Đại Bát Hầu

Chương 508: Thanh Tâm (1)



Trên ba mươi ba tầng trời, một khối lục địa cự đại trôi nổi, lơ lửng giữa tầng mây.

Trên đó có núi cao, có suối chảy, có rừng cây rậm rạp, trồng đủ các thứ thực vật quý hiếm, nuôi thả đủ loại linh thú hiếm gặp, lại chỉ riêng không thấy quần thể kiến trúc đặc hữu của Thiên Đình. Gần gần chỉ có mấy đống phòng ốc nhìn qua không hề tương xứng với khối lục địa này, hệt như một nơi hoang vu nào đó dưới phàm trần, không hề có cảm giác hoa quý của chốn Thiên Đình.

Trong phòng xá nho nhỏ, hai lão nhân đang tập trung tinh thần đánh cờ, đồng tử đứng hầu một bên thỉnh thoảng lại châm trà cho bọn họ.

Hồi lâu, Thái Thượng Lão Quân nắm lên một quân đen gác trên bàn cờ.

Phía đối diện, Tu Bồ Đề tức thì nhăn mày.

Thấy thế, Lão Quân thở dài nói:

- Hiểm thật, thiếu chút thì thua cả bàn, lời này không giả. May mà, đến cùng vẫn là lão phu kỹ cao một bậc, rốt cục lật ngược tình thế. Bằng không, thanh danh vạn năm chưa bại sợ rằng không giữ được.

Nói rồi, hắn vui vẻ vươn tay muốn thu lại bàn cờ, chợt nghe Tu Bồ Đề hô lớn một tiếng:

- Chậm đã!

Không đợi Lão Quân kịp hoãn thần, Tu Bồ Đề đã cầm lên một quân trắng đặt lên bàn cờ, vuốt râu thong thả cười nói:

- Ai thắng ai thua, giờ nói ra e rằng còn hơi sớm.

Nghe được lời này, Lão Quân thoáng sửng sốt, vuốt râu nhìn đăm đăm bàn cờ hồi lâu, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt.

Phía đối diện, Tu Bồ Đề lại đầy mặt hỉ sắc.

Hồi lâu, Lão Quân thở dài một hơi nói:

- Xem ra, lão phu lui bước rồi. Tám mươi lăm nước, lại vẫn chưa thể phân ra thắng thua.

Tu Bồ Đề lập tức bật cười, co tay cười nói:

- Không phải lui bước. Là tiến bộ.

Lão Quân chậm rãi nhướng mắt lên, thuận miệng hỏi:

- Sao giảng?

Ngón tay điểm nhẹ lên bàn cờ, Tu Bồ Đề ý vị sâu xa nói:

- Trước kia ngươi có Thiên Đạo thạch, chưa hạ cờ liền đã biết kết cục, ai đánh nổi ngươi? Hiện tại mới là đánh cờ công bằng.

- Còn nhắc Thiên Đạo thạch?

Lão Quân lắc đầu ngao ngán nói:

- Lão phu đều đã quy ẩn bao nhiêu năm, ngươi còn nhắc Thiên Đạo thạch?

- Ai, lỡ miệng mà thôi, không có ý khác.

- Không được không được.

Lão Quân vỗ lên bắp đùi, thoáng vươn mình đứng lên, muốn rời đi.

- Từ từ, ngươi sao lại muốn đi rồi?

Tu Bồ Đề cũng đứng lên, tức giận nói:

- Bàn cờ này đã hạ hơn hai trăm năm. Mãi mà chưa xong. Ngươi còn muốn đợi tới bao giờ?

Lão Quân quay đầu nhàn nhạt nhìn Tu Bồ Đề:

- Ngươi chỉ lỡ miệng thôi, nhưng đó là Thiên Đạo của lão phu, giờ đều vỡ thành phấn mạt, ngươi còn nhắc tới, trong lòng lão phu sao có thể dễ chịu? Giờ chẳng còn tâm tình gì nữa, đánh đấm cái khỉ khô.

