.

Hầu tử giơ tay che kín lỗ tai, mồm há to kêu rên thống khổ, cả người lăn lộn giữa trời. Cảm giác ấy, giống như có kẻ cầm dùi đâm thủng màng nhĩ vậy.

Trước mắt hắn, thiên địa không ngừng xoay tròn, rất nhanh, lục cảm hỗn loạn, thân hình từ từ hạ xuống.

Hết thảy quanh mình phi tốc huyễn hóa, lúc thì biến thành thân ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động trò chuyện cùng Phong Linh, lúc thì thân ở Hoa Quả Sơn ngồi trong Tề Thiên cung cùng Dương Thiền nghiên cứu binh đồ, lát sau lại biến thành Bàn Đào viên trên Thiên Đình...

Hầu tử sít sao ôm đầu liều mạng chớp chớp mắt, mỗi một lần chớp mắt, cảnh tượng quanh mình lại biến hóa một lần. Ký ức đan chéo cùng hiện thực, phân không rõ đâu là thật đâu là giả.

Nhìn đăm đăm hầu tử lăn lộn giữa trời, Như Lai chậm rãi nói:

- Bần tăng không ngăn trở được ngươi làm bất cứ chuyện gì, nhưng, tiền đề là ngươi có thể tìm ra đường về Hoa Quả Sơn.