Đại Bát Hầu

Chương 509: Thanh Tâm (2)



Lúc này. Trong sân viện Đâu Suất Cung, hai nữ tử lẳng lặng ngồi đó, hưởng thụ hơi gió mát lành trên ba mươi ba tầng trời.

Tước Nhi đã lớn thành bộ dạng thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, thân mặc váy dài màu quả hạnh, tóc dài đen bóng buộc thành vòng hoa quấn trên đầu, áo choàng rủ xuống, mi mục như vẽ, đẹp không thể tả. Chỉ là trong mắt ngước lên nhìn mây mù trên trời vẫn thoáng hiện vẻ mê mang.

Bên người nàng là một nữ tử khác, thân mặc váy dài vàng nhạt, khuôn mặt tinh trí vô cùng, tóc dài ngang vai buộc lại sau lưng, đôi mắt quyến rũ khiến người nhìn mà động lòng, thời này khắc này lại chất đầy vẻ đành chịu.

Chậm rãi quay đầu nhìn về phía phòng xá mà Lão Quân và Tu Bồ Đề đang ngồi, nữ tử thân mặc váy dài vàng nhạt dỏng tai lên, thở dài một hơi nói:

- Bọn họ lại đánh cờ, chẳng biết bao giờ mới xong.

- Sao thế?

Tước Nhi nhẹ giọng hỏi.

- Ta nói với Tu Bồ Đề sư phó muốn ra ngoài vân du, hắn chết sống không đáp ứng. Vì điều này ta mới chạy lên ba mươi ba tầng trời, tưởng Lão Quân sư phó sẽ dễ nói chuyện hơn, ai ngờ hắn cũng đi theo... Nói là muốn tránh đặc sứ của Ngọc đế. Nơi này chẳng phải cũng có đặc sứ? Muốn tránh cần gì phải tránh tới đây? Cái lão hồ ly này.

Nữ tử thân mặc váy vàng nhạt tức giận nói.

- Cái này...

Tước Nhi che miệng cười cười nói:

- Thanh Tâm muội muội muốn vân du đi đâu?

Ngẩng đầu nhìn trời, Thanh Tâm mê mang nói:

- Nếu đã vân du, khẳng định phải đi ra ngoài. Tước Nhi tỷ tỷ không muốn ra ngoài? Ở mãi Đâu Suất Cung mà không buồn bực à?|.

- Đi ra ngoài?

Tước Nhi nghiêng đầu nghĩ một lát, nhẹ giọng nói:

- Đi chỗ nào bây giờ? Không nghĩ tới.

- Hay là đến lúc đó chúng ta cùng đi cho có bạn?

Tước Nhi nghĩ ngợi hồi lâu, lắc đầu nói:

- Thôi quên đi, ta cảm thấy nơi này rất tốt.

Nghe vậy, hai hàng chân mày Thanh Tâm càng nhíu chặt lại, đến nỗi có thể vặn được ra nước.

Sấp trên bàn đá một lúc, nàng nhẹ giọng hỏi:

- Đúng rồi, Tước Nhi tỷ có từng gặp qua những sư huynh kia của ta không?

- Sư huynh của ngươi? Chưa hề.

- Ngươi cũng chưa thấy qua thập sư huynh của ta?

Thanh Tâm hồ nghi nhìn đăm đăm Tước Nhi:

- Ta nghe người ta nói, đương thời hắn đã giết lên ba mươi ba tầng trời, khi đó chắc Tước Nhi tỷ tỷ đã ở ba mươi ba tầng trời rồi chứ? Gần đây không phải bởi vì hắn lại xuất hiện, người trên Thiên Đình mới căng thẳng như thế?

- Vậy ư?

Tước Nhi khẽ chớp mắt, nhẹ giọng cười nói:

- Ta không hỏi qua việc này, cũng không ai nói cho ta, không biết thì có gì lạ đâu.

- Vậy ư?

Thanh Tâm càng hiếu kỳ, ánh mắt vẫn sít sao khóa chặt trên thân Tước Nhi, nhìn khiến mặt Tước Nhi dần ửng đỏ.

Lại ngồi một lát, Tước Nhi chợt đứng dậy nói:

- Đột nhiên nhớ ra còn chút việc, Thanh Tâm muội muội ngồi tạm ở đây một lát, ta đi tí rồi trở về ngay.

Nói xong xoay người liền đi.

Nhìn theo lưng ảnh Tước Nhi, Thanh Tâm càng nghi hoặc, nghiêng đầu thì thầm nói:

- Có phải bọn họ đang giấu giếm ta chuyện gì?

Nghĩ tới đây, nàng lại quay đầu nhìn về hướng phòng xá Tu Bồ Đề cùng Thái Thượng Lão Quân đang ở, thong thả nói:

- Quên đi, phải nghĩ cách để đi vân du mới được.

