Đại Bát Hầu

Chương 494: Phong vũ dục lai (Mưa gió nổi lên)



Nghe vậy, hầu tử cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi thong thả thán nói:

- Ta thấy ngươi hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, cả Phật quang còn không có, lại đòi phá “Vô Ngã”? Ngươi đùa lão tử chắc?

- Thí chủ không tin?

- Ngươi nói đi?

Huyền Trang lại chỉ cười cười, hít một hơi thật sâu nói:

- Thí chủ có biết, ngày đó vì sao Thiên Đạo “Vô Cực” của ngươi được rồi lại mất?

- Đạo tâm bị phá.

- Nếu Đạo tâm Như Lai Phật tổ cũng bị phá thì sao?

Hầu tử chợt sửng sờ, nửa ngày mới hoãn thần lại được, quay đầu hỏi:

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Phật môn tứ đại giai không, Phật pháp bất không. Nếu đã thế, Phật pháp chính là Đạo tâm của hắn.

Nói rồi, Huyền Trang trải tay ra, thản nhiên nói:

- Mà bần tăng, có thể phá được Đạo tâm của hắn.

Nghe vậy, hầu tử lập tức ách nhiên thất tiếu, híp mắt hỏi:

- Phá thế nào? Ngươi nói ta nghe xem.

Huyền Trang thoáng suy tư mất một lúc, hồi lâu mới nghiêng mặt sang nhìn đăm đăm hầu tử nói:

- Thành Phật, ném bỏ hết thảy, tứ đại giai không, chỉ còn lại Phật pháp, bởi thế mà luận, Phật là Phật pháp, Phật pháp cũng là Phật. Tranh đấu giữa Phật và Phật, đấu không phải lực, mà là “Tri”, là “Hành”, nói đến cùng, chính là ý thức chi tranh. Nếu “Pháp” mà mình thủ vững bị đánh bại, như vậy Phật liền thành cây không có rễ, mất đi ý nghĩa để tồn tại. Thí chủ có biết, ngày đó vì sao Kim Thiền tử lại mất đi Phật thân?

Hai hàng lông mày hầu tử chợt co súc. Ngập ngừng nói:

- Ta nhớ hình như là tranh biện Phật pháp ở Linh sơn, chiến bại, mới mất. Làm sao? Ngươi muốn nói để ngươi lại chiến một trận cùng Như Lai, ngươi có thể thắng? Nếu chỉ vậy thì đơn giản, ta cõng ngươi đến Linh sơn gặp Như Lai, chẳng qua nhấc tay chút thôi, chưa đến thời gian một nén hương. Nhưng ngươi thật có thể thắng? Đừng để đến lúc đó ta hiện ra, ngươi lại thua rồi, liên lụy người khác a.

Nói xong, hầu tử ý vị sâu xa nhìn Huyền Trang.

Chỉ thấy Huyền Trang khẽ cười. Khoát tay nghiêm mặt nói:

- Làm sao dễ dàng vậy được. Muốn tranh biện, trừ “Tri”, còn phải “Hành”. Bởi thế, chặng đường tây hành, gọi thỉnh kinh, thật ra là chứng đạo.

- Nói nửa ngày, thì ra ngươi vẫn không có cách phá đi Đạo tâm của Như Lai.

Hầu tử cười hừ nói:

- Muốn ta bảo hộ ngươi thì cũng được. Ai tới ta đều có thể ngăn, nhưng mà nếu Như Lai tự thân tới thì sao? Ngươi cũng thấy những điều trong trí nhớ của ta rồi đấy, hắn tới, ta không cứu được ngươi. Đến lúc đó, đạo chưa kịp chứng, ngươi đã đầu thân đôi ngả, ta biết tìm ai để khóc bây giờ?

Nói một thôi một hồi, Huyền Trang lại vẫn điềm nhiên như không, hắn ngước đầu nhìn lên tinh không xa xa. Khẽ cười cười, thán nói:

- Hắn sẽ không tới.

- Sao ngươi biết hắn sẽ không tới? Nếu ta là Như Lai, ngươi muốn phá Đạo tâm của ta, ta lập tức thịt ngươi, gọn gàng sạch sẽ, thế là xong chuyện.

- Nếu ngươi là Như Lai, bần tăng đã chẳng phải nhọc nhằn đi chuyến này.

Huyền Trang bật cười, nghiêng mặt sang nghiêm túc nhìn hầu tử, nhẹ giọng nói:

- Hắn sẽ không tới. Bởi vì hắn không thể tới.

- Ý gì đây?

- Lúc nãy bần tăng đã nói qua, Phật pháp chi tranh, chính là ý thức chi tranh.

