Hầu tử gắt gao siết lấy Kim Cô bổng, hai mắt mở to, trừng trừng Như Lai.
Ngươi không thắng được bần tăng, cho dù người may mắn đánh bại bần tăng, cũng sẽ không được đến điều ngươi tưởng muốn.
Chỉ vào Như Lai, hầu tử lành lạnh nói:
Có thể mất đi đều đã mất đi, giờ ta chỉ muốn người sống không bằng chết!
Như Lai ôm lấy tay trái, nói:
Ngươi mất đi cái gì? Thứ ngươi mất đi, chẳng phải thẳng cho tới nay đều không phải điều người muốn? Hoa Quả Sơn? Chẳng phải người chưa từng nghĩ tới sẽ làm vương Hoa Quả Sơn? Lúc xông ra Tề Thiên cung giết chết Kim Ô, người có coi mình là vương Hoa Quả Sơn không? Dương Thiền? Từ mới bắt đầu người đã kiên định cho là mình không yêu nàng, chẳng phải thể ư? Bằng không, nàng cần gì phải dùng thành thân tới bức ngươi? Còn ai nữa? Chín tên sư huynh kia? A ha ha ha… Nếu không phải người cuốn bọn họ vào, bọn họ đầu đến nỗi rơi đến kết cục đầu thân dị xứ? Biết rõ kẻ mình phải đối mặt là Lão Quân, là toàn bộ Thiên Đình, thậm chí là cả tam giới, lại vẫn cứ ngang nhiên cuốn bọn họ vào. Ha ha ha ha… Ngươi nói bần tăng là kẻ đầu têu. Những kẻ đầu têu thực sự là chính người. Nếu không phải ngươi sớm bước lên con đường bái sư cầu đạo, bần tăng sao phát hiện được người. Nếu không phải người cố chấp phải báo thù Lão Quân cho bằng được, thì chẳng ai lợi dụng được ngươi. Thậm chí ngay như Tu Bồ Đề đều khiến người tu Ngộ gia đạo. Một mực giúp ngươi là Lão Quân. Mà một mực giúp bần tăng, lại là ngươi! Nếu muốn báo thù, kẻ đầu tiên nên chết là chính ngươi!
Nói bậy nói bạ!
Hầu tử cắn răng, lông mày co quắp, hung hăng thóa mạ một tiếng: Chết đến đít rồi, nói ba câu tầm bậy này là muốn giải vây?
Lời còn chưa dứt, hầu tử đã ra tay.Kim Cô bổng cuốn theo gió lốc tức thì vươn dài. Rít gào nện tới Như Lai.
Bần tăng sẽ cho ngươi biết có phải bần tăng đang nói bậy nói bạ hay không.
Như Lai cuồng tiếu, phi tốc tránh lui. /
Kim Cô bổng hóa thành khổng lồ, như một con cự và vùng vẫy giữa thiên không.
Dưới lực lượng cự đại, chỉ sát na, toàn bộ đỉnh trời đều hơi hơi chấn động, vô số thiểm điện lăn lộn tới lui, từng đạo liệt ngân kinh hiện, nhất thời, thiên ngoại chi hòa màu xanh lam tuôn vào. Giống như mưa rơi vẩy hướng đại địa.
Thiên không biến thành màu xanh lam.
Thiên… Thiên Hỏa…
Đám đại năng trên ba mươi ba tầng trời cả kinh trợn tròn mắt.
Như Lai phi tốc tránh né Thiên Hòa từ trời giáng xuống
Ha ha ha ha… Đúng thật là không lưu tình chút nào, chẳng lẽ sự phó ngươi không dạy qua Thiên Hỏa rơi vào phàm trần, sẽ có hậu quả thế nào?
Không trả lời.
Một khắc sau, hầu tử lại vung lên Kim Cô bỗng nện tới Như Lai.
Một màn không thể tưởng tượng đã xảy ra, Kim Cô bổng tịnh không giống như dĩ vãng xuyên qua người Như Lai, mà trùng trùng nên hắn văng xuống, lao vút đi như một khối vẫn thạch, trùng trùng rớt đất.
Nhất thời, tất cả mọi người trên trời dưới đất đang lặng lẽ quan chú chiến cuộc đều cả kinh, ngay cả bản thân Như Lai cũng không ngoại lệ.
Đây là… Chuyện gì?
