Đại Bát Hầu

Chương 505: Ngươi bị trưng dụng (1)



Ba ngày sau, ngay khi hai người còn đang men theo dòng suối nhỏ nào đó ở Nam Chiêm Bộ Châu mải miết đi về hướng tây, Đông Hải Long cung đã phụng mệnh hạ mưa xuống Hoa Quả Sơn.

Mưa tầm tã nháy mắt quét đi hơi khô nóng vốn chiếm cứ Hoa Quả Sơn suốt hơn sáu trăm năm qua, biến toàn bộ Hoa Quả Sơn thành một mảnh đầm lầy.

Đối mặt với cảnh tượng ấy, tất cả yêu quái đều đi ra huyệt động, tung mình nhảy máu trong màn mưa.

Đối với bọn họ, điều này đồng nghĩa với trường tai nạn kéo dài đằng đẵng hơn sáu trăm năm đã tuyên cáo kết thúc.

Mà đối với một số người, lại không chỉ như thế.

Tin tức Hoa Quả Sơn hạ mưa rất nhanh đã truyền khắp tam giới, vô luận là thần tiên hay là yêu quái đều sá dị vô cùng. Qua đó, người có tâm ngửi ra ý vị hoàn toàn bất đồng.

*****

Một động phủ giấu mình trong sơn lâm, ánh lửa chiếu sáng bừng mọi thứ.

Lữ Lục Quải vẫn khuôn mặt ấy, chòm râu ấy, nhưng nhìn qua sớm đã ốm yếu đi nhiều, không ngừng dạo bước tới lui, miệng lẩm bẩm liên hồi, giống như một lão nhân líu lo không ngớt, có vẻ kích động dị thường.

Trên hàng ghế hai bên ngồi mười mấy con yêu quái xếp thành một dãy.

- Vì sao Thiên Đình lại hạ mưa xuống Hoa Quả Sơn? Vì sao Thiên Đình đột nhiên hạ mưa xuống Hoa Quả Sơn... Chúng ta đấu với bọn họ chỉnh chỉnh sáu trăm năm mươi năm, chỉnh chỉnh sáu trăm năm mươi năm! Mãi mà không thấy chúng chịu nhượng bộ, sao giờ lại đột nhiên chủ động hạ mưa.

- Không chỉ như thế. Mấy ngày trước, bọn họ còn triệu về gần như tất cả Thiên Quân tán lạc phàm trần. Có tin tức nói toàn bộ Thiên Quân đều tiến vào trạng thái giới bị, sẵn sàng chiến đấu. Ngay sau đó, Thiên Đình liền hạ mưa.

- Nói bọn họ muốn hòa giải cùng chúng ta thì cũng không đúng, bọn họ chưa hề phái người trực tiếp tiếp xúc với Yêu Vương nào, chưa hề phóng thích thiện ý. Đây không giống tác phong Thiên Đình a.

- Bởi thế, lão phu phái người tiến hướng Đông Hải Long cung thăm dò, muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, kết quả, lại ngoài ý được đến một tin tức khiến người phấn chấn không thôi!

Nói tới chỗ này, nếp nhăn trên mặt Lữ Lục Quải chen vào nhau, ý cười tràn ra.

Đám yêu quái ngồi thẳng hai bên không khỏi dỏng tai lên.

Một con Xà tinh thân mặc văn bào màu trắng, khoanh tay, hai hàng lông mày từ từ nhăn lại, mắt đăm đăm nhìn Lữ Lục Quải.

Nhìn quanh đám yêu quái một lượt, Lữ Lục Quải đè thấp thanh âm, chậm rãi nói:

- Đại Thánh gia... Đã trở về!

Nháy mắt, tất thảy yêu quái đều ngây dại, ai nấy đều có phần kinh ngạc nhìn Lữ Lục Quải đang cười tươi như đứa trẻ.

Hồi lâu, Xà tinh kia thấp giọng nói:

- Phụ thân. Tin tức này, liệu có chính xác không?

