Đại Bát Hầu

Chương 506: Ngươi bị trưng dụng (2)



*****

Đồng thời với đó. Tại Tây Ngưu Hạ Châu, Bằng Ma Vương vừa nghe được tin liền nhảy dựng lên, nhấp nhổm như kiến trên chảo nóng.

- Mẹ nó, sao hắn lại trở về rồi?

Dạo bước tới lui ngay trong động phủ của mình, Bằng Ma Vương gầm lên tức tối:

- Đám người Linh sơn làm ăn kiểu gì đấy, sao lại để hắn chạy mất? Dù có chạy cũng phải nhanh nhanh bắt lại chứ! Không chút động tĩnh là cớ gì? Đám kia điên hết cả rồi à?!

Nói tới đây, hắn quăng chưởng lật tung bàn đá. Rượu thịt, trái cây trên bàn lập tức ngổn ngang đầy đất.

- Giờ chúng ta phải làm sao?

Sư Đà Vương ở bên cạnh nhẹ giọng nói:

- Hoa Quả Sơn đại bại, tuy không phải bởi chúng ta mà ra, nhưng nếu thật muốn tính sổ...

- Theo như bản tính con khỉ kia...

Ngục Nhung Vương mấp máy môi, có phần thấp thỏm nói:

- Các ngươi còn nhớ kết cục của nhị ca chứ?

Nghe vậy, hai tên Yêu Vương tại trường lập tức câm như hến.

Chuyện hầu tử giết Giao Ma Vương được truyền bá rất rộng trong hàng ngũ yêu quái. Mà ba kẻ này càng là nhân chứng tận mắt chứng kiến sự tình ngày đó.

Vì báo thù Ác Long đàm, kẻ trước nay luôn coi trọng như hứa hẹn như hầu tử lại không tiếc đương trường xé bỏ hiệp nghị với đám Yêu Vương.

Vị Đại Thánh gia của Yêu tộc này luôn đâu phải là thiện nam tín nữ gì...

Bằng Ma Vương đi tới một bên, nâng vò rượu chuốc hai hơi, lau mép, trùng trùng đập nát vò rượu, thở phì phò nói:

- Không được, chúng ta phải nghĩ cách. Thừa lúc con khỉ kia còn chưa tới cửa...

Hai tên Yêu Vương còn lại đều ngoảnh sang nhìn hắn.

Rất lâu sau, Bằng Ma Vương mới nhấp nháy mắt nói:

- Thiên Đình đấu không lại hắn, Tam Thanh... Tam Thanh cũng không làm gì được. Giờ chúng ta chỉ có thể bắt tay từ Linh sơn, chỉ có Thích Già Ma Ni mới có thể đối phó con khỉ kia.

Chỉ vào Sư Đà Vương, Bằng Ma Vương chậm rãi nói:

- Ngươi phái người tới Linh sơn, dặn thuộc hạ kiến cơ hành sự. Nếu thực hết cách, chúng ta đồng thời quy y xuất gia!

Do dự hồi lâu, cuối cùng hai tên Yêu Vương còn lại cũng gật đầu.

*****

Ngay khi yêu quái các phương đang nghe gió mà động, toàn bộ Thiên Quân lại đều uốn mình trong Nam Thiên môn, duy trì giới bị.

Lúc này, các phương còn chưa biết, cái kẻ khiến bọn họ căng thẳng tột độ kia, giờ đang cùng một hòa thượng ngồi trong ngóc ngách nào đó lo nghĩ chuyện “câu cá”.

Trong bụi cỏ ngang eo, Huyền Trang và hầu tử sóng vai mà ngồi, gạt ra cỏ xanh tử tế đưa mắt quan sát bên ngoài.

Mép nước nơi xa chất đống hành lý của Huyền Trang, về phần bạch mã thì bị buộc trên thân cây gần đó.

Cứ thế ngồi đợi hai canh giờ, cuối cùng Huyền Trang nhịn không được quay đầu nhìn sang hầu tử vẫn đang trừng trừng theo dõi bạch mã nơi xa, thấp giọng hỏi:

- Đại Thánh gia muốn làm gì?

- Câu cá.

- Câu cá?

- Đúng, một con cá lớn.

