Thời này khắc này, tại Thiên Đình, tất cả lực lượng Thiên Quân đều đã được động viên, ngay cả bộ đội vốn đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài cũng bị khẩn cấp triệu hồi.
Giáo trường cự đại trong Nam Thiên môn, quân trận san sát, chiến hạm che rợp cả bầu trời.
Trên đại điện là toàn bộ tướng lĩnh của các lực lượng Thiên Quân, Lý Tĩnh sắc mặt nghiêm trang ngồi ở chủ vị, các đại tướng bốn phía ai nấy đối mặt nhìn nhau, thấp giọng nghị luận.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cớ sao đột nhiên triệu tập chúng ta lại thế này.
- Hiện tại bệ hạ chính đang tự thân tọa trấn Tuần Thiên phủ.
- Tự thân tọa trấn...
- Nghe nói, tất cả tuần thiên tướng của Tuần Thiên phủ đều được phái ra, đồng thời Nam Thiên môn cũng phái người tiến hướng các Yêu Vương để dò xét, đồng thời phái người tới Linh sơn. Hình như là bởi... Con khỉ kia đã trở về.
- Khỉ?
Tức thì, toàn bộ thiên tướng phảng phất nghe ra “con khỉ kia” là để chỉ người nào, ai nấy đều cả kinh há hốc mồm.
Sáu trăm năm mươi năm trước, lúc trường đại chiến ấy diễn ra, rất nhiều người tại trường còn chưa nhập ngũ, nhưng bọn họ sao có thể không biết vì đâu Thiên Đình đột nhiên trống ra nhiều chức tước như vậy.
Ác ma lấy sức một người hủy hoại giá cấu Thiên Đình.
Sự tồn tại của hắn, chẳng khác gì cơn ác mộng Thiên Đình mãi không bao giờ quên được, dù trôi qua ngàn vạn năm cũng là như thế.
Không khí tại trường bỗng chốc ngưng trọng vô cùng.
- Điều này... Điều này sao có thể. Chẳng phải hắn đang bị Phật môn tù cấm? Sao Phật môn lại thả hắn ra?
- Đúng đúng đúng, cho dù không cẩn thận để hắn trốn ra được, vậy cũng đâu có thể mặc hắn tiêu dao? Như Lai Phật tổ hẳn nên tự thân ra tay bắt lại hắn mới đúng.
- Phật môn có động tĩnh gì không?
Một tên thiên tướng nhẹ giọng thán nói:
- Không có. Đúng là theo lý thuyết nếu con khỉ kia chạy ra, Phật môn hẳn nên ra tay bắt nó lại mới phải. Nhưng tuy Phật môn không động tĩnh, lại cũng không hồi đáp cho Thiên Đình biết con khỉ kia có còn đang bị giam cầm... Bởi thế, tám chín phần mười là nó đã thoát ra rồi, hơn nữa, Phật Môn có gì đó khó nói.
- Phật môn khó nói...
Tất cả thiên tướng đều ngước mắt nhìn lên Lý Tĩnh ngồi trên chủ vị.
Lý Tĩnh chỉ quét mắt liếc bọn họ một cái, tịnh chưa đáp lời. Từ đầu tới đuôi, hai hàng mi nhíu chặt lại, thần sắc Na Tra đứng bên cũng có vẻ rất là ngưng trọng.
Điều này không khỏi càng làm sâu thêm âu lo trong lòng chúng tướng.
*****
Trong lầu chính Tuần Thiên phủ. Vô số binh tướng vội vã hành tẩu. Không ngừng sàng tuyển đủ loại tin tức mới được đưa lên từ dưới phàm trần.
Một tên thiên tướng ôm chồng sổ sách cao vút, men theo hành lang hẹp dài chạy vội mà đi, đến bên ngoài một gian phòng nằm sâu bên trong, hướng hai tên thiên binh thủ ở hai bên gật gật đầu, thiên binh lập tức đẩy cửa ra.
Bên kia cánh cửa, trong gian phòng nho nhỏ, trừ Ngọc đế ngồi thẳng trước bàn, còn chen gần hai mươi tên thiên tướng trực thuộc Tuần Thiên phủ, một mảnh ngân giáp sáng quắc. Lại mang theo cảm giác đè nén nói không ra lời.
Vừa bước qua bậc cửa, lập tức có hai tên thiên tướng bước ra tiếp lấy sổ sách trong tay hắn, phân phát cho chúng thiên tướng tại trường.
Trùng trùng đấm quyền lên ngực giáp, thiên tướng kia khuỵu gối quỳ đất nói:
- Khải bẩm bệ hạ, tin tức tới từ các phương đều được kiểm tra kỹ lưỡng rồi đưa tới theo ý bệ hạ. Chỉ là số lượng quá lớn, cũng khá lộn xộn, nhất thời khó phân thật giả. Hiện tại số đã xác nhận đều ở chỗ này.
Ngọc đế ngồi thẳng lưng trước bàn án khẽ vươn tay ra hiệu cho hắn đứng dậy, nói:
- Tra tiếp, phải tra cho kỹ. Không thể bỏ qua chút vết tích nào.
- Dạ!
Thiên tướng kia hướng Ngọc đế hành lễ một cái, khom người lui ra ngoài cửa.
Đại môn khép lại.
Thiên tướng kia vừa rời đi, Ngọc đế liền quay đầu hỏi chúng thiên tướng tại trường:
- Thế nào, có phát hiện gì không?
- Cái này...
