Hồi lâu, đợi lúc thả xuống tín hàm, cả người Ngọc đế như thể hư thoát, ngồi bệt trên ghế.
Một tên thiên tướng thấp giọng hỏi:
- Bệ hạ. Là... tin tức gì vậy?
- Đúng là hắn... Đúng là hắn.
Ngọc đế liều mạng nhấp nháy mắt, giống như mất hồn nhìn quanh hai bên, nhưng nửa ngày vẫn không thốt được tiếng nào.
Thiên tướng bốn phía càng là ngây dại.
- Đúng là hắn... Hắn... Hắn đang ở Long cung?
Ngọc đế khẽ gật đầu, thẫn thờ nói:
- Hắn để Long cung đưa tới phong thư này, yêu cầu... Lập tức khôi phục thời tiết cho Hoa Quả Sơn, nếu không, sẽ tự thân đến Linh Tiêu bảo điện nói chuyện.
Nuốt khô ngụm nước bọt, Ngọc đế dùng thanh âm nhỏ như muỗi hỏi:
- Chư vị cảm thấy, nên trả lời thế nào?
Chúng tướng tại trường thoáng cúi đầu.
Không lâu sau, khanh gia kia vội vã ra khỏi gian phòng. Bước nhanh chạy tới đại điện của quân trấn thủ Nam Thiên môn.
Hành lễ xong với chư vị đại tướng, hắn bước chậm đi tới bên cạnh Lý Tĩnh, thấp giọng nói:
- Bệ hạ hỏi, Nam Thiên môn hiện nay, so với Nam Thiên môn sáu trăm năm mươi năm trước thì sao?
Nghe được lời này, Lý Tĩnh cả kinh, lập tức hiểu được đại khái thực tình. Bèn khẽ chắp tay nói:
- Phiền khanh gia chuyển lời cho bệ hạ, pháp trận Nam Thiên môn hiện giờ, so với sáu trăm năm mươi năm trước, kém xa.
- Ti chức hiểu rồi...
*****
Lúc này, trên trấn nhỏ tọa lạc dưới chân núi vô danh tại Nam Chiêm Bộ Châu, một thanh niên thân mặc vải bào, nhìn qua không khác gì du côn ngậm lấy nhánh cỏ đuôi gà, liêu xiêu dựa bên thạch sư trước cửa nha môn ngáp dài một cái.
Hai tên nha dịch thủ vệ thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, cư dân lui tới bốn phía cũng đều thỉnh thoảng đưa mắt quan sát.
Trong cái trấn nhỏ chỉ có hơn trăm hộ gia đình như này, ngẫu nhiên tới một người xa lạ khẳng định là dị thường dễ thấy.
May mà giờ đang là thời kỳ hòa bình, chứ nếu gặp cảnh chiến tranh, chỉ sợ hắn vừa bước vào trấn nhỏ lập tức sẽ bị bắt lại, tra hỏi một phen.
Chẳng qua đối với ánh mắt dò xét từ bốn phía nhìn lại, người thanh niên kia có vẻ chẳng quan tâm lắm, bất luận bọn họ nhìn thế nào cũng đều mặc kệ, chỉ im lìm hưởng thụ dương quang ấm áp, ngáp dài, tựa hồ đang chờ ai đó.
Không lâu lắm, cửa lớn nha môn mở rộng.
Huyện quan bản địa tự thân tiễn Huyền Trang đi ra, mặt mày hớn hở chắp tay nói:
- Tóm lại, cảm tạ đại sư. Bản quan đã nhiều lần phái người truy bắt quần sơn tặc này, tiếc rằng chúng quen thuộc sơn đạo, mỗi lần đều chạy thoát được. Thật không ngờ, đại sư một thân một mình, lại một lưới bắt hết bọn chúng, thực sự cảm tạ, cảm tạ!
- Đại nhân đa lễ.
Huyền Trang hai tay hợp mười, cung kính đáp lễ nói:
- Bần tăng chẳng qua tiện tay mà làm thôi.
Lúc này, nha dịch đã dắt bạch mã của Huyền Trang tới trước cửa.
Huyện quan vuốt râu nói:
- Đúng rồi, đại sư đây là muốn đi đâu?
- Bần tăng đi về hướng tây.
- Hả? Đi tây? Đi tây, liền ra khỏi quốc cảnh... Đại sư có văn điệp thông quan không?
Nghe vậy, Huyền Trang khẽ cười nhẹ, hai tay hợp mười nói:
- Bần tăng còn có việc gấp, không tiện ở lâu, mời đại nhân về phủ nghỉ ngơi.
Huyện quan cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ gật gật đầu nói:
- Vậy chúc đại sư lên đường thuận lợi.
Lại hành lễ, Huyền Trang liền xoay người lên ngựa.
Đúng lúc này, tên thanh niên một mực thủ trước cửa nha môn chợt đi tới, đón lấy dây cương từ trong tay nha dịch.
