Cát bụi ào ào thổi qua bên người hầu tử, hắn chậm rãi nghiêng mặt qua, nhìn chằm chằm Ngao Thính Tâm.
- Hắn...
Ngao Thính Tâm muốn nói lại thôi, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói:
- Bọn họ cũng là bất đắc dĩ.
- Nương nhờ Thiên Đình rồi ư?
Hầu tử nhẹ giọng hỏi.
- Không.
Ngao Thính Tâm lắc đầu nói:
- Kỳ thực mấy năm nay thái độ của Thiên Đình đối với Yêu tộc đã thay đổi rất lớn, trên thực tế bọn họ cũng không thể không thay đổi. Yêu tộc sớm đã không phải Yêu tộc trước kia, trong khi sau trận chiến sáu trăm năm mươi năm trước, Thiên Quân cơ hồ phải trùng kiến lại từ đầu, đến nay vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nguyên khí. Thiên Đình sớm đã không còn năng lực đồng thời ứng đối với hết thảy yêu quái trong tam giới, lại thêm Phật môn chen chân sự vụ âm gian...
- Thế thì sao?
- Bởi thế, bọn họ cải biến sách lược, từ tiêu diệt đổi thành chế ước, chỉ ra tay với tiểu yêu, còn đại yêu, chỉ cần không quá phận, thậm chí bọn họ còn có thể thừa nhận, chỉ là định kỳ sẽ lợi dụng đủ loại cơ hội để tìm cách làm suy yếu. Tại rất nhiều vấn đề, Thiên Đình đều có nhượng bộ. Chỉ một điều duy nhất không nhượng bộ, đó là hạ mưa xuống Hoa Quả Sơn.
Khẽ liếc nhìn hầu tử, Ngao Thính Tâm chậm rãi nói:
- Các đại yêu không tín nhiệm lẫn nhau, thường xuyên có ma sát, khó mà đoàn kết lại được. Bọn họ đều cần một thứ gì đó chứng minh danh phận bản thân để giành được thừa nhận từ yêu chúng trong thiên hạ. Đại Thánh gia hạ lạc bất minh, Linh Tê vốn làm kẻ kế thừa đã thân vẫn. Đoản Chủy đại nguyên soái do ngài tự thân sắc phong cũng đã chiến tử, trừ tam thánh mẫu ra, thứ duy nhất có thể khiến bọn họ tranh thủ được danh phận, chính là Hoa Quả Sơn.
- Đáng tiếc ai cũng không cách nào đứng vững chân ở kia. Không có mưa xuống, đồng nghĩa với nơi đó không cách nào cung cấp lượng lớn vật tư cho tiểu yêu đến nương nhờ. Cũng không cách nào chống đỡ nổi một đế quốc Yêu tộc khổng lồ. Ta nghĩ, đây chính là nguyên nhân thực sự khiến cho Thiên Đình phải cấm chỉ hạ mưa xuống Hoa Quả Sơn.
Hầu tử thẫn thờ nhấp nháy mắt, tâm tư hỗn loạn vô cùng.
Chỉ mấy câu đàm thoại ngắn ngủn, nhưng trong đó để lộ ra bao nhiêu là tin tức?
Toàn bộ thế giới đều đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, hết thảy tựa hồ có vẻ đang tiến dần tới trạng thái thất khống.
Tận mắt chứng kiến thế lực Hoa Quả Sơn cường đại ngày xưa phân liệt tan rã, ngũ vị trong đó, không lời nào có thể diễn tả được.
Thoáng trầm mặc một lúc. Ngao Thính Tâm nói tiếp:
- Cửu Đầu Trùng tịnh không đầu hàng Thiên Đình, giờ hắn đã có bộ đội của chính mình, cũng cát cứ một phương, thậm chí thỉnh thoảng lại xảy ra xung đột, binh nhung tương kiến với Thiên Quân. Vạn Thánh công chúa và Vạn Thánh Long Vương lại ngoài ý liệu tiếp nhận sắc phong của Ngọc đế. Ta nghĩ... Trong này chắc phải có giao dịch nào đó.
