Đại Bát Hầu

Chương 493: Phong vũ dục lai (Mưa gió nổi lên)



Một sợi gió nhẹ cuốn quá, dưới ánh sao, hất lên vạt cà sa đỏ hồng như lửa của Huyền Trang, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Ký ức hai mươi năm ngắn ngủi chợt lóe mà qua, tất cả ảo giác chợt tiêu tán, hết thảy trở về với hiện tại.

Mắt hầu tử thoáng mở to, kinh ngạc nhìn đăm đăm Huyền Trang.

- Kháng chỉ... Tây hành?

Huyền Trang lặng lẽ gật đầu, hai tay hợp mười:

- Không chỉ là kháng chỉ, có lẽ, còn nghịch thiên. Không có văn điệp thông quan, không có Thiên Đình ủng hộ, càng không được Linh sơn hứa hẹn, thậm chí ở trong Đại Lôi Âm tự kia cũng sẽ không có kinh văn mà bần tăng muốn lấy, chẳng có gì cả, chỉ có một mình ta, và một nửa trái tim phổ độ chúng sinh.

- Ta là một nửa kia?

Hầu tử ách nhiên thất tiếu.

- Không phải ư?

Huyền Trang khẽ cười hỏi ngược lại.

Hầu tử đưa tay lên trán, thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:

- Phổ độ, độ mình... Ta coi như hiểu rồi, khó trách một mực không gặp được Bồ Tát, chỉ thấy mỗi Chính Pháp Minh Như Lai. Thì ra Phật pháp Đại Thừa đến nay vẫn chưa hiện thế... Hóa ra cái bộ “Tây Du kí” mà ta biết kia lại có nhiều lầm lẫn như vậy, kết quả chẳng những không được lợi lộc gì, ngược lại còn hiểu sai, khó trách Phật mà ta biết, cùng Phật ở cái thế giới này, căn bản là hai thứ hoàn toàn khác biệt...

Huyền Trang nhất thời sửng sốt, nói:

- Bồ Tát, Phật pháp Đại Thừa? Sao ta chưa thấy qua trong trí nhớ của ngươi. Đó là thứ gì? ngược lại có nghe ngươi nhắc mấy lần, nhưng bần tăng một mực không hiểu lắm, có thể nói kỹ hơn được không?

Hầu tử lười nhác ngáp một cái, móc móc lỗ tai nói:

- Nói cái gì? Ta lười lắm. Vẫn là câu nói kia, lão tử không muốn rời khỏi nơi này, cũng chẳng muốn đi đâu cả. Ngươi cứ đi làm việc của mình đi. Nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy.

Nói rồi, hầu tử quay mặt đi không nhìn Huyền Trang.

Nửa buổi, lúc hắn lần nữa quay đầu lại, phát hiện Huyền Trang vẫn ngồi đó không nhúc nhích, mỉm cười nhìn mình.

- Chúng ta nói chuyện một chút.

- Còn nói gì nữa?

Hầu tử phiền chán lắc lắc đầu:

- Ngươi tưởng ta sẽ theo ngươi tây hành?

Huyền Trang khẽ thở dài nói:

- Không phải bần tăng tưởng. Bần tăng sớm đã nói rồi. Chúng ta cứ nói chuyện, nếu làm rõ ràng mọi thứ, mà thí chủ vẫn không nguyện ý theo bần tăng tây hành, bần tăng tất không miễn cưỡng. Rốt cuộc, thí chủ là kẻ bất tử bất diệt, bần tăng lại chỉ là một giới du tăng, nếu thật lãng phí ở đây năm năm mười năm. Đến lúc đó dù thí chủ nguyện ý, e là bần tăng cũng đi không nổi. Đến lúc đó, chẳng phải muôn đời tu hành đều tan tành mây khói.

Thoáng dừng một chút, Huyền Trang nghiêm mặt nói:

- Thời gian, đối với bần tăng, càng thêm quý báu.