Nhìn đăm đăm hầu tử, Huyền Trang tự tiếu phi tiếu nói:

- Vì sao hắn phải tới? Như lời ngươi nói, bần tăng muốn phá Đạo tâm của hắn. Nhưng nếu hắn thật sự tin tưởng Phật pháp bản thân cao hơn Phật pháp mà bần tăng muốn cầu, chuyến này, chẳng qua là bần tăng tự chuốc lấy nhục thôi, hắn nào cần để ý? Nếu hắn thật sự ưu tâm bần tăng có thể phá đi Đạo tâm, đến nỗi phải tự thân ra tay với bần tăng, như vậy... Hắn chưa chiến, lại đã bại rồi. Đến lúc đó, dù bần tăng thân chết, Như Lai cũng khó mà giữ được Đạo tâm. Không biết, lý do này thí chủ có thừa nhận không?

Từng câu từng chữ, nói rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào trong tai hầu tử lại không khác gì sấm rền.

Tây hành... Đến cuối cùng, lấy kinh chẳng qua là cái cớ, thứ thực sự đứng sau, là tranh biện giáo nghĩa!

Một trận gió nhẹ thổi qua, hồi lâu, hầu tử chậm rãi ngẩng đầu trông hướng Huyền Trang, vẻ mặt sững sờ.

Thấy thế, Huyền Trang thoáng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng tiền phương.

Trong ánh mắt kia tóe phát ra vẻ băng lãnh khác hẳn thường ngày, giống như một vị mưu sĩ bày mưu lập kế kín không kẽ hở.

Đón lấy gió, hắn chậm rãi nói:

- Chẳng qua, chuyến này cũng có phong hiểm. Một là, Diêm vương còn dễ, tiểu quỷ mới khó chơi, tuy Như Lai không thể động sát tâm với bần tăng, lại có thể bố xuống kiếp nạn hiểm trở trùng trùng, còn một đám La Hán, Phật đà, tăng lữ ở Linh sơn, phàm là kẻ có lợi ích du quan, đều có thể ra tay với bần tăng.

- Ứng đối Như Lai, trong lòng bần tăng tự có phân tấc, nhưng bằng phàm thân này, lại khó mà đấu thắng kẻ khác. Hơn nữa, hành pháp phổ độ, tất khiến Phật môn sửa đổi quy củ chỉ độ mình xưa kia, truyền giáo rộng khắp ra ngoài. Thiên Đình, Đạo môn, chưa hẳn đã hi vọng bần tăng chứng đạo. Nếu bọn họ ra tay, đừng nói bần tăng chỉ còn lại kiếp này, dù có nguyên mười kiếp, cũng vẫn không đủ. Lại thêm trên đường vô vàn yêu ma quỷ quái... A ha ha ha... Gian nguy thế nào, không cần nghĩ cũng biết.

- Ngươi là vạn yêu chi vương, lại từng độc thân đánh bại Thiên Đình, có huyết hải thâm thù với Như Lai. Nếu chuyến này bần tăng chứng được đại đạo, có khả năng phá đi Đạo tâm Như Lai, khiến đại cừu của ngươi được báo... Trong thiên hạ, người có thể hộ bần tăng tây hành, trừ Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không ngươi, đúng thật tìm không ra người thứ hai.

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một đạo kinh lôi vang vọng chân trời!

*****

Linh sơn Đại Lôi Âm tự, Như Lai khẽ nhướng mắt lên.

Một vị Phật đà vội vàng xông vào đại điện, hai gối quỳ rạp xuống đất:

- Khải bẩm tôn giả...

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Như Lai nhè nhẹ khoát tay, tỏ ý hắn lui xuống.

Thấy thế, Phật đà đành gật đầu, khom người lui ra ngoài điện.

Nghiêng mặt sang, Như Lai liếc Chính Pháp Minh Như Lai ở bên, nói:

- Chính là ngươi nói cho Kim Thiền tử đi tìm yêu hầu kia?

- Đúng vậy.

Chính Pháp Minh Như Lai khom lưng đáp nói:

- Đệ tử đã giao khẩu quyết phá trừ phong ấn Ngũ Hành sơn cho Kim Thiền tử.

Lập tức, toàn đại điện chìm trong trầm mặc vô tận.

*****

Trong tiếng nổ vang, tầng mây cuồn cuộn phía chân trời, thành thế mưa bão nổi lên.

Hầu tử chợt bật cười, thong thả thán nói:

- Xem ra, hắn đã biết.

Một đạo thiểm điện lướt qua, chiếu sáng khuôn mặt Huyền Trang.

- Bần tăng không chỉ muốn hắn biết, bần tăng còn muốn để Thiên Đình biết, để tam giới biết... Để bọn họ đều biết, bần tăng đang đi, từng bước, tới trước mặt hắn.

Thời này khắc này, hắn đón lấy gió, chắp tay mà đứng, mặt không biểu tình.