Một cơn gió nhẹ thổi qua, áp rạp cỏ xanh.
Ba người lặng lẽ đứng bên bến nước, trên mặt Ngao Liệt chất đầy vẻ kinh hoảng.
- Ta... Ta bị trưng dụng?
- Đúng, ngươi bị trưng dụng.
Ngao Liệt nhấp nháy mắt nhìn Huyền Trang nấp sau đại thụ, lại nhìn hầu tử ở ngay trước mặt, kinh ngạc đến thất thần.
- Làm sao?
Hầu tử mỉm cười vươn tay vỗ lên má Ngao Liệt:
- Không đồng ý?
Thần tình kia khiến Ngao Liệt nhìn mà lạng gan, vội cười nịnh nói:
- Không không không, Đại Thánh gia nói gì Ngao Liệt cũng đồng ý, đồng ý hết. Chỉ là... Cụ thể thì Đại Thánh gia muốn trưng dụng ta làm chuyện gì?
- Cũng chẳng có gì.
Hầu tử thở dài một hơi, đứng lên vươn mình vặn eo nói:
- Ngươi biến thành ngựa cho hắn cưỡi, chúng ta cùng nhau tới Tây Ngưu Hạ Châu một chuyến, nhanh thì hai ba năm, chậm thì mười mấy năm, dù sao thì, chuyện chỉ có thế.
- Đi Tây Ngưu Hạ Châu? Còn là đi bộ?
Ngao Liệt càng phát ngất, hắn kinh ngạc tròn mắt hỏi:
- Đại Thánh gia, ngài phải bảo vệ đứa này đi thỉnh kinh?
Hầu tử sửng sốt, cười hỏi ngược lại:
- Hắc, sao ngươi biết là đi thỉnh kinh?
Từ dưới đất Ngao Liệt bỗng bật lên, ra vẻ thần bí kéo tay hầu tử lôi sang một bên, quay đầu nhìn Huyền Trang đứng ở nơi xa một cái mới thấp giọng hỏi:
- Đại Thánh gia, đứa kia có phải là Huyền Trang?
- Đúng. Thì sao?
- Đúng thì có vấn đề rồi.
Hai mắt Ngao Liệt đảo quanh, gần kề hầu tử thêm chút nữa, thấp giọng nói:
- Đại Thánh gia, ngài nhất định là bị lừa!
- Bị lừa?
Hầu tử hồ nghi nhìn Ngao Liệt, thấp giọng hỏi:
- Lừa cái gì?
Bị hầu tử hỏi vậy. Ngao Liệt lập tức nuốt khô ngụm nước bọt, cẩn thận nói:
- Ngài vẫn chưa biết? Cái đứa kia, là do Như Lai phái đi thỉnh kinh, đúng vậy, là đem kinh Phật truyền vào trung thổ. Nói trắng ra, chính là muốn lớn mạnh Phật môn.
- Hả?
Hầu tử ý vị sâu xa nhìn Ngao Liệt nói:
- Còn có chuyện này?
- Đều truyền khắp cả, theo ta thấy, nhất định là Đại Thánh gia bị hòa thượng này lừa gạt. Để Đại Thánh gia làm đứa ngốc bảo hộ dọc đường. Nghĩ mà xem, lúc xưa là ai công phá Hoa Quả Sơn? Ai nha, trường diện khi đó đúng là... Thảm không nỡ nhìn. Lừa trọc đều đáng chết, huống hồ là đứa lừa trọc Huyền Trang này? Nghe nói chỉ có ăn thịt đứa này liền có thể trường sinh bất lão, đáng tiếc Đại Thánh gia ngài có tu vị Thiên Đạo, vốn đã là bất tử bất diệt, có ăn cũng vô dụng. Hay là thế này đi, nhường hắn lại cho Ngao Liệt ta. Ta bảo chứng, khiến hắn chết... Không được thoải mái.