- Thôi đi, ta thấy ngươi căn bản là sợ thua, mới lần nào cũng tìm cớ bỏ đi.

- Hắc! Ngươi tưởng lão phu sợ ngươi chắc?

Tu Bồ Đề mặt không biểu tình chỉ chỉ bàn cờ nói:

- Không phải thì ngồi xuống đánh tiếp.

Lão Quân nhìn đăm đăm bàn cờ hồi lâu, nuốt khô ngụm nước bọt, cắn răng nói:

- Được, hôm nay dù có chuyện lớn bằng trời đều phải đánh xong ván này, đến lúc đó ngươi nhớ đừng bỏ chạy giữa đường đấy.

Nói rồi, hắn nhấc ống quần lên, khoanh gối ngồi xuống.

- Ta bỏ chạy giữa đường?

Tu Bồ Đề cũng rung bào ngồi xuống, thong thả thán nói:

- Ta chạy lần nào? Trước giờ đánh cờ với ngươi toàn thua đầy bàn, có gì mà phải chạy? Chỉ là tam giới đều biết Lão Quân kỳ nghệ cao siêu, lại không biết kỳ phẩm Lão Quân thực sự cần phải châm chước.

Híp mắt nhìn Tu Bồ Đề hồi lâu, Lão Quân chậm rãi nói:

- Kẻ ngông cuồng chớ vội nói bậy bạ, hôm nay lão phu nhất định phải cho ngươi cầu nhân được nhân, giết ngươi không còn manh giáp!

- Được, ta chờ đợi.

Tu Bồ Đề vui vẻ nói.

- Được, ngươi đợi đấy, lão phu sử ra mười thành công lực cho ngươi xem!

Lời thì nói vậy, nhưng lúc cầm quân cờ lên, Lão Quân lại cầm nắn bất định không biết nên đặt vào đâu, tròng mắt lúc thì nhìn bàn cờ, lúc thì khe khẽ quan sát thần sắc Tu Bồ Đề, chỉ đáng tiếc Tu Bồ Đề vẫn cứ thái độ lợn chết không sợ mở nước sôi, ngồi đó mà cười, mãi mà chẳng nhìn ra được gì.

Thế là, hai hàng chân mày Lão Quân càng súc càng sâu, bộ dạng như thể đang cưỡi hổ khó xuống. Dần dần, da đầu có phần tê rần.

Đúng lúc này, một tên đồng tử từ ngoài cửa bước vào, lặng lẽ quỳ xuống hành lễ, thấp giọng nói:

- Sư phó, bệ hạ lại phái người tới.

- Biết rồi!

Lão Quân cũng không quay đầu, hờ hững nói:

- Bảo bọn họ vi sư đang bế quan là được.

- Nhưng mà... Bọn họ nói như quả gặp không được sư phó, liền không đi.

- Không đi thì cứ ở đó.

Thoáng ngẩng đầu lên, Lão Quân lại bổ sung:

- Trước phải nói rõ với bọn họ, Đâu Suất Cung này không phải Đâu Suất Cung trước kia, không đào đâu ra nhiều phòng trống cho bọn họ ở tạm, cũng không chuẩn bị nhiều đồ ăn thức uống. Muốn không đi cũng được, lão phu không quản, nhưng mà tất cả ăn uống tiêu xài, tự đi mà xử lý.

Đồng tử hơi trầm mặc một lúc, cuối cùng đành cúi người dập đầu nói:

- Đệ tử tuân mệnh.

Nói xong, lui thân ra ngoài cửa.

Tu Bồ Đề vuốt râu thong thả nói:

- Ngươi nói xem, đường đường là Thái Thượng Lão Quân, làm sao lại hẹp hòi thành bộ dạng này? Tốt xấu gì người ta cũng là khâm sai phụng chỉ mà tới, ngay cả nhu cầu cơ bản ngươi cũng không cấp, bắt phải tự chuẩn bị?