*****

Trong phòng, Lão Quân nhẹ giọng hỏi:

- Những chuyện kia, ngươi có nói với Thanh Tâm không?

Tu Bồ Đề nhặt quân trắng lên, “lạch cạch” một tiếng, đập lên bàn cờ, đáp nói:

- Không.

- Không định nói?

Tu Bồ Đề lắc lắc đầu nói:

- Không định nói. Bởi vì... Loại chuyện kia không cần phải nói.

Lão Quân lặng lẽ gật gật đầu, thán nói:

- Cũng được, nếu có duyên, dù không nói rồi cũng sẽ biết. Nếu vô duyên. Có nói cũng vô dụng. Cứ thuận theo tự nhiên là được. Hai lão già chúng ta làm cho tốt phận sư phó thôi.

*****

Phàm trần.

Vầng trăng lẩn khuất trong mây, gió bắc ào ào cuốn qua núi, tiếng vang thê lương dị thường.

Trong sơn lâm hoang dã, tựa hồ các loại chim thú đã cảm giác được nơi này vừa xuất hiện một nhân vật cực độ nguy hiểm, toàn bộ đều im tiếng biệt tích, đến nỗi trong rừng trừ tiếng gió rít ào ào thỉ chỉ thừa lại tiếng vang “tí tách” của đống lửa thiêu đốt mang tới.

Bên đống lửa, Huyền Trang ngồi xếp bằng, nương theo ánh lửa duyệt đọc kinh văn tùy thân mang theo bên người, thỉnh thoảng lại khép mắt trầm tư. Hầu tử ôm lấy Kim Cô bổng ngồi ở đầu bên kia đống lửa, thỉnh thoảng dùng mộc côn khơi ra vụn gỗ cháy hết. Tiểu Bạch Long thì đảo tới đảo lui thu thập củi đốt, nhìn qua cực là ân cần.

Thẳng đến lúc chuẩn bị đủ củi thiêu tới sáng, Tiểu Bạch Long mới đi bên bên cạnh hầu tử.

- Cái kia, Đại Thánh gia. Ngài còn gì phân phó không?

Hầu tử ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vươn tay vỗ vỗ nham thạch bên người:

- Ngồi xuống nói chuyện, không cần khép nép vậy đâu.

- Tạ Đại Thánh gia.

Tiểu Bạch Long cúi người gật đầu cười bồi, cẩn thận ngồi xuống, sống lưng mãi mà không thấy dám thẳng lên.

Hồi lâu, Tiểu Bạch Long thấp giọng hỏi:

- Đại Thánh gia, bao năm nay rất nhiều người đều đang tìm ngươi, lại đều không tìm được. Rốt cục ngươi đã ở đâu?

Dùng côn gỗ trong tay gạt gạt củi trong đống lửa, tóe lên một trận hỏa tinh, hầu tử thong thả thán nói:

- Bao năm qua đều ở một nơi chim không thèm ỉa. Hoặc nói cách khác, bị cầm tù.

- Vậy... Đại Thánh gia ngài vừa thoát ra?

- Đúng, sao vậy?

- Nhưng sao Đại Thánh gia ngài lại cùng...

Tiểu Bạch Long đánh mắt về phía Huyền Trang ở đối diện, nuốt khô ngụm nước bọt thấp giọng nói:

- Sao lại đi chung với hắn?

Nhìn đăm đăm đống lửa, hầu tử hít một hơi thật sâu nói:

- Có cần phải giải thích cho ngươi không?

Tiểu Bạch Long cả kinh, vội vàng lắc đầu khoát tay nói:

- Không dám! Chuyện của Đại Thánh gia, Ngao Liệt nào dám quản... Chỉ là, chẳng phải Phật môn cùng Đại Thánh gia ngài... Không quá hòa mục ư?

- Nếu đã không dám quản. Vậy thì đừng hỏi.

Nói rồi, hầu tử nhàn nhạt liếc Ngao Liệt một cái.

Tiểu Bạch Long vội cúi đầu, cười khan nói:

- Đúng đúng đúng, nếu đã không quản, thì đừng nên hỏi, Đại Thánh gia nói đúng.

Đến đây, Ngao Liệt không dám hỏi gì thêm, một mực lặng lẽ ngồi bên cạnh hầu tử. Hồi lâu, mí mắt bắt đầu đánh nhau, lại vẫn gượng chống mắt không dám ngủ gật.

Huyền Trang thì đơn giản, xem kinh Phật xem đến khuya liền trải ra đệm chăn đi ngủ. Hầu tử lại vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Nháy mắt đã sang canh ba, hầu tử đột nhiên mở miệng hỏi:

- Tam tỷ ngươi đã làm lành với tỷ phu chưa?

Tiểu Bạch Long chợt cả kinh, lập tức tỉnh ngủ, chớp mắt do dự hồi lâu mới co người lại, ấp a ấp úng nói:

- Còn, còn chưa làm lành.