- Chính xác, tuyệt đối chính xác!

Đưa mắt nhìn lũ yêu, Lữ Lục Quải hưng phấn nói:

- Vốn chỉ phái người tới Đông Hải Long cung tìm hiểu chân tướng của lần hạ mưa này thôi, kết quả chẳng tra được gì, chỉ biết đó là ý chỉ của Ngọc đế. Có điều, lại từ trong miệng một ít lâu la nghe được, ngay mấy ngày trước khi Hoa Quả Sơn hạ mưa, có một con Hầu tinh tới thăm Đông Hải Long cung.

Đám yêu quái tại trường ngơ ngác nhìn nhau, hồi lâu, trên mặt Xà tinh thoáng hiện vẻ nghi hoặc, cất tiếng hỏi:

- Liệu có phải là tiểu Thất, theo ta được biết, tiểu Thất thường xuyên tới Đông Hải Long cung yêu cầu tiếp tế.

- Là tiểu Thất thì cần gì Ngao Thính Tâm tự thân ra nghênh tiếp? Là tiểu Thất thì cần gì Ngao Thính Tâm phải tất cung tất kính?

Hai mắt Lữ Lục Quải mở to, kích động nói:

- Huống hồ, người ở Đông Hải Long cung cơ hồ đều nhận ra tiểu Thất. Lại nói, ngươi nghĩ mà xem, ai có thể khiến cho Ngọc đế phải hạ lệnh triệu tập toàn bộ Thiên Quân. Ai có thể bức Ngọc đế hạ mưa xuống Hoa Quả Sơn? Chúng ta binh đao tương kiến sáu trăm năm mươi năm! Chỉnh chỉnh sáu trăm năm mươi năm mà còn không làm được, con Hầu tinh kia gần gần chỉ tới thăm Đông Hải Long cung một lần, Thiên Đình lại ngay lập tức hạ mưa! Điều này chứng tỏ cái gì? Hả? Chứng tỏ nhất định là Đại Thánh gia đã trở về! Nhất định!

Đám yêu quái tại trường vẫn trầm mặc, ai nấy đầy vẻ nghi hoặc.

Xà tinh ngập ngừng hỏi:

- Vậy, giờ Đại Thánh gia đang ở đâu?

- Cái này... Cái này vẫn chưa rõ ràng.

Lữ Lục Quải liếm lấy miệng môi khô quắt, nói:

- Người Long cung nói hắn đã rời khỏi Đông Hải, chẳng biết đi đâu. Lão phu cũng phái người tới Hoa Quả Sơn, không ai nói từng gặp qua hắn, ngoài ra, phía Hoa Sơn bên kia cũng không động tĩnh. Chẳng qua, khẳng định là Đại Thánh gia không sai, từ lời kể của đám lâu la kia, lão phu có thể đoạn định, nhất định là Đại Thánh gia!

Lũ yêu tại trường đối mặt nhìn nhau, trầm mặc không nói.

Hồi lâu, Xà tinh cau mày nhẹ giọng nói:

- Phụ thân, chỉ dựa vào chút manh mối kia, liền đoạn định là Đại Thánh gia đã trở về, liệu có phải vội vàng quá không. Huống hồ Đại Thánh gia đã trở về, vì sao lại không tìm chúng ta? Ngao Thính Tâm nhất định biết chúng ta đang ở đâu. Ta cảm thấy, chuyện này cần phải châm chước thêm.

- Đúng là vẫn chưa thể hoàn toàn xác định được, bởi thế, hiện giờ chúng ta cần phái đặc sứ tới Đông Hải Long cung, tiếp xúc trực tiếp với Ngao Thính Tâm, ngay mặt hỏi rõ ràng.

- Nàng chịu nói thật ư?

Xà tinh sờ cằm nói:

- Thẳng cho tới nay, vì tị hiềm, nàng vẫn một mực cự tuyệt tiếp xúc cùng chúng ta.