Nói xong, Ngao Liệt xoa xoa tay cười trộm, cười mãi đến khi phát hiện nhãn thần hầu tử nhìn mình có phần dị dạng, mới nuốt ực ngụm nước bọt, nhăn nhăn nhó nhó cúi đầu nói:
- Đại Thánh gia... Ý ta là, cho ta một miếng thịt, chỉ cần một miếng là đủ, Ngao Liệt không tham nhiều...
- Hừ, thịt Đường Tăng...
Hầu tử thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Ai bảo ngươi ăn thịt hắn liền có thể trường sinh bất lão?
- Cái này còn cần ai nói? Truyền khắp cả tam giới, có kẻ nào là không biết?.
Nghe vậy. Hầu tử như có điều suy tư, quay đầu nhìn Huyền Trang một cái, lại quay sang nhìn đăm đăm Ngao Liệt, nói:
- Tây Hải Long cung các ngươi chẳng phải cũng có Bàn Đào? Ta nhớ năm đó mình đâu có đốt Bàn Đào viên, giờ sao lại nhắm tới thịt Đường Tăng?
Con ngươi Ngao Liệt đảo quanh hai hồi, thấp giọng nói:
- Đại Thánh gia có điều không biết, năm đó, ta tức giận với hành vi tàn bạo của Thiên Đình, bởi thế lúc Đại Thánh gia ngài phản thiên, Ngao Liệt thân làm thân thích của Đại Thánh gia liền phản theo, cùng thiên binh đại chiến ba ngày ba đêm, sau cùng không địch nổi, hết cách mới phải trốn xuống phàm trần, đến đây đã có hơn sáu trăm năm mai danh ẩn tính.
- Hả? Thế chắc ta còn phải cảm tạ ngươi?
- Không dám.
Ngao Liệt vội vàng lắc đầu khoát tay, cười nịnh nói:
- Chỉ cần lúc Đại Thánh gia ngài phân thịt hắn, nhớ chừa lại cho Ngao Liệt một chút, chỉ một chút, Ngao Liệt đã vừa lòng thỏa ý lắm rồi.
Hầu tử khẽ cười, trầm ngâm gật gật đầu:
- Không sai, trẻ con dễ dạy.
- Nào có nào có, đều là đương sơ lúc tại Hoa Quả Sơn Đại Thánh gia dạy bảo mà được.
Ngao Liệt càng cười vui vẻ.
Bỗng đột nhiên, côn bổng trùng trùng dộng mạnh.
Chỉ nghe “quang” một tiếng, Ngao Liệt sợ đến nỗi cả người bò rạp trên đất, run run, mồ hôi như mưa.
Lành lạnh coi chừng Ngao Liệt, hầu tử thong thả thán nói:
- Vừa nãy những điều ngươi nói ta đều ghi lại, yên tâm, nếu ngươi nói thật, lúc phân thịt không thiếu ngươi nửa phần, nhưng như quả để ta biết có câu nào là giả...
Nói tới chỗ này, hầu tử vươn tay vỗ vỗ đầu Ngao Liệt, nhè nhẹ nhổ đi một sợi tóc, lắc lư trước mặt Ngao Liệt, nghiến răng gằn giọng nói:
- Ngươi biết trên cái thế giới này có một thứ gọi là mệnh bài đúng không? Cho dù ngươi có thể cắt đi liên hệ, nhưng chỉ cần trong nháy mắt, bất luận ngươi ở chân trời góc biển nào, ta đều có thể tìm… đến… ngươi!
Ngao Liệt đã sợ đến nỗi biểu tình vặn vẹo, há hốc mồm nói không ra lời.
Nói xong, hầu tử xoay người muốn đi, Ngao Liệt bỗng đột nhiên bổ nhào theo, ôm chặt lấy bắp đùi hầu tử, kêu khóc nói:
- Đại Thánh gia tha mạng! Ta nói lời thật! Nói lời thật!
- Nói.
- Ta...
Ngao Liệt nhăn nhó một hồi, lí nhí nói:
- Ta muốn lấy Bạch Tố, nhưng phụ vương không đồng ý, Thiên Đình cũng muốn bắt nàng, cho nên mới trốn xuống hạ giới. Đại Thánh gia tha mạng! Tha mạng a!
