Đại Bát Hầu

Chương 481: Cuộc chiến không có kẻ thắng (2)



Giữa trời cao, hầu tử lại lần nữa siết lấy Kim Cô bổng quét tới Như Lai.

Như Lai tựa hồ do dự một chút, thân người hơi khẽ nghiêng lệch, làm ra động tác né tránh.

Sát na, song phương đều ngây dại.

Cuồng phong gào thét trên cao không. Rung động lông tơ hầu tử, cũng phất tung tăng bào Như Lai.

Hầu tư mở to tròng mắt nhìn chằm chằm đối phương.

Như Lai cúi đầu, vuốt mở tay áo.

Trên cánh tay kia, trong kim quang tựa hồ có một đạo chớp sáng màu trắng bạc đang men theo cánh tay lan tràn ra như rễ cây, khiến kim quang dần dần nhạt đi.

Vẻ mặt Như Lai đã không còn hờ hững điềm nhiên như trước.

Hầu tử thoáng bật cười:

Thì ra. Ngươi cũng có cực hạn.

Như Lai lần nữa vuốt xuống tay áo, hai tay hợp mười, mặt không biểu tình nói:

Phật pháp vô cực.

Phật pháp vô cực? A ha ha ha… Thử qua mới biết!

Hất lên Kim Cô bổng, hầu tử gầm gào nện tới Như Lai, nhắm chuẩn tay trái đối phương!

Trong hoảng loạn, Như Lai chỉ biết thả tay trái sau lưng. Không ngừng lùi ra sau né tránh Kim Cô bổng. Xoay người chạy về hướng tây.

Nhìn qua tốc độ có vẻ đã không nhanh được như trước.

Trên ba mươi ba tầng trời, Lão Quân khẽ gật đầu, hai mặt mông lung chợt mở to, lẳng lặng năm đó, nhẹ giọng thán nói:

Nếu luận về thực lực bình quân, Phật, là cường giả mạnh nhất trong tam giới. Kẻ thành Phật thân, thực lực phổ biến đều siêu quá tu giả Đạo môn tu thành Hóa thần cảnh. Trừ Thích Già Ma Ni cùng với Nhiên Đăng, Di Lặc ra. Phật môn còn có Tứ đại Phật đà, luận thực lực chắc cũng không kém Thông Thiên là bao. Nhưng Phật quá mức chăm chú ở tâm tính, cái mạnh đó, không phải là không có đại giá, dù có là Phật tổ cũng không ngoại lệ. Căn nguyên của Phật pháp là ở siêu thoát, nhập cục, liền dính nhân quả. Sử ra thủ đoạn như thế, tự thân hắn há lý nào lại không sao?

Nghe được lời này, chúng đại năng tại trường đều hơi ngờ.

Thông Thiên giáo chủ híp mắt nghi hoặc hỏi:

Ý ngươi là, hành vi của hắn đã vượt ra ngoài khuôn phép của Phật pháp? Không phải vượt ngoài khuôn phép. Mà là vượt ngoài Đạo tâm. Tất cả giới luật của Phật môn, nói đến cùng, đều là vì giữ chặt Đạo tâm.

Nghe qua cố sự Thích Già Ma Ni cắt thịt nuôi ưng không? Vì kết liễu nhân quả, hắn có thể làm được như thế, có thể thấy tính trọng yếu của

Đạo tâm đối với Phật môn. Lần này vì phá tu vị lão phu để gạt đi yếu tố ngăn trở Phật pháp tinh tiến, Như Lai là cược lên Đạo tâm của chính mình, giờ lại đối chiến cùng hầu tử đối chiến… Con khỉ kia đã thành bất tử bất diệt, lại hận hắn tận xương. Nếu tu vị không phá, nhân quả này có kéo dài ngàn vạn năm cũng không dứt ra được.

