Đại Bát Hầu

Chương 501: Có phải đã phản bội



Nhìn chằm chằm đầu pháp trượng đặt trên hành lý, tên râu quai nón từ từ ngẩng đầu lên, trừng mắt nhếch môi cười nói:

- Ngươi muốn tìm chết?

Tăng nhân nơi xa lập tức bật cười, Văn Thù ở bên khẽ nheo mắt lại.

Huyền Trang mặt không đổi sắc, chậm rãi nâng lên tay đang cầm pháp trượng, nghiêng mặt sang trông hướng hai tên sơn tặc muốn tiếp cận hành lý của mình.

Hai tên sơn tặc hờ hững nhìn sang đầu lĩnh.

- A ha ha ha, không sai, có đảm sắc, lão tử sẽ thành toàn cho ngươi.

Nhẹ khoát tay, tên râu quai nón hung hăng nói:

- Thịt hắn!

Một tiếng hạ lệnh, hai tên sơn tặc lập tức cười gằn, cuộn tay áo lên, xách đao lắc lư đi tới trước mặt Huyền Trang.

Phật môn cũng như Đạo gia, nghiêm cách mà nói đều là tu giả khiêu chiến cực hạn bản thân, nhưng phương thức tu hành lại hoàn toàn khác biệt.

Đạo gia tu đạo pháp, có thể trú nhan, có thể cường thân, tuổi tác còn trẻ mà có thực lực cường đại tịnh không hiếm lạ. Nhưng Phật môn lại không phải như vậy.

Tu hành của Phật Môn chủ yếu dựa vào đốn ngộ, tâm tính được đặt cực nặng, phải lịch kinh đau khổ mà thả xuống hết thảy. Trừ số ít hòa thượng thiên tư cực cao, thường thường đều phải đợi tuổi tác lớn dần, có được trải nghiệm phong phú mới giành được thành tựu.

Gọi là cao tăng, đại đa đều là râu tóc bạc phơ, thậm chí qua mấy lần luân hồi cũng không chút kỳ quái.

Mà hòa thượng một thân một mình trước mắt này hiển nhiên không thuộc về thiểu sổ mới có tí niên kỷ đã thành Phật thân, trong mắt bọn họ, đây chẳng qua là một tên du tăng yếu đuối mà thôi.

Loại người này, một năm không biết bọn họ chặt chết bao nhiêu đứa.

Thấy hai người thảnh thơi mà đến. Huyền Trang tấn tốc thu lại pháp trượng, không gấp không chậm làm ra tư thế đón đánh.

- Hắc, còn làm như thật.

Một tên sơn tặc chỉ vào Huyền Trang cười phá lên.

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Huyền Trang mở trừng hai mắt, bổ nhào tới. Pháp trượng trùng trùng đâm xuống bụng một tên sơn tặc.

Một tiếng kêu thảm, chúng nhân kinh ngốc.

Nháy mắt, sơn tặc kia đã đau đến há hốc mồm.

Không đợi chúng sơn tặc kịp phản ứng, Huyền Trang đã xoay tròn nhảy lên.

Cà sa đỏ thắm tung bay.

Nhanh như điện xoẹt, pháp trượng trùng trùng nện lên mặt một tên sơn tặc khác.

Máu tươi xen lẫn răng lợi tung tóe mà ra.

Cơ hồ gần như đồng thời, hai tên sơn tặc lần lượt ngã vật xuống đất, cát bụi thốc lên. Một tên ôm bụng lăn lộn ra đất, kêu rên như heo bị chọc tiết. Tên còn lại thì trực tiếp ngất đi.

Rớt đất, Huyền Trang chống trượng mà đứng, một tay thả ra, hướng tới sơn tặc mặt không biểu tình hành lễ, nhàn nhạt nói:

- Thiện tai thiện tai, hôm nay bần tăng chỉ răn đe một chúng, mong thí chủ ngày sau sửa đổi tự mình, chớ làm những chuyện tạo nghiệt thế này nữa.

Bốn tên sơn tặc còn lại sớm đã kinh há hốc miệng. Con ngươi như muốn lồi ra.