Một tên trong đó khẽ liếc chồng sổ sách vài lần, khom người chắp tay nói:
- Khải bẩm bệ hạ, các phương yêu quái đều chưa thấy có động tĩnh, hết thảy như thường. Nhìn qua không giống như là đã tiếp xúc cùng yêu hầu.
- Yêu hầu không đi gặp đám bộ hạ cũ? Làm sao có thể?
Một tên thiên tướng khác mở miệng hỏi nói:
- Hay là bọn chúng giả vờ làm như không biết, muốn đánh lạc hướng chúng ta?
- Liệu có phải chúng ta nhầm lẫn, yêu hầu kia căn bản chưa hề trốn thoát?
Chúng thiên trường tại trường đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau.
Nếu chỉ là hư kinh một trường, tuy đối với Tuần Thiên phủ có vẻ hơi mất mặt, nhưng đó lại là kết quả tốt nhất. Một khi con khỉ kia thật quay trở về, vậy vấn đề không phải đơn giản là mặt mũi nữa rồi.
Một tên thiên tướng khoát khoát tay nói:
- Giờ mà kết luận thì vẫn còn quá sớm. Có điều, không biế từ đâu, trong hàng ngũ yêu quái đột nhiên xuất hiện một lời đồn rất lạ.
- Lời đồn rất lạ?
Lập tức, ánh mắt chúng thiên tướng đều tụ tới trên người kẻ vừa nói chuyện, Ngọc đế cũng vươn tay ra với hắn.
Thiên tướng kia vội vàng dâng cuốn sổ trong tay cho Ngọc đế, khom người chắp tay nói:
- Bệ hạ, chỉ là lời đồn kỳ quái không mấy liên quan thôi. Nói là có một hòa thượng vâng mệnh Phật tổ xuất phát từ đông thổ Đại Đường, tới Tây Ngưu Hạ Châu Linh sơn Đại Lôi Âm tự thỉnh kinh, còn nói... Người kia là Kim Thiền tử chuyển thế, ăn một miếng thịt liền có thể trường sinh bất lão. Ngoài ra còn có đồn thổi càng ly kỳ hơn, nói cái gì mà trên người hắn có kim bát có thể lấy tụ lấy tài vật trong thiên hạ, có cà sa mặc vào liền bạch nhật phi thăng...
Nghe được đến đây, rất nhiều thiên tướng tại trường đều thở phào một hơi, cười phá lên.
- Bệ hạ, đây rõ ràng là lời đồn vu vơ. Loại đồn thổi kỳ quái này, cũng chỉ có đám yêu quái ngu dốt kia mới sẽ tin.
- Đúng đúng đúng, ăn thịt có thể trường sinh bất lão thì cũng thôi, đằng này còn kim bát tụ tài phú trong thiên hạ và cà sa bạch nhật phi thăng? Kẻ tung ra lời đồn này, ngay cả thường thức cơ bản nhất chắc đều không biết.
Tiếng cười vốn còn rải rác lập tức biến thành tràng cười lớn, không khí căng thẳng trong phòng bỗng chốc nhẹ nhàng không ít.
Ngọc đế sấp mình trên bàn án, híp mắt tử tế nhìn cuốn sổ trải trước mặt, lại ngẩng đầu lên quét qua chúng thiên tướng tại trường, nghiêm mặt nói:
- Chỉ trong một đêm, toàn bộ yêu quái phàm trần đều đàm luận việc này, các ngươi cảm thấy đó chỉ là lời đồn vu vơ?
Tiếng cười tắc nghẽn mà dừng.
Thiên tướng kia vội gấp gáp hành lễ. Đi tới trước bàn cầm lấy cuốn sổ tử tế tra xem, thần tình trên mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Số thiên tướng còn lại cũng vây tới, truyền tay nhau mà đọc.
- Nói như vậy... Có kẻ đang cố ý tán rải lời đồn?
- Vậy là ai mới được?
- Có thể trong một đêm khuếch tán tới toàn tam giới, kẻ đứng sau màn thúc đẩy tất có thực lực không kém. Từ khi mạt tướng nhậm chức tại Tuần Thiên phủ đến nay. Chưa từng nghe qua lời đồn truyền bá rộng khắp mà nhanh chóng như thế.
- Thời gian vừa khóe trùng hợp, liệu có liên quan gì đến hành tung của con khỉ kia không?
Vuốt râu suy nghĩ một phen, Ngọc đế lạnh lùng nói:
- Tra! Nếu tăng nhân lấy kinh kia thật sự tồn tại, lập tức tìm ra hắn!
- Dạ!
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Một tên khanh gia tay nắm tấu chương từ ngoài cửa đi vào, hướng Ngọc đế dập đầu nói:
- Bệ hạ, Đông Hải Long cung đưa tới một phần gấp tấu.
Lập tức. Thiên tướng tại trường đều kinh. Ngay cả Ngọc đế cũng hơi ngớ.
Thời này khắc này, toàn bộ Thiên Đình đã trong trạng thái cỏ cây giai binh.
- Gấp tấu?
Khanh gia vội vàng dâng lên tấu chương trong tay.
Mới vừa mở ra, mặt mày Ngọc đế tức thì xám nghét.
Chúng thiên tướng ai nấy đều tròn mắt nhìn lên.
Ngọc đế kinh hoảng lôi ra tín hàm kẹp trong tấu chương, bưng ở trên tay tử tế duyệt đọc. Tùy theo ánh mắt di động trên trang giấy, trên trán từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ từ trượt xuống.