Ý ngươi là… Đạo tâm của hắn cũng bị phá

Lão Quân chậm rãi lắc lắc đầu:

Phá Đạo tâm thì không đến nỗi, nhưng, dao động là tất nhiên, Nói đến cùng, chẳng qua là sách lược thương địch một ngàn tự tổn tám trăm thôi. Cho dù thắng chiến tranh, cũng sẽ thua tu vị. Đến cuối cùng, trận chiến này không có kẻ nào thực sự thắng lợi cả. Hừ, nếu đã thế, sao Như Lai còn dám tiếp tục dò xét như vậy? Vô Cực đấu Vô Ngã, biết phải đánh đến lúc nào?

Lão Quân khẽ cười khổ nói:

Cũng chưa hắn, rồi sẽ có cách phá cục… Chúng ta, cứ lặng lẽ quan sát là được.

Hoa Quả Sơn.

Đại quân tăng lữ chen chúc mà lên.

Số ít tàn binh căn bản không đủ để phát huy được hết sức phòng ngự của Hoa Quả Sơn, hết cách, chỉ phải lựa chọn lui giữ.

Văn Thù tay nắm bảo kiếm tự thân dẫn đội. Nháy mắt, phòng tuyến phòng ngự vòng ngoài Hoa Quả Sơn đã bị phá mở, Tề Thiên cũng bị vây chặt như nêm cối.

Chi yêu quân sau cùng tắm máu phấn chiến, nhưng trước ưu thế tuyệt đổi áp đảo, ngoại môn, trung môn, lần lượt từng đạo bị công phá.

Đến sau cùng, mười tên tên yếu tướng còn sót lại mang theo không đủ năm ngàn binh lực từ thủ trước Vạn Yêu điện, đánh lui tăng lữ ập tới như phô thiên cái địa hết lần này tới lần khác.

Trong kịch chiến, hầu tử xoay người xông hướng Hoa Quả Sơn, nhưng chỉ chớp mắt, Như Lai đã hiện lên chắn trước người.

Muốn cứu viện Hoa Quả Sơn? Bần tăng đi trước một bước, được không?

Cút ra !

Kim Cô bống lại quét ra, xuyên qua thân xác Như Lai, lại trùng trùng nền trắng tay trái đối phương.

Không kịp trở tay.

Một tiếng cự vang kinh thiên, giống như hai vật bằng kim loại trùng trùng đâm sầm vào nhau, ánh lửa lộng lẫy tóe lên.

Trong nháy mắt, cả người Như Lai bị tay trái kéo văng ra.

Hầu tử lộn người rượt theo, song Như Lai đã nhanh chóng ổn định thân hình, quay đầu đào tẩu.

Hầu tư trong hướng Hoa Quả Sơn, Như Lai lập tức hiện ra quấn chặt.

Hai người lại cù cưa một trận.

Hầu tử nhắm chuẩn tay trái Như Lai không tha, Như Lai không ngừng né tránh, đồng thời dùng tay kia phát động công kích, tấn công hầu tử.

Công kích tới từ hai bên sớm đã kịch liệt tới mức chưa từng có trong tam giới, di sơn đảo hải, trùng tố thiên địa, nhưng đây đó đều không cách nào tạo thành thương hại thực chất cho đối phương.

Song, hết mọi nhân quả sớm đã chú định đây là một trường chiến tranh không chết không ngừng, trước khi một trong hai bên ngã xuống, trường chiến tranh này không cách nào kết thúc.

Trong kịch chiến, hai người gào thét mà qua bên người Dĩ Tổ. Di Tổ vươn tay ra, còn chưa kịp hô ra tiếng bọn họ đã tan biến phía chân trời…

Hai người từ trên đỉnh đầu Thiên Bồng gào thét mà qua, Thiên Bồng ngẩng đầu nhìn lên, cười, cười đến bò cả ra đất, cười ra nước mắt…

Hai người từ trên không trung Hoa Quả Sơn gào thét mà qua, hầu tử trông thấy Tề Thiên cũng đang bị vây khốn, hạ xuống giết cho quân đoàn tăng lữ chạy tứ tán. Nháy mắt, Như Lai cũng hạ xuống theo, xông thẳng Tề Thiên cung.