- Cửu Đầu Trùng... Tính cách vẫn cứ như thế.
Khóe môi hầu tử khẽ nhếch lên, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng cười nói:
- Ngươi đang biện hộ cho bọn họ?
- Thính Tâm không dám.
Ngao Thính Tâm vội khom lưng xuống.
- Quên đi. Không hỏi ngươi, có một ngày, chờ gặp hắn, tự ta hỏi được rồi.
Nói xong, hầu tử nhấc chân đi tới nơi xa.
Ngao Thính Tâm vội vàng rảo bước theo sát ngay sau, do dự một lúc mới thấp giọng nói:
- Đại Thánh gia mới quay về, việc cần làm gấp là ngưng tụ nhân tâm, mà không phải thanh lý phản đồ...
Hầu tử đột nhiên dừng chân lại.
Ngao Thính Tâm lập tức dừng theo, có phần thấp thỏm nhìn vào lưng ảnh hầu tử.
- Xem ra, giao tình giữa ngươi và một nhà Vạn Thánh Long Vương xác thực không cạn.
Ngao Thính Tâm cả kinh. Nhẹ cúi đầu:
- Đại Thánh gia... Nói đùa.
- Từ mới đầu gặp lại, ngươi đã rất sợ ta, tất cả những lời ngươi nói cũng đều điểm đến là dừng. Vì một nhà Vạn Thánh Long Vương, lại dám mở miệng biện hộ đến vậy.
Tay giao xoa trước người Ngao Thính Tâm lập tức khẽ siết vào nhau.
Thế giới đã thay đổi, đối với hầu tử là như thế, đối với Ngao Thính Tâm cũng là như thế.
Hầu tử sớm đã không phải con khỉ đương sơ vừa vặn đứng vững gót chân ở Hoa Quả Sơn nữa. Hắn là vạn yêu chi vương danh xứng với thực. Cho dù tu vị Thiên Đạo tu vị, song nếu hắn muốn diệt tứ hải Long cung, chẳng qua chỉ cần một ý niệm, ai cũng cứu không được.
Hắn sớm đã không phải là con khỉ đương sơ mà mình có thể đùa cợt ngay trước mặt, thậm chí giở trò vô lại. Nói sai một câu, liền có khả năng mang đến tai họa diệt vong cho tứ hải.
Cảnh giác nhìn hầu tử, thoáng chốc ngắn ngủi, trong đầu Ngao Thính Tâm đã chớp qua không biết bao nhiêu là ý niệm.
- Yên tâm đi!
Giọng điệu hầu tử đột nhiên nâng cao, thở dài một hơi nói:
- Ta không tính toán truy cứu cái gì, bọn họ làm sai, chẳng lẽ ta lại làm đúng?
- Đại Thánh gia...
- Đi thôi, đi xem xem đám tiểu yêu kia, chẳng qua, ta đổi ý, vẫn nên đừng để chúng biết ta đã trở về thì hơn.
Nói rồi, hầu tử tiếp tục nhấc chân lên.
Ngay nơi không xa, trên một mảnh cát vàng, hắn có thể cảm giác rõ ràng sự tồn tại của hơn mười con tiểu yêu.
*****
Xa xa, một nhóm lớn sơn tặc chạy vội xuống núi.
Huyền Trang đang ngồi thẳng lưng nhắm mắt dưỡng thần thoáng mở mắt ra:
- Đại khái có chừng hai mươi tên.
Sắc mặt vẫn hờ hững như thường.
Thần tình kia khiến tên râu quai nón đứng kia nhìn mà cả kinh, không khỏi có phần thấp thỏm.
- Đại ca! Chúng ta tới rồi!
- Vây lại!
Một quần sơn tặc tấn tốc bao quanh Huyền Trang.
Huyền Trang từ từ đứng dậy, chống pháp trượng bước lên một bước, thở dài nói:
- Bắt đầu đi.
Vươn tay vỗ vỗ vai tăng nhân trẻ tuổi, Văn Thù khẽ thở dài, xoay người liền đi.