- Hắc, ngươi đấy là đứng lên nói chuyện không đau eo.

Lão Quân lườm Tu Bồ Đề một cái, thong thả nói:

- Ngươi tưởng nơi này còn là Đâu Suất Cung trước kia, trước trước sau sau ba vòng cung tường? Nói khó nghe chút thì nơi này chỉ là một nông trang hơi lớn tí thôi, bọn họ ở lại đây, lão phu hơi sức đâu đi quản lý những hoa hoa cỏ cỏ kia. Đương sơ không nên nghe ngươi xúi bậy, cái gì mà ẩn sĩ, giờ ẩn thật, cả cửa cũng ra không được. Hừ.

- Đâu đến nỗi thế.

Tu Bồ Đề cười ha ha nói:

- Ngươi xem, sao bọn họ không tới chỗ ta mà chờ?

- Lão phu nói cho bọn họ lão phu đang bế quan, ngươi nói cho bọn họ ngươi xuất môn đi xa, sao giống nhau được?

- Ngươi cũng có thể đi xa.

Tu Bồ Đề phất phất tay nói:

- Ngươi muốn ra Nam Thiên môn, chẳng lẽ Lý Tĩnh còn có thể phát hiện.

Câu này vừa ra, lập tức đưa tới ánh nhìn khinh thường từ Lão Quân.

Thoáng trầm mặc một lúc, Lão Quân nắm chặt quân đen, mở miệng nói:

- Được rồi, chuyện con khỉ kia, ngươi thật không quản? Nói đến cùng, hắn vẫn là đồ đệ của ngươi.

- Quản thế nào?

Tu Bồ Đề hỏi ngược lại.

- Quản thế nào?

Lão Quân nhướng mày nhìn Tu Bồ Đề nói:

- Ngươi còn mặt mũi nói lời này? Kể ra, đương sơ chẳng phải ngươi có ý dẫn hắn lạc lối? Giờ náo thành dạng này, ngươi lại tính toán buông tay?

- Sư phó dẫn vào cửa, tu hành dựa cá nhân. Tu thế nào, tu ra thành quả ra sao, đều là duyên phận của chính hắn.

Nói rồi, Tu Bồ Đề đánh mắt ra ngoài sân viện, ra hiệu nói:

- Hơn nữa, điều hắn để ý nhất, chẳng phải ta đã giúp hắn tìm về? Vì điều này, ta đã phải làm trâu làm ngựa cho Thiên Đình suốt mấy trăm năm a.

Lão Quân lập tức cười hừ, nhìn đăm đăm Tu Bồ Đề tự tiếu phi tiếu nói:

- Vì con khỉ kia, tam giới náo thành dạng này, không lẽ ngươi không có phần? Đó là ngươi đang chuộc tội, đáng đời.

Tu Bồ Đề vuốt vuốt mũi nói:

- Dù sao những điều kẻ thân làm sư phó nên làm ta đều làm. Thừa lại, cứ để thuận theo tự nhiên thôi.

Xoa vuốt quân đen trong tay, Lão Quân thong thả thán nói:

- Ngươi cũng tính ác thật, làm nhiều như vậy, phá đi “Vô Vi” của lão phu, suy yếu sức ảnh hưởng của Thiên Đình, chỉ để cường hành móc ra một kẻ hỡ cho Kim Thiền tử. Hi vọng, hắn đừng cô phụ ý tốt của ngươi mới được.

Nghe vậy. Tu Bồ Đề cười lên ha ha, nhẹ giọng nói:

- Cô phụ hay không, cũng không gấp, trọng yếu là tận tâm làm điều nên làm. Cũng giống như đánh cờ, ván nào đều thắng, là nhờ vị bốc tiên tri, thế thì còn nghĩa lý gì nữa? Đúng không?

Lão Quân chợt ngẩn ngơ, đứng thẳng lên lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu, thong thả thán nói:

- Cũng phải.