Đại Bát Hầu

Chương 482: Đạo tâm sở tại (1)



Trong thiên địa thương mang, Dĩ Tố vẫn từ từ bay tới, hướng về Hoa Quả Sơn.

Hiện tại… Tình hình rốt cục sao rồi?

Ánh lửa sáng hồng đong đưa trên hóa bồn, chiếu sáng vương tọa trống trơn, hắt bóng lay lắt của từng cây cột trụ.

Trên nền đất trơn bóng, từng cô thi thể yêu tướng được xếp đặt chính tề, toàn bộ bọn họ đều thống nhất đắp lên quân kỳ yêu quân Hoa Quả Sơn.

Nơi đây từng là điện đường cao nhất của Yêu tộc, là nơi yêu quái tam giới hướng tới.

Trong đoạn năm tháng kia, chủng tộc trải qua vạn năm chiến hóa này chưa bao giờ tiếp cận mục tiêu của mình gần đến vậy, chỉ thiếu một bước, bọn họ liền có thể đặt chân tới thế giới vẫn luôn hằng mơ ước.

Nhưng, thì ra hết thảy đều là hư ảo.

Thắng lợi vĩ đại, chẳng qua là được kiến lập trên cơ sở các phương tính toán sẵn, khi bình hành nứt vỡ, hết thảy liền không thể vãn hồi.

Lúc này, chi bộ đội sau cùng còn sót lại vẫn đang phòng thủ nơi đây, không ai biết lại qua bao lâu, chi bộ đội sau cùng này cũng sẽ phúc diệt.

Đối với yêu mà nói, cái thế giới lại lần nữa tiến vào đêm đông.

Trong Vạn Yêu điện, Đại Giác chống lấy chiến phủ, lẳng lặng quay lưng về phía cửa điện, đứng trầm mặc.

Trước người, là thi thể Linh Tê được bọc bằng vải trắng.

Con gái, đợi cha trả xong ân tình nợ Đại Thánh gia, sẽ tới đoàn tụ với hai mẹ con…

Hắn thoáng cười khẽ, vành mắt ướt đẫm.

Hết thảy đại điện trầm lặng như hầm băng, không có nửa điểm sức sống.

Một tên yêu tướng khắp người là máu vội vã đi vào trong điện. Đứng ở sau lưng Đại Giác, chắp tay nói:

Đại Giác tướng quân, tựa hồ bọn họ đình chỉ tiến công.

Đình chỉ tiến công…

Quay đầu lại, hắn mê mang nhìn ra ngoài điện.

Ngoài đại điện, yêu quần tụ lại thành một mảnh đen kìn kịt, cách qua một tầng thi thể chất chồng như núi, ở phía đối diện là quân đoàn tăng lữ óng ánh sắc vàng.

Yêu quân ai nấy đều siết chặt vũ khí, nhếch môi nhe răng. Móng vuốt bén nhọn giơ lên, mặt mày dữ dằn, tùy thời chuẩn bị nghênh tiếp xung kích.

Nhưng mà, đám tăng lữ lại đều đứng yên bất động. Trong không trung, vô số tăng lữ lơ lửng, vây kín quanh Vạn Yêu điện.

Văn Thù tay cầm bảo kiếm đứng ở chính giữa, chỉ tay về hướng vạn yêu.

Không có động tĩnh.

Hắn tiếp tục chỉ tới.

Vẫn không có động tĩnh. Tiến công a !

Hắn chợt ngẩng đầu rống lên.

Thanh âm vang vọng ra, rồi biến mất không tung tích. Toàn bộ thế giới chìm trong im lìm, chỉ thừa lại tiếng gió rít ào ào.

Đám tăng lữ đối mặt nhìn nhau. Lại thủy chung không ai bước ra bước đầu tiên.

Bọn họ sẽ không tiến công.

Chính Pháp Minh Như Lai chậm rãi đi tới sau lưng Văn Thụ, nhẹ giọng nói:

Yêu hầu thực lực cường hãn, tôn giả lại không cách nào bắt hắn lại như dự tưởng ban đầu… Bây giờ yêu hầu đã buông lời uy hiếp, nếu công hạ Vạn Yêu điện, thế tất sẽ không chịu để yên. Đến lúc đó Phật pháp của tôn giá đúng là tinh tiến, nhưng bọn họ thì sao?

Liếc nhìn Văn Thủ, Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng nói tiếp:

Động cơ giết chóc đã không tồn tại. Thôi đi. Nghe vậy, Văn Thù sững sờ.

Nam Hải.

Cột nước xung thiên mà lên, hoa sóng tuôn động, hóa thành biển đánh tới bốn phía.

Một khắc sau, hầu tư cũng nhún người xông vào trong biển bắt đầu truy tìm vị trí Như Lai. Trong biển, vô số binh tướng Long cung nổi lên mặt nước, hoảng hốt mà chạy.

Trận chiến đấu này đã đổi chiều công thú, cường công không gây được tổn hại gì cho hầu tử, phương thức tìm kiếm cách phá Đạo tâm lại thương địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Chuyện tới nước này, Như Lai đã lộ ra sơ hở, đành phải nằm ở thế thủ. Chỉ đáng tiếc, hầu tử không cách nào một hơi đánh bại đối phương, càng trọng yếu hơn là không thể cho Như Lai cơ hội ra tay với Hoa Quả Sơn. Đến nỗi tất phải dây dưa với hắn, không dám tùy tiện quay về cứu viện.

Không lâu sau, lại hai cột nước xung thiên mà lên, Như Lai vút lên cao không một đường chạy trốn, ở sau lưng, hầu tử vung sức đuổi theo, giống như hai ngôi sao băng cắt vỡ trời đêm.

Nháy mắt, đã lên đến đỉnh tầng trời..

Đó là chỗ cao nhất trên tầng trời thứ sáu. So với Nam Thiên môn còn cao hơn trăm dặm, một đạo bình chường không nhìn thấy, lại có thể cảm nhận được. \/

Như Lai quay người lơ lửng, hầu tử cũng dừng lại thân hình, hai người trôi nổi giữa trời, nhìn nhau, từ từ thở dốc.

Cúi đầu, Như Lai nhìn xuống tay trái đang run lên của mình, nơi đó sớm đã chồng chất vết thương, quang mang trắng ngà đã lan tràn nguyên cả cánh tay, cơ hô cắn nuốt gần hết kim quang.

Với hắn, thời gian thừa lại đã không nhiều. .

Con khỉ kia sẽ thắng!

Thông Thiên giáo chủ quay người kích động nói với Lão Quân:

Linh lực của hắn gần như vô hạn, lực lượng của Như Lai lại có hạn, chỉ cần Như Lai không cách nào điền lấp sơ hở trên tay trái, sớm muộn rồi con khỉ kia sẽ thắng!

Nghe vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn lặng lẽ gật đầu.

Trấn Nguyên Tử nhìn sang Lão Quân.

Hơi trầm mặc một lúc, chỉ nghe Lão Quân từ từ thán nói:

Cũng chưa biết được.

Chưa biết được? Thế là ý gì? Thế cục như vậy mà còn chưa rõ ràng?

Lão Quân khẽ thở dài:

Biến số nhiều lắm, người ta không tưởng tượng nổi đâu.

Ngước đầu, hắn lẳng lặng nhìn trời. Trong đôi mắt vẩn đục kia, chỉ thừa lại ý vị hờ hững, phảng phất mọi thứ sớm đã không liên quan gì đến mình.