Tăng nhân nơi xa cũng không khỏi hai mắt trợn tròn:

- Đây là... Đây là thể thuật đơn thuần?

Văn Thù thu lại tầm nhìn, khẽ cười nói:

- Quả nhiên là có chuẩn bị.

Thật không dễ dàng bốn tên sơn tặc mới hoãn thần lại được.

- Hòa thượng nhà ngươi, đúng thật có mấy phần bản lĩnh...

Khóe môi tên râu quai nón cầm đầu khẽ giật giật, tròng mắt mở to nhìn chằm chằm Huyền Trang, hung hăng nói:

- Chẳng qua, song quyền nan địch tứ thủ, lão tử khuyên ngươi nhanh nhanh giao kim bát ra đây, bằng không, lão tử khiến ngươi đầu thân đôi ngả!

- Chẳng lẽ thí chủ vẫn muốn “giao lưu” một phen với bần tăng?

Thoáng cười nhẹ. Huyền Trang nhảy tới một bước, đám bọn sơn tặc lập tức sợ đến nỗi dồn dập lùi ra sau.

Tên râu quai nón nuốt khô ngụm nước bọt, kinh ngạc nhìn Huyền Trang, lại không cam tâm cứ thế lui đi, nhất thời, song phương chia ra cầm cự lấy nhau.

Tăng nhân nơi xa nghiêng mặt sang trông hướng Văn Thù ở bên, thấp giọng hỏi

- Có phải hắn ẩn tàng tu vị thực sự không?

Văn Thù ngẩng đầu lên suy tư một lúc, lắc đầu nói:

- Chính Pháp Minh Như Lai có nhắc qua, kiếp thứ mười này của Kim Thiền tử từ nhỏ đã không thích đọc kinh văn, lại thường xuyên cùng theo vũ tăng trong chùa tập võ, chỉ là chút công phu quyền cước cường thân kiện thể thôi. Có điều, tuy là công phu quyền cước, nhưng người này sử dụng ra, uy lực lại rất không tầm thường.

Nói xong, hắn nhẹ giọng cười cười, tăng nhân ở bên lại cười không ra.

Văn Thù thoáng liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng thán nói:

- Chuyến này, vừa là khảo nghiệm đối với hắn, cũng là khảo nghiệm đối với ngươi. Huyền Trang kia thân ở trong vòng vây mà không loạn mảy may, trong khi ngươi đứng ở đây, lại thấp thỏm bất an.

Tăng nhân cả kinh, lập tức lĩnh hội ra dụng ý trong lời của Văn Thù, vội vàng hai tay hợp mười, khom người nói:

- Đệ tử thất thái, cảm tạ tôn giả nhắc nhở.

Văn Thù lặng lẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Nơi xa, một tên lâu la sáp tới bên người tên râu quai nón, thấp giọng hỏi:

- Đại vương. Giờ làm thế nào?

- Làm thế nào... Làm thế nào?

Tên râu quai nón thở phì phò nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng siết lấy đại đao cắn răng nói

- Nếu ông nội đã hiện về báo mộng cho ta, kim bát kia liền tất định là vật của Vương Ngũ này, bất kể thế nào, đều không thể để nó cứ vậy mà đi.

- Vậy...

- Ngươi, lập tức trở về mang thêm chút người... Không, gọi hết tới đây cho lão tử!

- Ai... Ai.

Lâu la kia tấn tốc xoay người, cả lăn lẫn bò chạy lên núi, ba tên sơn tặc còn lại vẫn thấp thỏm nắm lấy binh khí đứng ở đó, mắt đăm đăm nhìn Huyền Trang.

Thấy thế, Huyền Trang thoáng lướt qua sáu đầu gối đang run run kia, thở dài một hơi, dịch ra sau một bước.

Thấy vậy, một tên sơn tặc lập tức bước nhanh chạy đến trước mặt bạch mã.

Huyền Trang tức thì dừng chân, nhàn nhạt nói:

- Bần tăng không chạy, nhưng, các ngươi cũng không thể động tới ngựa của bần tăng.