Huyền Trang quay đầu lại, trầm mặc không hỏi gì thêm, không lâu sau, lại quay đầu:

- Câu này, đến cùng là cá gì? Đại Thánh gia chỉ rõ được không.

Hầu tử khẽ liếc Huyền Trang một cái, cười lên hắc hắc, thấp giọng nói:

- Còn nhớ Ngao Liệt chứ?

- Tây Hải Tam thái tử?

- Đúng, chính đứa kia. Cá ta muốn câu là hắn.

Hầu tử gật đầu cười trộm nói:

- Luận đánh nhau, lão tử chẳng sợ ai cả, chẳng qua mỗi mình ta thì cũng bất tiện, rốt cục ta không khả năng suốt ngày đi theo bên cạnh ngươi, ngay cả ăn uống ngủ nghỉ đều kè kè bên người được? Bởi thế, phải tìm trợ thủ.

- Cái này...

Huyền Trang cau mày nói:

- Bần tăng không hiểu.

- Hắc. Ngươi không cần hiểu. Dù sao theo lý thì lát nữa đứa ngốc kia sẽ bò ra ăn ngựa, ăn xong ngươi liền có ngựa mới.

Hầu tử cũng không quay đầu, hờ hững nói.

- Ăn ngựa?

Huyền Trang lập tức cả kinh.

Khẽ liếc Huyền Trang, hầu tử nhẹ giọng thán nói:

- Yên tâm, không để hắn ăn mất ngựa của ngươi đâu. Chỉ cần hắn vừa lộ mặt. Ta liền lập tức bắt lại, đừng nói ăn, cả liếm cũng không cơ hội. Có điều gia hỏa tốt xấu gì cũng là Hóa thần cảnh, còn cần ăn ngựa ư?

Nói rồi, hầu tử vươn tay gãi gãi mặt, cười cười nói:

- Quên đi, dù sao thằng ngốc kia chưa thấy làm được chuyện gì thông minh cả. Cho dù có thật bị một con ngựa dụ mắc câu, cũng không có gì là lạ.

Huyền Trang không lên tiếng, chỉ là trong ánh mắt nhìn hầu tử vẫn tràn đầy nghi hoặc.

Vì sao hầu tử sẽ cảm thấy thả một con ngựa bên mép nước liền nhất định có thể câu ra được một con rồng? Hắn nghĩ mãi mà vẫn không thông.

Hai người cứ thế ngồi trong bụi cỏ chờ đợi, đợi trái đợi phải, đợi mãi đến lúc trời ngả về tây, đừng nói rồng, trừ hai ba con chim sẻ hết tới lại lui bên bờ mép nước, còn thì chẳng thấy ma nào cả.

Ngựa vẫn thảnh thơi gặm cỏ, cảnh sắc vẫn an tĩnh tường hòa.

Huyền Trang thỉnh thoảng lại nhướng mày nghiêng mặt nhìn sang.

Dần dần, hầu tử cũng cảm thấy chủ ý này của mình thối không ngửi được.

Rõ ràng biết cái bản kia chỉ là lừa người, vì sao còn cảm thấy Ngao Liệt sẽ ở ngay tại bến nước Ưng Sầu? Điểm này chính hắn cũng không sao hiểu nổi.

Chắc là kinh nghiệm sai khiến.

Mấy năm nay, bất luận hắn giãy dụa ra làm sao, toàn bộ thế giới cũng đã biến chuyển nghiêng trời lệch đất, nhưng đến cuối cùng, lại vẫn giẫm trùng lên từng tiết điểm. Có lẽ chính bởi như thế, hắn mới vô thức cảm thấy Ngao Liệt ở ngay bến nước Ưng Sầu.

Cứ vậy chờ đợi mãi, đợi đến lúc trời tối đen, đợi đến nửa đêm về sáng. Vẫn không thấy có nửa điểm động tĩnh.

Biến hóa duy nhất, chắc chỉ là tiếng muỗi vo ve trong bụi cỏ rõ ràng nhiều thêm.

Huyền Trang có vẻ không nóng không vội, nhưng hầu tử lại đã có phần không kềm nén nổi. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đây là hành vi ngu ngốc.

