Nếu đã hận bần tăng như vậy, vì sao không hủy luôn cả thiên địa này?
Sợ người người muốn bảo hộ cũng tan biến theo?
Ha ha ha ha… Đến giờ phút này rồi, ngươi còn do dự gì nữa? Hủy thiên địa, ít nhất ngươi có thể không cần tận mắt chứng kiến bọn họ chết, nếu không hủy, đến lúc đó, Đạo tâm phá mất thì biết làm sao?
Ngươi, phải suy xét cho kỹ. Im ồm! Con lừa trọc! Ta muốn giết ngươi !
Côn bỗng đột nhiên vươn dài gào thét mà qua, trong tiếng nổ vang, mấy ngọn núi sau lưng Như Lai đã bị san thành bình địa.
Chiến đấu kịch liệt vẫn đang tiếp tục, hầu tử đã triệt để điên cuồng, tiếng gầm gào khàn cả giọng vang vọng tới từng ngóc ngách trong thiên địa.
Hắn giống như một con ruồi nhặng không đầu, đuổi theo Như Lai loạn nện một trận, lực lượng phảng phất vĩnh viễn không có điểm dừng, càng lúc càng mạnh, đến nỗi tất cả những thứ ba cập đều bị hủy diệt trong thoáng chốc.
Nhưng mà, mọi thứ đều là uổng công.
Như Lại một mực cù cưa với hắn, không nóng không vội, thần thái bình thản như đang tán gẫu, lại không ngừng dùng ngôn ngữ kích thích hầu tử, khiến hắn càng trở nên điên cuồng.
Trên ba mươi ba tầng trời, Nguyên Thủy Thiên Tôn lẳng lặng đứng trên phù thạch nhìn xuống hạ giới, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ thái dương chậm rãi trượt xuống.
Đạo tâm của con khỉ này sớm muộn cũng bị hắn tìm được, cứ tiếp tục như vậy… E rằng Như Lai sẽ trở thành kẻ thắng lợi cuối cùng. Chúng sinh tam giới nguy rồi…
Thông Thiên giáo chủ và Trần Nguyên Tử đều trầm mặc không nói.
Hai mắt đầy nếp nhăn của Lão Quân lại từ từ khép lại. Thong thả nói:
Ai thắng ai thua, vẫn còn chưa biết.
Còn chưa biết?
Nghe vậy, chúng đại năng đều khẽ rung.
Xa xa, hai tên hòa thượng tuổi trẻ vác lấy hành lý dùng tay áo che đầu, bốc lên mưa đá cát bụi không ngừng rơi xuống, tất tả men theo sơn đạo gập ghềnh chạy vội tới chùa miếu cũ nát.
Sư phó. Chúng ta tìm được trấn nhỏ mới. Đây là…
Cái này… Vi sư cũng nói không rõ.
Lão hòa thượng cho mỗi ho nhẹ hai tiếng, nhìn chiến đấu càng lúc càng xa kia, nói:
Nhanh vào trong đi. Thu dọn một lúc, chúng ta lập tức rời đi, nơi này không thể ở lâu.
Ai.
Dẫn theo hai hòa thượng trẻ tuổi, lão hòa thượng vội vã đi vào trong miếu.
Gạch ngói trên điện đường đã bị đá vụn từ trời giáng xuống đập hư rất nhiều, tuy không bị ảnh hưởng trực tiếp, những trải qua một phen tồi tàn như thế, chùa miếu sớm đã đứng bên mép biên sụp đổ
Huyền Diệp vẫn ngơ ngác đứng ở đó. Quay đầu nhìn sư phó bước đi loạng choạng vào trong. Lại quay đầu nhìn đăm đăm hai người đang rượt đuổi nhau nơi xa, thẳng đến lúc bọn họ tan biến phía chân trời, mới nhấp nháy mắt hít một hơi thật sâu, xoay người rời đi.
Vì sao lại thế?
Từ đầu đến cuối, hai hàng chân mày gắt gao nhíu chặt.
Cúi đầu, miệng nhỏ mấp máy, đáp án tựa hồ đã ở ngay trong lòng hắn. Nhưng không biết vì sao lại không nói được ra lời.
Ngẩng đầu nhìn thiên địa, vẻ mặt hắn càng thêm mờ mịt.