- Nếu Đại Thánh gia thật sự đã trở về, nàng nhất định không dám tiếp tục cự tuyệt!

Lữ Lục Quải chém đinh chặt sắt nói.

*****

Ước chừng nửa canh giờ sau, mấy tên yêu quái sóng vai nhau từ từ bước ra động phủ, Xà tinh cũng ở trong đó.

Một con Hồ yêu thấp giọng hỏi:

- Ngươi cảm thấy, lời phụ thân nói có đáng tin không?

- Có mấy phần đáng tin, chẳng qua vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Xà tinh ngẩng đầu nhìn lên vầng thái dương chói chang giữa không trung:

- Phụ thân một lòng muốn khôi phục Hoa Quả Sơn, gặp chuyện có liên quan tới Đại Thánh gia, khó miễn sẽ có phần kích động, vạn nhất bị Thiên Đình lợi dụng nhược điểm này, tổ chức mai phục tại Hoa Quả Sơn, vậy thì hỏng bét.

Nói rồi hắn khẽ cười lên, nói:

- Chẳng qua, phụ thân nói không sai. Long cung là cỏ đầu tường, gió chiều nào xoay chiều ấy, nếu Đại Thánh gia thật sự đã tới tìm Ngao Thính Tâm, như vậy thái độ của Ngao Thính Tâm với chúng ta khẳng định sẽ khác. Cứ gặp mặt thử xem, vừa gặp nàng, cái gì cũng sẽ rõ ràng. Đương nhiên, vẫn phải đề phòng một tay. Ngươi đi chuẩn bị chút lễ vật, tí nữa ta tự thân đi Đông Hải Long cung một chuyến.

- Hiểu rồi!

Hồ yêu gật đầu nói.

*****

Ngay khi phía Lữ Lục Quải đang trù hoạch việc tiếp xúc Đông Hải Long cung để tìm hiểu chân tướng chuyện hạ mưa xuống Hoa Quả Sơn, thì đã có người đi trước bọn họ một bước rồi.

*****

Trong đại điện Đông Hải Long cung. Cửu Đầu Trùng xoa tay nhấp nhổm đứng ngồi không yên, Ngao Thính Tâm ở bên lẳng lặng nhìn hắn.

Điểm tâm tinh mỹ đặt trên bàn mà mãi không thấy ai chạm tới.

So với hơn sáu trăm năm trước, Ngao Thính Tâm cơ hồ không biến hóa gì nhiều, Cửu Đầu Trùng lại có vẻ già nua đi nhiều.

Trầm mặc hồi lâu. Cửu Đầu Trùng nhấp nháy mắt, thấp giọng hỏi:

- Hắn... Đã đã đi rồi?

Ngao Thính Tâm khẽ gật đầu, nói:

- Đại Thánh gia đã rời đi trước, mới vừa nãy, Thiên Đình cũng phái đặc sứ tới, lòng vòng một trận, muốn biết hành tung của Đại Thánh gia. Ngưu Ma Vương cũng phái người đến hỏi dò. Chẳng qua, Thính Tâm thật sự không biết Đại Thánh gia đã đi đâu. Có lẽ, chắc tạm thời Đại Thánh gia không muốn người khác biết hành tung của mình.

- Hắn, có hỏi qua chuyện của ta không?

- Hỏi qua một chút.

- Ngươi nói thế nào?

- Nói thật thôi.

Cửu Đầu Trùng lập tức nhăn mày. Do dự hồi lâu, cuối cùng mới thấp giọng hỏi:

- Thế, hắn có nói gì thêm không?

Ngao Thính Tâm chậm rãi lắc đầu.

Cửu Đầu Trùng vươn tay gãi gãi đầu tóc có phần rối bù, suy nghĩ thật lâu, đành nhẹ giọng nói:

- Lần sau nếu ngươi gặp lại hắn, lập tức cho ta biết, ta... Ta tới ngay.

Ngao Thính Tâm lặng lẽ gật đầu.

*****