Hầu tử cười hừ một tiếng, lắc đầu ngao ngán nói:

- May mà ngươi còn có giác ngộ như thế, được rồi. Ngươi muốn nói chuyện thế nào?

Nghe được lời này, Huyền Trang khẽ cười, nghiêm mặt nói:

- Công đức phổ độ chắc bần tăng không cần trình bày, dù sao thí chủ cũng không hứng thú. Ta chỉ nói chuyện vì sao thí chủ không chịu thoát khỏi Ngũ Hành sơn, lại vì sao nên thoát khỏi Ngũ Hành sơn, cùng với những chuyện nên làm sau khi đi ra, được không?

Hầu tử gác tay ra sau gáy, nhìn Huyền Trang, cân nhắc nói:

- Được. Ngươi nói.

Chỉ nghe Huyền Trang ho khan hai tiếng, vuốt vuốt tay áo, hai mắt nhìn thẳng tiền phương, chậm rãi nói:

- Theo ý kiến bần tăng, sở dĩ thí chủ không chịu ra Ngũ Hành sơn, không ngoài ba nguyên nhân. Thứ nhất, sợ bần tăng lừa thí chủ, rốt cuộc ấn tượng của thí chủ đối với Phật môn quả rất tệ. Trong khi bần tăng là người Phật môn. Thí chủ sẽ có suy nghĩ như vậy, cũng là điều trong ý liệu. Thứ hai, vài trăm năm qua đi, tu vị Phật tổ Như Lai sớm đã khôi phục như xưa, nếu lúc này thí chủ xuất sơn, sợ là không tránh được một trận hư thực đại chiến lại tiếp diễn, thiên địa tan vỡ, ương cập chúng sinh. Mà thí chủ lại không nắm chắc phần thắng. Huống hồ, nếu thí chủ một mực ở đây, những người mà thí chủ quan tâm tự nhiên cũng sẽ được bình yên vô sự, nếu thí chủ đi ra, ngược lại tăng thêm nguy hiểm cho bọn họ. Về phần nguyên nhân thứ ba, là bởi tâm thí chủ đã chết, đến nỗi...

- Cái thứ ba ta nghe không hiểu.

Hầu tử kéo dài giọng nói.

Vừa nghe, Huyền Trang lập tức dừng lại, thoáng trầm mặc một lúc, cười cười, mấp máy miệng môi nói tiếp:

- Cái thứ ba, nếu thí chủ nghe không vô, ta tạm thời không nói, cái thứ nhất, bần tăng không giải quyết được, phải dựa thí chủ tự hành phán đoán, chắc khi nói chuyện xong, trong lòng thí chủ cũng rõ ràng. Như thế, chúng ta cứ nói cái thứ hai trước, chẳng biết có được không?

- Nói.

Hầu tử trừng hắn một cái, nói.

Huyền Trang khẽ gật đầu, nói:

- Trước nói Như Lai Phật Tổ. Thiên Đạo của Phật tổ là “Vô Ngã. Nếu ông ta không làm chuyện vượt qua giới tâm, mặc ngươi cường hành thế nào, dù cho hủy đi thiên địa này, cũng không cách nào đánh bại. Điểm này, hẳn thí chủ rõ ràng hơn cả bần tăng. Trong thiên hạ, người có thể đánh bại “Vô Ngã”, nếu là trước kia, không ai khác ngoài Lão Quân trên ba mươi ba tầng trời. Nhưng Thiên Đạo thạch của Lão Quân đã triệt để hủy hoại, mặc dù đã qua ngàn năm, e rằng cũng chưa thể khôi phục như xưa. Như thế, giữa thiên địa này chỉ còn một người có khả năng phá “Vô Ngã”.

- Ai?

Hầu tử khẽ nghiêng mặt sang.

Thấy thế, Huyền Trang hai tay hợp mười, tự tiếu phi tiếu khom lưng nói:

- Chính là bần tăng.

- Ngươi?