Hết cách hầu tử đành phải xoay người ứng đối. Đám yêu quái còn sót lại chỉ biết trơ mắt nhìn Đại Thánh gia càng lúc càng xa, nhìn quân đoàn tăng lữ lần nữa xông tới, thi thể ngổn ngang trên đất sớm đã chất thành một tầng dày.

Nếu không dừng tay, Như Lai không chết, nhưng các ngươi chắc chắn phải chết!

Một thanh âm vang lên trong đầu đám tăng lữ, Phật đà, La Hán.

Hai bên trận tuyến đều không khỏi nuốt khô ngụm nước bọt.

Chiến trường tấn tốc khoách lớn đến toàn bộ phàm trần.

Bọn họ từ Đông Hải gào thét mà qua, Ngao Thích Tâm lắng lặng nhìn lên, lắc đầu ngao ngán.

Bọn họ từ Côn Luân sơn cuồng tiếu mà qua, Thái Ất chân nhân ngửa mặt lên trời thở dài, Na Tra ở bên hít một hơi thật sâu, không nói lời nào.

Bọn họ từ Linh sơn gào thét mà qua, đám tăng lữ dồn dập khẩu bái.

Bọn họ từ hạm đội Yêu tộc đang chạy nạn gào thét mà qua, Vạn Thánh công chúa dìu lấy Cửu Đầu Trùng nhìn mà thẫn thờ, mặt không biểu tình.

Bọn họ từ Quán Giang khẩu gào thét mà qua, Dương Tiến đứng trên chiến hạm im lìm dõi theo, Tam Tiêm Lưỡng Nhận đạo siết chặt trong tay.

Bọn họ từ trên đỉnh đầu năm tên Yêu Vương gào thét mà qua, năm tên Yêu Vương trợn mắt há mồm, cuống cuồng trốn tránh.

Bọn họ từ Tà Nguyệt Tam Tinh Động gào thét mà qua, tòa đạo quan sừng sững trong sương gió ngàn năm, giờ sớm đã biến mất không tung tích…

Bọn họ từ Hoa Sơn gào thét mà qua, Dương Thiền trong hang đá thẫn thờ rơi lệ, như muốn cười, lại cười không ra.

Ngoại vị Hoa Quả Sơn, trên núi chồng chất thi hài, Tu Bồ Đề xách lấy vật đạo bào từ từ đi tới, bước qua từng cô thi thể, khom lưng thu nhặt từng kiện pháp khí bị bỏ lại của các đệ tử đã vẫn mình.

Trên ba mươi ba tầng trời, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ, Trấn Nguyên Tử đều siết chặt nắm tay, hai mắt nhắm nghiền tử tế cảm giác hướng đi của linh khí giữa thiên địa, Lão Quân lại vẫn im lìm nằm ở kia, ngẩng đầu nhìn lên tầng mây cuồn cuộn trên trời.

Quyển Liêm lau đi vết máu dính trên mặt, đạp thi thể dưới chân sang một bên, ngẩng đầu, vừa khéo trông thấy hầu tử và Như Lai gào thét mà qua.

Từ Tây Ngưu Hạ Châu đánh tới Bắc Cầu Lô Châu, lại đánh đến Nam Chiêm Bộ Châu, Bắc Hải, Đông Hải, thậm chí trên không Hoa Quả Sơn, đánh đến từng ngóc ngách phàm trần, hai người sử ra hồn thân kỹ xảo, lại vẫn không cách nào thương được đối phương mảy may.

Từ trên mặt đất xa xa nhìn lại, hệt như hai ngôi sao băng không ngừng rượt đuổi giữa trời.

Va chạm liên hồi, ánh lửa tóe ra chiếu sáng cả trời đêm.

Trong thành bang nhân loại, chúng nhân đi ra ngoài cửa, sợ hãi nhìn lên trường chiến tranh mà bọn họ không cách nào tham dự, lại quyết định tới vận mệnh của tất cả vạn vật. Một trường chiến tranh cho dù ngàn vạn năm sau vẫn không cách nào phai nhạt trong dòng lịch sử.

Một trường chiến tranh, không có kẻ nào thực sự thắng lợi.