Vẫn chưa phát động tiến công?
Một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu Chính Pháp Minh Như Lai.
Chính Pháp Minh Như Lai thoáng sửng sốt, vội đáp nói:
Khải bấm tôn giả, vẫn chưa.
Sao không phát động tiến công?
Đám yêu quái môn còn chưa hoàn toàn triệt ly, tiến công bây giờ, thương vong sẽ tương đối lớn. Đối với chúng ta, chỉ cần chiếm được thánh địa Yêu tộc Hoa Quả Sơn này, liền đã đủ rồi.
Ngươi thả bọn chúng rời đi?
Nhất thời, hai người cách nhau mấy vạn dặm đều trầm mặc.
Hồi lâu, thanh âm kia lại vang lên:
Tuy Đạo tâm của Lão Quân và Tu Bồ Đề đã bị phá. Không còn ai có thể cản trở Phật pháp tinh tiến, nhưng oán niệm của yêu hầu đối với Phật môn vô cùng sâu đậm, nếu bỏ mặc, ngày sau tất thành đại họa.
Yêu quân dưới tay nó cũng vậy. Việc này, nên sớm làm kết thúc thì hơn, tuyệt không thể lơ là coi thường.
Trầm mặc hồi lâu, Chính Pháp Minh Như Lai hai tay hợp mười. Đáp nói:
Đệ tử, hiểu rồi.
Từ từ mở mắt ra, Chính Pháp Minh Như Lai nghiêng đầu nhìn tới
Hoa Quả Sơn.
Lúc này, đại bộ phận yêu quân sớm đã rời đi, chỉ còn mỗi ba vạn tàn binh do Đại Giác thống lĩnh ở lại phụ trách đoạn hậu.
Hoa Quả Sơn rộng lớn, nhưng chỉ thừa lại mấy chiếc chiến hạm lẻ loi trôi nổi trên bầu trời Tề Thiên cung, số yêu quân còn lại cũng đã rời hạm, xuống phòng thủ các nơi trong Tề Thiên cung.
Về phần quân cảng trôi nổi quanh bốn phía Tề Thiên cung và thành bang phồn thịnh ngày xưa, nay đã trống rỗng, không thấy được nửa điểm bóng người.
Động thủ?
Văn Thù nhẹ giọng hỏi.
Cau mày, Chính Pháp Minh Như Lai thở dài một hơi thật dài, nói:
Động thủ đi…
Ngươi nghỉ ngơi một lát, ta tới là được rồi. Nếu tâm ý tôn giả đã quyết, vẫn nên tốc chiến thì hơn.
Chỉ thấy Văn Thù vươn tay khẽ vẫy, tăng lữ đầy trời tấn tốc tụ lại.
Thấy thế, yêu quân nhìn qua có vẻ uể oải nơi xa chợt tỉnh táo tinh thần.
Trước cửa lớn Tề Thiên cung, Đại Giác khom người đứng dậy, siết chặt chiến phủ trong tay.
Không cần trống trận, cũng không cần kèn lệnh.
Yêu quân chi chi chít chít trước người đã tụ cùng một nơi, trùng trùng điệp điệp, lại trầm mặc như chết, chỉ có tiếng thở dốc lượn lờ bên tai.
Trong yêu quần, từng luồng vũ khí phiêu đãng mà ra.
Hẳn là không còn khả năng sống sót.
Chết rồi, cũng tốt. Chết rồi có thể đoàn tụ với người nhà.
Các huynh đệ! Tử thủ Tề Thiên cung !
Đại Giác giơ cao chiến phủ, rống lên. Tử thủ Tề Thiên cung ! Tiếng gầm gừ tê tâm liệt phế xung thiên mà lên.
Không biết vì sao, khắc này, nước mắt Đại Giác đột nhiên chức trào ra.
Xa xa, bọn họ chứng kiến Văn Thù cách không chỉ thẳng tới Hoa Quả Sơn.
Kim quang đầy trời ập tới. Hết thảy pháp trận trong phạm vi Hoa Quả Sơn đều được kích hoạt.
Trên bầu trời Hoa Quả Sơn phiếu đăng lên tiếng ca thê lương mà không người nghe hiểu được.
Cuộc chiến sau cùng đã bắt đầu.