- Thế, giờ tỷ phu ngươi thế nào?

- Tỷ phu rất tốt, trận chiến ấy tuy không tham gia, nhưng sau đó, quân đoàn Quán Giang khẩu của hắn là lực lượng duy nhất còn giữ được nguyên vẹn của bộ đội Thiên Quân, khi đó tuy Hoa Quả Sơn... tuy Hoa Quả Sơn đã thế rồi, nhưng các Yêu Vương vẫn còn rất có thực lực, Thiên Đình tất phải ỷ trọng tỷ phu. Cộng thêm Ngọc đế cũng đổi người, cựu oán xóa bỏ, giờ ngược lại qua ngày hơn xa trước kia. Cũng nhờ tỷ phu, Thiên Đình mới không phái người tới bắt ta. Tuy Thiên Đình cũ đã hủy, nhưng Thiên Đình mới vẫn đuổi bắt yêu quái như thường.

Tiểu Bạch Long ngáp dài một cái, nói tiếp:

- Chẳng qua, hiện tại tỷ phu cũng không cần chiến công gì cả, trừ phi Ngọc đế hạ chỉ, bằng không về cơ bản quân đoàn Quán Giang khẩu chỉ thủ hai địa bàn là Quán Giang khẩu và Hoa Sơn, chứ chẳng đi đâu kết. Kỳ thực có hạ chỉ hắn cũng chưa chắc đã đi, vẫn như xưa thôi. Ha ha ha ha.

Nói đến nơi này, Tiểu Bạch Long tựa hồ ý thức được điều gì, khẽ nghiêng mặt sang nhìn hầu tử.

- Thế... Hoa Sơn bên kia...

- Dương Thiền tỷ vẫn khỏe, tam tỷ có qua gặp nàng mấy lần, bị áp dưới Hoa Sơn hơn sáu trăm năm, chưa từng ra ngoài, có điều trừ điều đó ra, hết thảy đều tốt.

- Vẫn khỏe là được rồi.

Thẫn thờ nhìn ánh lửa bập bùng, hầu tử lặng lẽ gật đầu.

Vươn tay vuốt vuốt tròng mắt, Tiểu Bạch Long nhấp hé môi nhẹ giọng nói:

- Đến cùng là ca ca ruột thịt, không khả năng làm khó nàng. Hơn nữa, Thiên Đình muốn tìm nàng, đám Yêu Vương cũng muốn tìm nàng... Nàng lại không phải là loại lâu la như chúng ta, đường đường Tề Thiên đại thánh phu nhân, quốc mẫu danh chính ngôn thuận của Hoa Quả Sơn, ở tại Hoa Sơn mới là an toàn nhất.

- Nếu giờ tới Hoa Sơn, ngươi có thể gặp mặt nàng không?

Hầu tử đột nhiên hỏi.

- Ta?

Tiểu Bạch Long sửng sốt, vội lắc đầu nói:

- Chắc là không được. Nếu ngươi muốn gặp nàng, sao không tự mình tới thăm.

- Giờ ta vẫn chưa thể đi gặp nàng.

Hầu tử thở dài một hơi nói:

- Hiện tại còn chút chuyện chưa xử lý xong, đợi sự tình xong xuôi, lại đi tìm nàng. Hi vọng đến lúc đó nàng còn chịu gặp ta.

- Chút chuyện?

Tiểu Bạch Long khe khẽ nhìn Huyền Trang ngủ ở nơi xa, tựa hồ nghe ra được điều gì, lặng lẽ gật gật đầu.

Hai người cứ thế thẫn thờ ngồi đó, mãi đến lúc trời gần sáng, đột nhiên có hai đạo kim quang từ phía bắc bay vùn vụt về phía này, hạ xuống rừng cây gần đó.

Hầu tử đỡ lấy đầu gối từ từ đứng dậy. Huyền Trang cũng bị bừng tỉnh.

Không lâu sau, Lý Tĩnh từ trong rừng cây chậm rãi đi ra, chắp tay nói:

- Nam Thiên môn Lý Tĩnh, tham kiến Đại Thánh gia. Đại Thánh gia, đã lâu không gặp.

Ánh mắt hầu tử từ từ dừng ở sau lưng Lý Tĩnh.

Ở nơi đó, Nhị Lang thần chống lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao chậm rãi đi tới.

Không cố được Lý Tĩnh, hầu tử vội khom lưng chắp tay nói:

- Ngộ Không tham kiến nhị ca.

Huyền Trang cũng hai tay hợp mười nói:

- Bần tăng Huyền Trang, gặp qua hai vị thiên tướng.

Lành lạnh nhìn đăm đăm hầu tử, Dương Tiễn trùng trùng dộng mạnh Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, thong thả nói:

- Đừng xưng hô thân mật thế, ai là nhị ca của ngươi?