Ý cười thoáng hiện ra trên mặt Thông Thiên giáo chủ, mở to tròng mắt hỏi:
- Thắng bại đã phân?
- Chắc vậy! Lão Quân khẽ thở dài. Và Nguyên Thủy Thiên Tôn cuối cùng cũng thở phào một hơi. Nói:
- Linh lực của yêu hầu là vô cực, chỉ cần Như Lai lộ ra sơ hở, liền không khả năng đối chiến quá lâu… A ha ha ha, yêu hầu thắng, tiếp theo chắc sẽ đến lượt thanh toán chúng ta?
Thông Thiên giáo chủ cười khổ, vuốt râu thán nói:
- Bị thanh toán, cũng đỡ hơn là thiên địa hủy hết.
Trần Nguyên Tử hít một hơi thật sâu, quay đầu trông hướng Lão Quân: "Thành thật mà nói. Đạo tâm của yêu hầu rốt cục ở đâu?"
- Chấp niệm.
Lão Quân mặt không biểu tình nói:
- Chấp niệm báo thù. Ngay từ mới đầu Như Lai đã tìm lầm phương hướng, chấp niệm của hắn căn bản không phải ở thủ hộ ai… Mà là mong muốn báo thù. Nếu không như thế, vì sao lúc Phong Linh lìa trần, Đạo tâm hắn không phá? Đối tượng hắn hận là tất cả những người đùa giỡn hắn trong tay, là vận mệnh bất công. Bởi thế, hắn có thể càng chiến càng mạnh.
Thiên Hoa phô thiên cái địa vùng vẫy mà xuống, lam quang bay rợp đầy trời, thứ mang đến lại không phải nhiệt lượng, mà là băng lãnh đồng kết hết thảy mọi thứ.
Một con hươu lấy dính phải hỏa diễm xanh lam từ trời giáng xuống kia, thậm chí chưa kịp phát ra tiếng kêu xót, nháy mắt đã đồng thành bằng, ngã vật xuống đất.
Ngay sau đó, hỏa diễm xanh lam bắt đầu xâm thực thân thể, từng chút từng chút một.
Nham thạch, cây cối, tất cả mọi thứ bị lây dính, dù có là nước, dù là hơi lạnh trong không khí, thì đều bị ánh lửa hóa thành bằng.
Sinh linh dưới đất sợ hãi chạy tứ tán, kêu thảm không dứt.
Một đạo kim quang trùng trùng nện xuống sơn cốc, hất lên cát bụi đầy trời.
Cuồng phong thổi qua, trong cát bụi, Như Lai từ từ đứng dậy, tay ôm lấy ngực, nhất thời không cẩn thận lại loạng choạng, thiếu chút thì ngã xuống.
Kim quang trên người càng lúc càng ảm đạm.
Ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp hầu tử đứng trên đỉnh núi, mắt đầy nộ ý chằm chằm nhìn mình.
Ta muốn… Khiến người sống không bằng chết! Như Lai từ từ nắm tay lại, khóe mắt thoáng co quắp. Vì sao còn chưa tiến công? Lập tức giết hết yêu quái còn lại, thiêu rụi Hoa Quả Sơn! Có lẽ đây là cách duy nhất để phá Đạo tâm của hắn! Đạo tâm yêu hầu không bị phá, toàn bộ Phật môn đều sẽ phúc diệt!
Thanh âm Như Lai văng vẳng trong đầu đám tăng lữ, La Hán, Phật đà. Ấn ẩn, đã không còn vẻ đạm định hờ hững như dĩ vãng.
Chúng nhân khẽ rung, vòng vây lại không co lại mảy may.
Văn Thù và Chính Pháp Minh Như Lai lặng lẽ nhìn nhau, hồi lâu, hắn bước lên trước một bước, những tăng lữ kia dồn dập nhường ra một lối đi cho hắn.
Phía đối diện lối đi, là tầng tầng lớp lớp yêu quân, là cửa điện to lớn treo móc tấm biển vàng, trên đó viết ba chữ – Vạn Yêu điện.
Nhìn quanh một vòng, sau cùng ánh mắt Văn Thù thoáng dừng lại trên người Chính Pháp Minh Như Lai một lát, tay nắm chặt bảo kiếm từng bước đi tới yêu quân.
Các ngươi đều không nguyện dính nhân quả này, nếu thế, thì để bần tăng đi cho. Muốn giết đám yêu quái kia, một mình bần tăng là đủ rồi…