Dịch bởi: ThiemThu
Vẫn thạch đỏ hồng khổng lồ kia vẫn đang gào thét nhắm thẳng Hoa Quả Sơn mà đi.
Dưới quang huy khủng bố đỏ như máu, rất nhiều yêu quân bắt đầu chạy tứ tán, trở thành đối tượng cho tăng lữ đồ lục. Thời này khắc này, dù có là binh tướng kiên định đến mấy cũng sớm đã vô tâm luyến chiến.
Nháy mắt, đám chiến tướng có quan hệ thân thiết với hầu tử như Cửu Đầu Trùng, Đại Giác, Đoản Chủy, Hắc Tử đều đã thân hãm trùng vây.
- Nhường ra nhường ra! Nhường ra hết cho lão tử! Kẻ nào ngăn đường, chết!
Trong cảnh hỗn loạn, Bằng Ma Vương khua múa Phương Thiên Họa Kích một đường gầm gào mà đi, dẫn theo đám thủ hạ còn lại xuyên qua địa giới Hoa Quả Sơn, cố gắng thoát ly chiến trường.
Mấy tên yêu binh bất hạnh chắn ở trước người hắn trực tiếp đầu thân đôi ngả.
Theo sát sau lưng là bộ đội của Sư Đà Vương, Ngục Nhung Vương, Ngưu Ma Vương cùng Mi Hầu Vương.
Trên đường, đám yêu quái chính đang triệt thoái dồn dập né tránh, ai nấy đều kinh hãi nhìn vào Bằng Ma Vương.
Hơn trăm năm thịnh thế, đám Yêu Vương nỗ lực đắp nặn lên hình tượng hòa ái, sớm đã khiến yêu quái Hoa Quả Sơn quên mất đoạn lịch sử thủ túc tương tàn xưa kia, mà hiện nay, có lẽ hết thảy lại bắt đầu trùng hiện.
Linh Tê đứng trên boong kỳ hạm, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt, thẫn thờ nhìn tăng lữ đầy trời xông giết tới lui, phụ thân bị vây khắp người là máu, sắc mặt trắng bệch.
- Linh Tê điện hạ, chúng ta nên... Triệt thoái đi thôi.
Một tên yêu binh thấp giọng nói.
- Triệt... Triệt đi đâu?
Hai mắt Linh Tê mở to, không ngừng hít thở sâu, trong mắt lấp lánh lệ quang.
- Cái này…
Binh bại như núi đổ... Có lẽ. Đương sơ dùng đại quân đoạn hậu, tranh thủ thời gian cho hậu phương triệt thoái, vốn chính là một quyết định sai lầm.
- Rốt cục ta vẫn không bằng được thánh mẫu đại nhân...
Thời này khắc này, cả người hầu tử đã rớt vào trong thâm cốc.
Mảng lớn chim chóc cả kinh bay lên thiên không.
Cảm giác nhói đau đến từ sâu trong linh hồn đang không ngừng cào xé, hắn lăn lộn quay cuồng, một tay ôm đầu, một tay khua múa Kim Cô bổng nện khắp tứ tung, điên cuồng gầm gào, điên cuồng kêu thảm.
Hết thảy mọi thứ tiếp xúc đến, bất kể núi đồng, hay là cây cối, đều bị xé nát trong chớp mắt, cát bụi hất lên rợp cả góc trời. Nhưng mà, vô luận hắn làm thế nào đều không giãy thoát khỏi ảo giác. Càng không cách nào tìm về lục cảm của chính mình.
Như Lai đứng trên đỉnh núi lặng lẽ nhìn xuống, vẻ mặt hờ hững.
- Như Lai! Tên tiểu nhân kia! Có bản sự thì đừng dùng ba chiêu số âm hiểm hạ lưu này, đường đường chính chính đánh một trận với ta!
- A di đà Phật. Sinh, lão, bệnh, tử, oán tằng hội khổ, ái biệt ly khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ thủ uẩn khổ, chính là bát khổ, hôm nay ngươi nỗi khổ mà chịu đựng, đều bởi chấp niệm mà sinh, nhìn không ra, tự nhiên thoát không được. Mặc dù có được lực lượng vô cùng thì đã sao? Đến sau cuối, chẳng phải càng lún càng sâu, khổ chính mình, cũng khổ người khác.
- Im mồm! Giải khai... Giải khai huyễn thuật...
Cát bụi bị kích lên lả tả rơi rớt như mưa, trong hố sâu bị nện ra kia, hầu tử gắt gao ôm lấy Kim Cô bổng, cắn răng, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân run lên.
- Bần tăng chẳng qua mới chỉ hơi kích động tới lục cảm của ngươi thôi. Nếu ngươi có thể thả xuống, thì sao lại bị khốn như vậy? So với trầm luân bể khổ, không bằng sớm đăng cực lạc. Chỉ cần ngươi hàng, vứt bỏ, không còn kiên trì, không còn chấp nhất quá khứ, tất cả ảo giác đều sẽ tan biến, không còn bất cứ ai có thể khốn được ngươi, có thể ngăn trở ngươi. Ha ha, ngươi có chiến lực thông thiên, nếu có thể ném bỏ thất tình lục dục, tiềm tâm quy y cửa Phật, dù có là bần tăng, cũng không làm gì được ngươi.