Tình cảnh này, Huyền Trang ở bên đều có phần bất nhẫn, không khỏi cười khổ.
Nhìn Ngao Liệt nước mắt nước mũi thi nhau trào ra, hầu tử khẽ thở dài:
- Lời này mới có mấy phần đáng tin.
- Vậy... Buông bắp đùi hầu tử ra, hai mắt Ngao Liệt mở to, đáng thương nói:
- Vậy Đại Thánh gia có thể phân cho ta một miếng thịt không?
Gãi gãi đầu, hầu tử lại ngồi xuống hỏi:
- Ngươi chỉ phản Thiên Đình mà thôi, nếu thọ nguyên ngươi gần hết, tìm người trong nhà chẳng lẽ còn sợ không kiếm được Bàn Đào?
- Đại Thánh gia...
Ngao Liệt run run nói:
- Không phải ta muốn, ta kiếm cho Bạch Tố. Nha đầu kia qua bao năm vậy rồi mà tu vị chẳng tăng tiến gì, cứ tiếp tục thế này, lại qua chừng trăm năm, thọ nguyên liền hết. Phụ vương vốn đã phản đối hôn sự này, làm sao chịu cho ta Bàn Đào. Bởi thế... Ta cũng hết cách, nghe nói ăn thịt hắn có thể trường sinh bất lão, mới nhắm tới, ai ngờ Đại Thánh gia cư nhiên lại đi chung với hắn, mạo phạm, mạo phạm. A ha ha ha...
Cười khan một tiếng, Ngao Liệt một bên gạt lệ, một bên lau mồ hôi.
Huyền Trang đứng bên nghe mà lặng lẽ gật đầu.
Hít vào một hơi thật sâu, hầu tử vỗ đùi đứng dậy, đưa mắt nhìn Huyền Trang nơi xa, đùa nói:
- Nghe không? Giờ tam giới đều thèm nhỏ dãi thịt của ngươi.
Huyền Trang chỉ khẽ cười nhạt, thở dài.
Một tay lôi Ngao Liệt dậy. Hầu tử móc móc lỗ tai nói:
- Thế này đi, ngươi theo ta một chuyến, ta bao tức phụ nhà ngươi có Bàn Đào ăn ngán thì thôi.
- Ăn... Ăn ngán thì thôi?
- Nếu Bàn Đào không vừa miệng, thì chuyển sang ăn Nhân Sinh quả, nếu thích cùng ăn cả hai cũng được.
Ngao Liệt nghe mà ngẩn ngơ.
Vươn tay sửa sang lại quần áo trên người Ngao Liệt, hầu tử nói:
- Sao, không tin?
- Tin... Đại Thánh gia nói, Ngao Liệt sao lại không tin.
Hầu tử vỗ nhẹ lên vai hắn. Cười ha ha nói:
- Tin là được. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi làm ngựa cho hắn, Bàn Đào quay đầu ta sẽ đưa cho. Muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu.
*****
Thiên Đình, trong Ngự thư phòng, Ngọc đế cau mày nhìn tín hàm trong tay.
Lý Tĩnh ở bên nhẹ giọng hỏi:
- Bệ hạ, có thật là do yêu hầu kia đưa tới?
Ngọc đế lặng lẽ gật đầu, vươn tay chuyển tín hàm cho Lý Tĩnh.
Mở ra, vừa nhìn, trên đó chỉ viết xuống mười mấy chữ vô cùng đơn giản:
“Chuẩn bị cho ta hai trái Bàn Đào, ta sẽ phái người tới lấy.
Ký tên: Tôn Ngộ Không.”
Gấp lại tín hàm, Lý Tĩnh khom người chắp tay nói:
- Chuyện này, bệ hạ chuẩn bị xử trí thế nào?