Tên râu quai nón liền khoát khoát tay để sơn tặc đứng chắn trước ngựa lui xuống.

- Lão đại, ngươi tin tưởng hắn không chạy?

- Với thân thủ kia, hắn muốn chạy ngươi có ngăn được không?

Nghe vậy, sơn tặc chỉ biết nuốt khô ngụm nước bọt, lui về bên cạnh tên râu quai nón.

Thấy sơn tặc kia lui xuống, Huyền Trang chống lấy pháp trượng từng bước đi trở về, đến bên đống hành lý, thả pháp trượng xuống, vươn tay tháo đi Phật quan trên đầu.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Râu quai nón chỉ vào Huyền Trang thét to.

Huyền Trang nghiêng mặt khẽ liếc đối phương.

Ngay dưới ánh nhìn đăm đăm của chúng sơn tặc, Huyền Trang thả Phật quan trên hành lý, lại không gấp không chậm cởi xuống cà sa mặc trên người, xếp lại, cũng đặt luôn trên đống hành lý.

Ngay sau đó. Hắn cúi người buộc lại giày bó dưới chân cho thật chặt, nâng pháp trượng ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, nhẹ giọng nói:

- Bần tăng chỉ có bộ cà sa này là tươm tất một chút, nếu lát nữa bị máu tươi vấy bẩn. Sau này đi khất thực sợ rằng không dễ làm, mong chư vị bỏ quá cho.

Lời này nói rất nhẹ nhàng, lại khiến đám sơn tặc nghe mà khóe mắt co giật liên hồi.

Đây là miệt thị, miệt thị một cách triệt để.

Râu quai nón thẹn quá thành giận gầm với Huyền Trang:

- Ngươi... Ngươi chớ vội cuồng vọng, ngươi có biết trong động của ta có bao nhiêu người?

- Bao nhiêu người... Có khác biệt ư?

Ngẩng đầu lên, Huyền Trang nhìn chằm chằm râu quai nón, khẽ bật cười. Nụ cười có vẻ hòa ái, lại không khỏi khiến chúng sơn tặc lạnh gan...

Khóe môi đại hồ tử càng thêm co quắp.

Hòa thượng không phải cả ngày ăn chay niệm Phật ư? Đây có thật là hòa thượng mà bọn họ vẫn biết?

Cái gì gọi là tiếu diện hổ? Hôm nay xem như bọn họ được diện kiến qua.

*****

Trên mặt biển Đông Hải, hai đóa bọt nước tóe lên, hầu tử và Ngao Thính Tâm lăng không lơ lửng giữa trời.

Đập vào mặt là một mảnh xám mù mịt, gió rít gào và cát bụi đầy trời. Hết thảy đều vô cùng xa lạ, ngay cả chủ phong Hoa Quả Sơn nơi xa cũng chỉ thừa lại chút bóng dáng xưa cũ.

Nháy mắt chứng kiến cảnh này. Hầu tử ngây dại, thần tình biến mấy lần.

- Nơi này... Sao vậy?

Ngao Thính Tâm ở đằng sau thấp giọng nói:

- Có lệnh, không cho hạ mưa xuống Hoa Quả Sơn, bởi thế nơi này đã sáu trăm năm mươi năm không có lấy giọt nước mưa nào.

- Lệnh của ai? Ngọc đế, hay là Lão Quân?

- Chuẩn xác mà nói thì đều không phải.

- Vậy là của ai?

- Đây là ý kiến chung của Thiên Đình và Phật môn.

Nói xong, Ngao Thính Tâm cẩn thận ngước mắt nhìn hầu tử một cái.

Ẩn ẩn, nàng có thể cảm giác được nhịp hô hấp của hầu tử có phần gấp rút.

Khép mắt thật sâu, hầu tử lẳng lặng lơ lửng ở kia.

Hồi lâu, lúc hắn lần nữa mở mắt ra. Lập tức xoay người hạ xuống đất.

Thấy thế, Ngao Thính Tâm cũng vội vàng cúi đầu lao xuống theo.