Nếu nói Ngao Liệt là thằng ngu, vậy cái đứa cầm mã câu long là mình đây lại tính là gì?

Cuối cùng, hầu tử nhịn không được, nhăn nhăn nhó nhó nói:

- Hay là... Thôi đi.

- Không tìm trợ thủ?

- Trợ thủ mà thôi, chỉ cần ta muốn. Tùy thời có cả dãy cho ngươi mặc ý lựa chọn. Ngươi nói xem, yêu tướng Hoa Quả Sơn đầy ra đấy, có ai là không mạnh hơn Ngao Liệt? Ta nghĩ lại rồi, Ngao Liệt kia tu vị quá thấp, nhập hội cũng chỉ vướng tay vướng chân, thế nên quyết định … thôi đi.

Huyền Trang suy nghĩ một phen, gật gật đầu nói:

- Ý Đại Thánh gia là muốn về Hoa Quả Sơn tìm mấy trợ thủ tới đây?

- Cái đó thì cũng không cần.

Hầu tử vươn mình vặn eo đứng dậy từ trong bụi cỏ, thở dài nói:

- Dù sao yêu quái trên đường nhiều vô số, gặp tên nào thuận mắt rồi thu lại là được. Thu càng nhiều, đi đường càng an toàn.

Huyền Trang cũng từ trong bụi cỏ đứng lên.

Phất phất tay, hầu tử nhẹ giọng nói:

- Mẹ nó, cơ hội nương nhờ lão tử tốt như thế mà cư nhiên Ngao Liệt lại lỡ qua. Ngươi thu dọn hành lý đi, chúng ta khải trình, tí nữa ta tìm cho ngươi một thớt ngựa tốt chút.

Huyền Trang cũng không lải nhải gì nhiều, chỉ là ánh mắt ra chiều suy tư liếc nhìn hầu tử, trong nhãn thần đầy vẻ chơi cười.

Hầu tử điềm nhiên gãi đầu, quay mặt nhìn lên vầng trăng.

Nếu không phải mặt bị lông lá che đi, thời này khắc này, chắc Huyền Trang đã thấy được sắc mặt hầu tử đỏ như gấc chín.

Cuộn cà sa lên, Huyền Trang cũng không vạch trần, lặng lẽ đi tới chỗ bạch mã.

Ngay khi hắn đang chuẩn bị cởi dây cương, chợt nghe “phanh”, một tiếng nổ vang, bọt nước tóe lên cao cao, có thứ gì đó từ trong nước nhảy bật ra.

Không đợi Huyền Trang kịp phản ứng, thân ảnh màu trắng cự đại kia đã nhấc bổng Huyền Trang lên, xoay người muốn luồn vào trong nước.

- Đứng lại --!

Một tiếng quát to, nửa mình bạch long từ trong nước vươn ra chợt dừng lại.

Từ từ quay đầu, hai mắt kinh hãi trợn tròn.

Hầu tử chống lấy Kim Cô bổng đứng trên bãi cỏ gần bờ, ngước đầu quát lên:

- Là Ngao Liệt phải không? Thả hòa thượng kia xuống, bằng không ai cũng không cứu được ngươi.

Bạch long nhả người, Huyền Trang trùng trùng té xuống, vội giãy giụa vọt tới sau đại thụ gần đó, trùng trùng thở dốc, ánh mắt không ngừng tới lui trên người hầu tử và bạch long.

Ngây dại nhìn hầu tử, bạch long thoáng run lên, hỏi:

- Ngươi là... Đại... Đại Thánh gia? Ngươi... Ngươi chẳng phải đã bị Phật môn bắt...

- Hiện ra nhân hình nói chuyện, đừng nghĩ chạy, ngươi chạy không thoát.

Hầu tử nghiêng đầu, dùng Kim Cô bổng đập đập thảm cỏ trước người.

Bạch long thoáng do dự một chút, nhìn Kim Cô bổng vàng rực trong tay hầu tử, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn bò rạp lên bờ, hiện ra nhân hình.

Từng bước đi tới trước mặt Ngao Liệt, hầu tử ngồi chồm hổm xuống, mặt không biểu tình nhìn Ngao Liệt đang run lên lẩy bẩy nói:

- Bắt đầu từ hiện tại, ngươi bị trưng dụng.