Nghe vậy, Ngọc đế cười hừ một tiếng, hai mắt nhắm nghiền lại, thán nói:
- Lần trước muốn trẫm hạ chỉ hạ mưa, lần này lại đòi Bàn Đào... Con khỉ đó, quả nhiên cuồng vọng chí cực. Vạn yêu chi vương... Yêu quái khác muốn đòi hỏi điều gì, còn biết cầm chút đồ vật ra trao đổi, hắn thì hay rồi, hoàn toàn là dọa nạt trắng trợn. Không có lấy nửa điểm dư địa để thương lượng.
Lý Tĩnh thoáng do dự một chút, thấp giọng nói:
- Bệ hạ, nếu hắn thật muốn cường hành đoạt lấy... Nam Thiên môn khẳng định không phòng nổi, đến lúc đó, lấy bản tính của yêu hầu, rất có khả năng hắn sẽ tự thân giết tới Bàn Đào viên... Như thế, đối với Thiên Đình mà nói sợ rằng càng thêm mất mặt.
- Trẫm biết.
Ngọc đế thở dài một hơi. Chống lấy long án từ từ đứng lên, mím môi dạo bước tới lui trong Ngự thư phòng.
Hồi lâu, nhẹ giọng thán nói:
- Tam Thanh, Trấn Nguyên Tử, Tu Bồ Đề tổ sư, toàn bộ đều đã được thông báo qua, lại chỉ hồi hàm cho trẫm nói đã biết, mà chẳng thấy có chút phản ứng nào. Linh sơn cũng hoàn toàn không động tĩnh. Ngươi cảm thấy bọn họ làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn để yêu hầu kia náo loạn tam giới thêm lần nữa?
- Cái này... Thần có một lời, không biết nên nói hay không.
- Nói.
- Theo kinh nghiệm của thần, các đại năng mưu tính sâu xa, sở dĩ không ra tay, chắc là bởi thời cơ còn chưa chín muồi.
- Thời cơ?
Ngọc đế bỗng bật cười, lắc đầu ngao ngán nói:
- Cái lần sáu trăm năm mươi năm trước kia, ngươi cảm thấy bọn họ nắm bắt thời cơ ra tay như thế nào?
- Cái này...
Nếu bọn họ thật nắm bắt tốt như vậy, làm sao sẽ dưỡng ra một con yêu hầu khiến Thiên Đình phá ổ mà ra đều không làm gì được?
Nếu bọn họ thật nắm bắt tốt như vậy, long ỷ Linh Tiêu bảo điện sao phải đổi người?
Khoát khoát tay, Ngọc đế từng bước về lại trước long án, nhẹ giọng nói:
- Mài mực cho trẫm.
- Dạ.
Lý Tĩnh khom lưng chắp tay, đi tới trước long án, cầm mực lên chăm chú mài.
Hồi lâu, thẳng đến lúc mực được mài nhuyễn đến không thể nhuyễn hơn được nữa, mới chắp tay lui sang một bên.
Ngọc đế trải ra một phần thánh chỉ trắng không, vuốt tay áo, nhấc bút, dính mực, chăm chú viết trên đó, vừa viết vừa nhẹ giọng nói:
- Dù sao thì, không thể gửi hết hi vọng vào những đại năng kia, vẫn phải dựa chính chúng ta. Yêu hầu đã nhờ Đông Hải Long cung đưa lên hai phong thư, ít nhất thuyết minh hắn không tính toán trực tiếp xé phá da mặt. Bằng không, lấy tu vị của hắn, cứ trực tiếp đánh lên là được. Bàn Đào cho hắn, chẳng qua, thừa cơ này, ngươi thay trẫm đi gặp, thăm dò ý định của hắn, được không?
Lý Tĩnh hơi do dự một chút, chắp tay nói:
- Bệ hạ, thần có một yêu cầu.
Đóng dấu ngọc tỷ, Ngọc đế tự tay cuộc lại thánh chỉ đưa tới cho Lý Tĩnh.
- Nói.
Nhìn đăm đăm Ngọc đế, Lý Tĩnh nhẹ giọng nói:
- Muốn thần đi gặp hắn thì cũng được, chẳng qua, tốt nhất phải dẫn theo một người.
- Ai?
- Nhị Lang thần Dương Tiễn