Đặt chân trên mặt đất, hầu tử khom lưng cầm lên một nắm cát bùn, siết trong lòng bàn tay nhìn chằm chằm, rất lâu, mới buông tay ra mặc nó phiêu tán, nhẹ giọng nói:

- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Tay Ngao Thính Tâm âm thầm siết lại. Có phần thấp thỏm nhìn sang hầu tử.

Ngẩng đầu lên, hầu tử mờ mịt quan sát hết thảy bốn phía.

Sáu trăm năm mươi năm quang âm, xác kiến trúc còn sót lại trong trận chiến sáu trăm năm mươi năm trước giờ đa phần đã chôn vùi trong lòng đất, dù có một bộ phận gồ lên, trải qua nhiều năm phong thực như vậy, cũng sớm đã biến dạng hoàn toàn.

Có lẽ kẻ đến sau có thể đoán ra đây đã từng là một tòa thành thị khổng lồ, chỉ là, sợ rằng không ai có thể tưởng tượng ra được khung cảnh khôi hoằng, chiến hạm che rợp bầu trời thủa đó.

- Bọn họ không cho các ngươi hạ mưa, Vạn Thánh Long Vương cũng không hạ mưa xuống nơi này? Hay là, bọn họ đã xảy ra chuyện?

- Bọn họ không xảy ra chuyện.

- Vậy chính là... Phản bội?

Ngao Thính Tâm khẽ cúi đầu, không đáp lời.

- Không phản bội, lại không hạ mưa cho Hoa Quả Sơn, rốt cục thế là thế nào?

Hít một hơi thật sâu, hầu tử cười hừ, nhẹ giọng nói:

- Hoa Quả Sơn đương sơ... Lúc ta còn lên trời nhậm chức Bật Mã Ôn, ta cảm thấy trong toàn Hoa Quả Sơn kẻ thông minh nhất là ngươi, cũng từng muốn để ngươi làm quân sư. Hôm nay ngươi phân tích ta nghe, chuyện hạ mưa này, đến cùng là thế nào.

Do dự hồi lâu, Ngao Thính Tâm thấp giọng nói:

- Kỳ thực Phật môn tịnh không có quá tích cực trong chuyện xử lý Hoa Quả Sơn. Đối với ở bọn họ, Hoa Quả Sơn mà không có Đại Thánh gia thì cũng chỉ như nhánh cây khô, nếu có thể thuận tay xử lý, liền xử lý, nếu không thể, cứ đặt ở đó cũng chẳng sao. Sau đại chiến, Phật môn đều rút hết nhân lực khỏi Hoa Quả Sơn, từ đấy chưa từng đặt chân trở lại.

Hầu tử từ từ quay đầu, yên lặng lắng nghe.

- Nhưng Thiên Đình lại khác, Thiên Đình và Yêu tộc, tuy hiện nay đã có chút biến hóa, nhưng vẫn còn đang đối đầu... Dù là sau khi phân liệt, các chi Yêu tộc cũng một mực tuyên xưng với bên ngoài rằng bọn họ đang tích cực tìm kiếm tung tích Đại Thánh gia, tuyên xưng, bọn họ chỉ thuần phục với ngài. Đến hiện tại, sáu trăm năm mươi năm qua đi, Thính Tâm cũng tin tưởng, chỉ cần Đại Thánh gia ngài đứng ra hô một tiếng, yêu chúng trong thiên hạ sẽ lần nữa tề tụ tại Hoa Quả Sơn. Bởi vì ngài làm thành chuyện mà vạn năm qua bọn họ không làm được, ngài là cờ xí của Yêu tộc. Đồng dạng, Hoa Quả Sơn, cũng là một mặt cờ xí. Nếu không phải Hoa Quả Sơn biến thành bộ dạng như giờ, chắc Yêu tộc cũng đã không triệt để phân liệt.

Nhìn cát bụi bay đầy trời như mưa, hầu tử nhẹ giọng nói:

- Giờ ta chỉ muốn biết, gia đình Vạn Thánh Long Vương, còn cả Cửu Đầu Trùng, có phải đã phản bội không.