Hầu tử lặng lẽ đứng đó, gật đầu ngây dại, không nói được lời nào.
Từ trong ánh mắt Dương Tiễn, hắn đọc ra thái độ lãnh đạm phảng phất như đang đối mặt với người xa lạ, thậm chí là đối thủ.
Đây có lẽ mới là điều khiến hắn sợ hãi nhất, nếu Dương Thiền cũng nhìn hắn bằng nhãn thần như vậy, hắn biết phải đối mặt sao đây?
Sáu trăm năm mươi năm đằng đẵng trôi đi, nên tới cuối cùng là vẫn tới, có chạy cũng chạy không thoát.
Không khí lúng túng chợt tràn ra, nhất thời ngay cả Lý Tĩnh cũng không biết nên mở lời thế nào.
Huyền Trang đứng bên hai tay hợp mười, lẳng lặng đứng đó, ánh mắt tới lui trên người Dương Tiễn và hầu tử, không thốt một tiếng.
Hồi lâu, Dương Tiễn hít một hơi thật sâu, nghiêng mặt sang nói với Lý Tĩnh:
- Thiên vương có lời gì muốn nói với con khỉ này thì mời nhanh cho, Dương Tiễn đứng đây chờ là được.
Nói xong, không đợi Lý Tĩnh hồi đáp, Dương Tiễn đã chống Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, quay đầu đi tới một bên, thẳng đến khi cách chừng ba mươi trượng mới dừng chân lại, đưa lưng về phía chúng nhân, im lìm ngẩng đầu nhìn tầng mây cuồn cuộn trên trời.
Đối mặt với hầu tử, hắn biết phải nói gì đây?
Hầu tử không biết nên nói điều gì, hắn cũng có khác gì đâu?
Thậm chí hắn còn không biết nên lấy tâm tình thế nào để trò chuyện cùng đối phương.
Không chút nghi vấn, tiểu hầu yêu đương sơ yếu ớt bất kham ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động, mặc dù giờ không còn hùng cứ Hoa Quả Sơn, cũng đã mất đi tu vị Thiên Đạo, lại vẫn là tồn tại gần như vô địch giữa thiên địa này.
Luận chiến lực, Dương Tiễn sớm đã bị đứa này bỏ xa.
Nhưng gần gần cũng chỉ như thế mà thôi. Chí ít trong trận đại chiến hơn sáu trăm năm trước. Dương Tiễn không từ trên người hắn nhìn ra nửa điểm đảm đương mà một kẻ thâu tóm lực lượng vô biên nên có.
Chắc là bởi lực lượng lớn mạnh quá nhanh, gần gần hơn trăm năm, hắn liền từ một tên vô danh tiểu tốt đi tới đỉnh phong thế giới, lại xa xa không có được tâm cảnh mà cái vị trí kia nên có.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cười khổ.
Đối phương hoàn toàn bất đồng với mình. Nhưng, có lẽ chính bởi như thế, muội muội ngốc nghếch kia mới sẽ thích hắn.
Đủ loại tâm tình phức tạp, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, một luồng sương mù phiêu tán trong khí trời băng lãnh.
Hầu tử im lìm đứng đó, tròng mắt không ngừng chớp nháy, thẫn thờ nhìn theo lưng ảnh Dương Tiễn.
Hồi lâu. Lý Tĩnh nuốt khô ngụm nước bọt quay mặt sang, chắp tay nói với hầu tử:
- Đại Thánh gia, lần này Lý Tĩnh phụng ý chỉ của bệ hạ đến đây cầu kiến Đại Thánh gia, có chút lời, tưởng muốn nói cho Đại Thánh gia.
Hai mắt Huyền Trang khẽ liếc sang, tay hợp mười, thoáng khom lưng nói:
- Bần tăng nên tránh đi thì hơn.
Nói rồi, Huyền Trang xoay người đi tới chỗ Dương Tiễn. Tiểu Bạch Long một mực tránh ở sau đống lửa cũng vội vàng đi theo.
Bỗng chốc bên đống lửa chỉ thừa lại mỗi hai người hầu tử và Lý Tĩnh.
Hầu tử thở dài một hơi nói:
- Lý thiên vương, lâu rồi khỏe chứ.
- Nhờ phúc Đại Thánh gia, hết thảy vẫn bình thường.
Lý Tĩnh vội vàng chắp tay nói.
- Giờ còn nhậm nguyên chức?
- Còn... Còn nhậm nguyên chức.
- Ta nhớ được ta từng nói qua, rằng ngươi đừng tiếp tục nhúng tay vào sự vụ Thiên Đình.