Huyện quan thoáng sửng sốt, nhẹ giọng hỏi:
- Vị này là... ?
- Đây là...
Nhìn đăm đăm người thanh niên, Huyền Trang hít một hơi thật sâu nói:
- Đây là đồ đệ bần tăng thu nhận trên đường, còn chưa quy y.
Nghe vậy, người thanh niên ngẩng đầu nhìn Huyền Trang một cái, cười cười ý vị sâu xa.
Vái biệt huyện quan, hai người từ từ đi ra trấn nhỏ, dưới trời chiều, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một đôi sư đồ.
Gió nhẹ thổi qua, thổi rạp cỏ dại hai bên sơn đạo.
Thân hình người thanh niên hơi lắc, vải bào biến thành nhung trang, khuôn mặt cũng biến thành một bộ mặt khỉ đầy lông lá.
Dắt ngựa từng bước đi tới, hầu tử nhẹ giọng hỏi:
- Làm sao ngươi biết là ta?
- Đoán thôi, bần tăng có dự cảm, thí chủ sẽ trở về.
- Hả? Vậy dự cảm của ngươi đúng là chuẩn thật.
Quay đầu nhìn trấn nhỏ, hầu tử thong thả nói:
- Xem ra ngươi vẫn có mấy phần bản sự, cư dân trên trấn đều đang đàm luận chuyện này, nói một mình ngươi giải quyết hai mươi mấy tên sơn tặc, trói thành một hàng kéo đến nha môn.
- Hiểu sơ chút quyền cước công phu, trong mắt Đại Thánh gia có đáng là gì.
Hầu tử cười nhẹ, thong thả thán nói:
- Có thể giúp ta giải quyết Như Lai mới là bản sự. Ta quyết định cùng ngươi đi một chuyến, dù sao... Sáu trăm năm mươi năm bị áp dưới núi còn có thể chịu được, đợi thêm mười năm thì có sao. Giải quyết sạch sẽ mọi chuyện, mới tiện tới Hoa Sơn đón người, bằng không lại mang một đống phiền toái, hiện giờ chắc nhị cữu ca cũng sẽ không đồng ý để ta gặp nàng. Chẳng qua, trước phải nói rõ ràng, ta không tính toán bái nhập Phật môn.
Huyền Trang hai tay hợp mười nói:
- Bần tăng hiểu, tuyệt không miễn cưỡng.
Hầu tử lập tức trừng Huyền Trang một cái, nói:
- Ngươi miễn cưỡng cũng vô dụng. Được rồi, ngươi không có văn điệp thông quan, sao còn dám đến nha môn? Không sợ bọn họ bắt ngươi giải về Trường An?
- Tất nhiên là sợ, chẳng qua, vấn đề này rốt cục vẫn phải giải quyết, đúng không?
- Có thể giải quyết ư?
Hầu tử chợt bật cười:
- Vừa nãy ta đứng trước cửa, vừa khéo nghe được đám sơn tặc kia có vẻ thân thiết với ngục tốt trong nhà giam lắm. Mấy chục tên sơn tặc mà tiễu tới tiễu lui đều tiễu không xong, nói không có gì mờ ám, quỷ mới tin.
- Thế a…
Lắc lư trên lưng ngựa, Huyền Trang suy nghĩ hồi lâu mới thở dài nói:
- Mới vừa rồi cũng nhìn ra chút manh mối, chỉ là không ngờ... Xem ra, phải nhờ ngươi ra tay một trận, bằng không, bọn họ được thả ra lại họa hại một phương.
- Làm sao, phổ độ không thành, đổi sang siêu độ?
Huyền Trang lắc đầu nói:
- Hù dọa hù dọa chúng một chút là được rồi, đừng lấy tính mạng.
- Hắc, mặt mũi ngươi lớn thật đấy, Tề Thiên đại thánh tự thân ra tay giúp ngươi hù dọa mấy tên mao tặc.
Hầu tử lười nhác vươn ra một ngón tay:
- Chỉ lần này thôi đấy.
Huyền Trang cười cười, khom lưng nói:
- Xin phiền.
*****
Thời này khắc này, trong Ngự thư phòng Lăng Tiêu bảo điện, một đám đại viên Thiên Đình lẫn Ngọc đế chính đang vây quanh một phong tín hàm, ai nấy đều trầm mặc, sắc mặt xanh đen.
Hồi lâu, Ngọc đế cau mày nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói:
- Trước cứ để Long cung khôi phục thời tiết cho Hoa Quả Sơn, xem như là thiện ý của chúng ta. Sau đó... Phái đặc sứ, nghĩ cách gặp mặt yêu hầu, thăm dò một cái, tốt nhất là có thể đạt thành hiệp nghị nào đó. Đồng thời, thông báo việc này cho Tam Thanh, Tu Bồ Đề tổ sư, Trấn Nguyên đại tiên, xem xem bọn họ nói thế nào. Còn nữa, cũng hỏi ý kiến phía Linh sơn luôn.
- Dạ!