- Quy con mẹ ngươi --!
Hầu tử gào thét lên, Kim Cô bổng trong tay chợt vươn dài, quét quanh bốn phía, làm nên một hình quạt khổng lồ.
Đá vụn cuộn trào phô thiên cái địa.
Trong phạm vi đó, hết thảy mọi thứ, bao gồm cả núi đồng đều bị san thành bình địa, lại không đả động gì được tới đài sen dưới chân Như Lai.
Thời này khắc này, mọi cảm giác đều thác loạn, đến nỗi ngay cả Như Lai đứng ở nơi đâu hắn đều tìm không ra.
Ngưu Ma Vương bay vút lên xuyên qua Hoa Quả Sơn, tấn tốc đuổi kịp Bằng Ma Vương, lăng không kéo hắn lại.
Tay giật mạnh, Ngưu Ma Vương quay đầu nhìn về phía chiến trường một cái, căm giận trừng Bằng Ma Vương, gầm nói:
- Ai cho ngươi triệt thoái?
- Ai cho ta triệt thoái?
Bằng Ma Vương hừ một tiếng, chỉ vào thân binh của Ngưu Ma Vương nơi không xa, nói:
- Vậy chứ ai cho ngươi triệt thoái?
- Ngươi!
- Đừng ngươi ta gì hết, giờ tình cảnh thế nào ngươi còn không biết?
Chỉ tới chiến trường, Bằng Ma Vương trợn tròn mắt nói:
- Nếu không phải ta chạy trước, thì hiện tại đã bị vây khốn ở kia rồi. Ta thấy ngươi làm tướng quân ở chỗ này lâu quá nên quên mất mình là ai? Cả bọn họ còn biết ngươi là Ngưu Ma Vương, con mẹ nó ngươi còn tưởng mình cùng một nhóm với nơi này? Chúng ta là Yêu Vương, Yêu Vương! Ngươi phải rõ ràng! Nếu kiểu gì cũng chết một số người, bọn họ chết còn đỡ hơn là chúng ta chết!
Ngưu Ma Vương gắt gao siết lấy Hỗn Thiết bổng, nhìn đăm đăm chiến trường nơi xa, cắn răng nói:
- Căng đến thời khắc sau cùng và dẫn đầu triệt thoái là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, như quả... Như quả Đại Thánh gia đột nhiên trở về thì biết làm sao? Đến lúc đó chúng ta còn có thể đặt chân ở Hoa Quả Sơn? Hắn sẽ giết chúng ta!
- Đừng ngu vậy nữa có được không?
Nghe thấy lời này, Bằng Ma Vương bỗng bật cười, mắt trợn tròn, kéo ngược lại tay Ngưu Ma Vương, thấp giọng nói:
- Chúng ta đều biết con khỉ kia đã chết, nói hắn còn sống, chẳng qua là lừa đám ngu dốt kia làm pháo hôi thôi, ngươi còn tưởng thật? Đi sớm chút nào an toàn chút nào, chẳng phải càng tốt? Nếu không hài lòng giờ ngươi có thể quay về!
Ngưu Ma Vương nhất thời cứng họng, nhìn chiến trường nơi xa, không ngừng chớp mắt, lại thủy chung không có dũng khí đưa ra quyết định là đi hay ở.
Trên ba mươi ba tầng trời, Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng bên phù thạch lẳng lặng ngắm nhìn hạ giới đỏ bừng trong ánh lửa.
- Vô Cực đối đầu với Vô Ngã... Hừ, có thể thắng được ư?
Hồi lâu hắn nhấp làn môi khô quắt, xoay người nhìn sang mấy người còn lại, nhẹ giọng nói:
- Tam giới biến thành dạng này, nói đến cùng, đều là sai lầm của chúng ta. Nếu không phải chúng ta mặc cho yêu hầu kia...
Hít một hơi thật sâu, hắn đành chịu thán nói:
- Nếu hắn có thể thắng thì hay rồi, dù có bị hắn tính sổ, cũng đỡ hơn làm tội nhân thiên cổ. Chỉ là, hắn có thể thắng ư? Thích Già Ma Ni tinh thông hư ảo chi thuật, hắn sao có thể thoát được?
Trấn Nguyên Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn trầm mặc không nói. Đều nhìn sang Lão Quân.
Lão Quân nằm ngửa ở kia, lặng lẽ nhìn lên bầu trời đen nhánh, nhẹ giọng nói:
- Chỉ đơn thuần dựa vào hắn, tự nhiên là không thắng được. Chỉ cần Như Lai khống chế lục cảm, lấy bản tính con khỉ kia, bất kể thế nào cũng không thoát nổi.
Thông Thiên giáo chủ thoáng sửng sốt, ngập ngừng hỏi:
- Đơn thuần dựa vào hắn thì không được... Vậy giờ hắn có thể dựa ai?
Lão Quân từ từ khép mắt lại, hừ một tiếng, cười mà không nói.