Tăng nhân nhìn Văn Thù một cái, lại quay đầu nhìn Huyền Trang, cuối cùng cũng quay đầu theo Văn Thù rời đi.
*****
Hoa Quả Sơn, trong một mảnh cát bụi mịt mờ.
Cách qua bức tường đổ nát, hầu tử ngẩn ngơ nhìn sườn núi nhỏ phía tiền phương.
Ở dưới sườn núi kia có một động quật, một con tiểu hầu yêu ôm lấy trường thương ngồi xiên xẹo ngoài động, tiếng ngáy khò khò. Thân mặc vải bào bố đầy vết khâu vá, nhìn qua chẳng khác gì nạn dân.
Hết thảy, phảng phất trở lại cảnh tượng như trước khi Hoa Quả Sơn được kiến lập, có lẽ còn không bằng.
- Bọn họ trú ở trong kia?
- Trừ nơi này, còn có mấy chỗ nữa. Toàn bộ Hoa Quả Sơn có khoảng bốn năm trăm yêu quái.
- Tu vị thế nào?
Sau trận chiến ngày đó, linh khí Hoa Quả Sơn ngày càng thưa thớt, yêu quái nơi này tự nhiên cũng khó mà đề thăng được tu vị. Tiểu Thất là Luyện thần cảnh, Thảo Tiểu Hoa cũng vậy. Số còn lại, chỉ có mấy tên là Nạp thần.
Thẫn thờ nhấp nháy mắt, hầu tử nhẹ giọng thán nói:
- Ở chỗ này. Bọn họ có thể tìm được đủ thức ăn không?
Ngao Thính Tâm chậm rãi lắc đầu nói:
- Sao đủ được, thực vật nơi này giờ rất ít. Bởi thế, tiểu Thất vẫn thường tới tìm ta xin tiếp tế.
- Ngươi cho không?
- Chỉ cần hắn mở miệng, ta đều sẽ cho. Chẳng qua bình thời không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng chẳng tới tìm.
Nói đến đây, Ngao Thính Tâm lại khẽ thở dài.
- Ngược lại rất có cốt khí a.
Hầu tử cười cười, nói:
- Tạ tạ ngươi.
Ngao Thính Tâm vội khom lưng nói:
- Đó là điều Thính Tâm nên làm.
- Thật lòng cảm tạ ngươi.
Hầu tử nhắc lại một lần.
Ngao Thính Tâm trầm mặc không nói.
Thoáng trầm mặc một lát. Hầu tử mở miệng hỏi:
- Được rồi. Tiểu Thất kia lai lịch thế nào?
- Là hầu yêu sinh trưởng ở đây, cũng là thủ lĩnh của nơi này. Chẳng qua, sáu trăm năm mươi năm trước, lúc trận chiến ấy xảy ra, hắn còn chưa chào đời. Bởi thế, chắc không nhận ra ngài. Hiện giờ người ở đây có khả năng nhận ra ngài hẳn chỉ có một mình Thảo Tiểu Hoa. Đại Thánh gia muốn đi gặp mặt Thảo Tiểu Hoa không?
Hầu tử lẳng lặng đứng đó hồi lâu, ngơ ngác nhìn tiểu yêu tay ôm trường thương, mặt đầy bụi đất ngồi ngủ gật trước cửa động, trầm mặc.
- Hay là… Để Thính Tâm dẫn nàng tới gặp Đại Thánh gia?
Hầu tử vẫn đứng đó, trầm mặc, rất lâu sau, hắn hỏi:
- Nơi này linh khí không đủ, cũng không thích hợp tu luyện, sao bọn họ còn sống ở đây?
- Nguyên nhân thì có rất nhiều, Thảo Tiểu Hoa là vì đợi người, còn lại, đa phần là vì tị nạn.
- Tị nạn?
- Ừ!
Ngao Thính Tâm gật gật đầu nói:
- Nơi này dù sao cũng là Thánh địa Yêu tộc, tuy không hạ mưa. Nhưng Thiên Quân cũng không dám tùy tiện đặt chân tới. Bởi thế, với tiểu yêu rày đây mai đó ở bên ngoài, nơi này tuy ăn không no, lại vẫn khá an toàn. Đương nhiên, thỉnh thoảng sẽ có một ít “kẻ hành hương”.
- Kẻ hành hương?
Hầu tử không khỏi súc mày.
- Tuy Hoa Quả Sơn đã bị Phật môn thiêu rụi, nhưng cuối cùng vẫn sót lại rất nhiều thứ, khi trường chiến tranh kia vừa kết thúc không lâu. Rất nhiều yêu quái đều thích chạy đến đây đào bới, thỉnh thoảng có thể đào được một ít thứ có giá trị, tỷ như đan dược, hoặc là vũ khí thượng phẩm. Loại yêu quái ấy thường xưng là “kẻ hành hương”. Có điều, những yêu quái như thế đã càng lúc càng ít, rốt cuộc mấy trăm năm, thứ có thể đào đều sớm bị đào đi, thứ hai, loại yêu quái kia không hề dừng chân ở chỗ này quá lâu, rốt cuộc bọn họ không thật tính toán định cư tại Hoa Quả Sơn.
Nghe được đến đó, hầu tử không khỏi cười hừ một tiếng, lắc đầu ngao ngán, xoay người liền đi.
Ngao Thính Tâm lại vội vàng đuổi theo.
- Đại Thánh gia không muốn gặp bọn họ một lần?
- Không gặp, chẳng có gì để gặp cả.
Hầu tử thuận miệng hỏi:
- Dương Thiền giờ thế nào rồi? Còn ở Quán Giang khẩu không?
- Dương Thiền tỷ ở Hoa Sơn.
- Ở Hoa Sơn? Nàng sống ra sao?
- Hẳn... Chắc không quá tốt.
- Nói cụ thể xem nào?
- Dương Thiền tỷ đến nay vẫn bị Nhị Lang thần tù cấm dưới Hoa Sơn, bởi vì các phương yêu quái đều hi vọng nàng ra mặt chủ trì đại cục, còn tổ chức nhiều lần doanh cứu. Vì thế, Nhị Lang thần phải bố xuống trọng binh dưới Hoa Sơn. Đương nhiên, cũng là có ý phòng phạm Thiên Đình, Thiên Quân một mực hi vọng tìm được Dương Thiền tỷ, rốt cuộc nàng là thánh mẫu đại nhân mà Yêu tộc nhất trí thừa nhận. Về phần cụ thể, Thính Tâm không quá rõ ràng.
- Ta bị áp dưới núi sáu trăm năm mươi năm, không ngờ nàng cũng bị áp sáu trăm năm mươi năm...
Hầu tử cười ngao ngán, nhẹ giọng thán nói:
- Được rồi, ta đã biết.
- Vậy, tiếp theo, Đại Thánh gia chuẩn bị tới Hoa Sơn?
Ngao Thính Tâm cẩn thận dò xét.
Hầu tử lắc đầu:
- Tạm thời không đi, bộ dạng này, cũng không tiện gặp nàng. Bây giờ, chúng ta cứ về Đông Hải Long cung trước đã. Ta có chuyện cần phiền ngươi.
Nói rồi, hầu tử đã đằng không mà lên.
- Về Đông Hải Long cung?
Ngao Thính Tâm tấn tốc đuổi theo.
- Nam Thiên môn sửa sang lại chưa?
- Sửa... Sửa lại rồi.
- Phiền ngươi giúp ta làm một chuyện.
Hầu tử nhẹ giọng nói:
- Ta viết một phong thư, ngươi thay ta chuyển cho Ngọc đế hiện tại. Cứ nói là ta đã trở về, chứng kiến tình cảnh Hoa Quả Sơn bây giờ, rất không vui, thế nên mới uy hiếp ngươi, để ngươi chuyển lời cho hắn. Nói với hắn, Hoa Quả Sơn phải lập tức khôi phục thời tiết bình thường, nếu không đồng ý, ta sẽ tự thân lên Linh Tiêu bảo điện tìm hắn nói chuyện. Chẳng qua, đến lúc đó, sợ rằng Nam Thiên môn phải trùng kiến lần nữa.