Lý Tĩnh hơi kinh hãi, trên trán bắt đầu ứa mồ hôi lạnh, vội cười khan nói:
- Đại Thánh gia, cái này... Lý Tĩnh sở dĩ phục nhậm chức Thiên vương trấn thủ Nam Thiên môn, chính là ứng lệnh sư nhắc nhở.
- Lão đầu tử yêu cầu?
Hầu tử tùy ý liếc trên dưới Lý Tĩnh một cái, nói:
- Giờ lão đầu tử cũng nhậm chức tại Thiên Đình?
- Tu Bồ Đề tổ sư chưa từng nhậm chức tại Thiên Đình, nhưng ngày đó thiên địa tan vỡ, đều nhờ Tu Bồ Đề tổ sư ra tay mới khôi phục lại được, cứu thương sinh tam giới khỏi bể khổ.
- Được rồi, chuyện của ngươi tạm thời vứt sang một bên.
Hầu tử xoay người từng bước đi tới đống lửa, thuận miệng nói:
- Ngọc đế để ngươi tới nói điều gì, nói thử ta nghe xem nào.
Lý Tĩnh bước nhanh đi theo, cười nịnh nói:
- Bệ hạ hi vọng có thể ở chung hòa bình với Đại Thánh gia.
- Hả?
Hầu tử vỗ vỗ bắp đùi ngồi lại chỗ cũ, nhắm mắt thong thả nói:
- Hắn muốn ở chung ra làm sao?
- Cái này...
- Hắn muốn ở chung hòa bình cùng một mình ta. Hay là ở chung hòa bình cùng tất cả yêu quái?
Thoáng khom người, Lý Tĩnh đứng ở sau lưng hầu tử cẩn thận nói:
- Ý bệ hạ, là muốn trước hiểu rõ hiểu rõ ý định của Đại Thánh gia ngài.
- Ý định của ta?
Hầu tử cười lên hắc hắc, cười đến nỗi Lý Tĩnh có phần thấp thỏm, lại chỉ có thể cắn răng nói tiếp.
- Đúng... Đúng, bệ hạ hi vọng trước hiểu rõ ý định của Đại Thánh gia. Tiếp theo, Đại Thánh gia muốn chuẩn bị trùng kiến Hoa Quả Sơn ư?
- Tiếp theo… ta chưa có ý định gì hết.
Hầu tử mở choàng mắt ra, có vẻ mờ mịt nói:
- Tạm thời ta cũng không tính toán khởi xung đột với các ngươi, bằng không ta đã sớm giết lên Thiên Đình, đâu cần viết thư cho hắn.
*****
Nơi xa, Dương Tiễn lành lạnh nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Long, nhẹ giọng hỏi:
- Sao ngươi lại ở chung với hắn?
Quay đầu nhìn hầu tử một cái, Tiểu Bạch Long nhăn nhăn nhó nhó nói:
- Vì Bàn Đào.
Dương Tiễn liếc hướng Lý Tĩnh, cau mày nói:
- Bàn Đào lần này là đòi cho ngươi?
Tiểu Bạch Long vội gật đầu.
- Ngươi muốn Bàn Đào làm gì? Vì hai trái Bàn Đào mà đi cùng với con khỉ này, nếu để ngươi phụ vương biết, chẳng phải lại càng tức giận.
- Hắn tức thì cứ tức thôi.
Tiểu Bạch Long nhún nhún vai nói:
- Ta về Tây Hải tận sáu bảy lần, hắn chết sống cũng không chịu cho, không chỉ thế, còn canh giữ nghiêm mật số Bàn Đào cất trong kho. Nếu không phải hết cách, ta sao lại bí quá hóa liều muốn ăn thịt… ?
Ánh mắt Dương Tiễn thuận theo cái hất đầu của Tiểu Bạch Long, nhìn sang Huyền Trang, nhẹ giọng hỏi:
- Vị đại sư này là... ?
Huyền Trang hai tay hợp mười, khom lưng hành lễ nói:
- Bần tăng Huyền Trang, gặp qua Nhị Lang thần.
- Ngươi chính là Huyền Trang?
Dương Tiễn thoáng ngước đầu, như có điều suy tư, âm thầm đánh giá đối phương.
- Bần tăng chính là Huyền Trang.
Huyền Trang lại hành lễ đáp lời.
Trong nhân loại, vóc dáng Huyền Trang được xem là tương đối cao, nhưng so với Dương Tiễn lại vẫn thấp nửa cái đầu. Chẳng qua biết rõ đối phương là Nhị Lang thần mà còn có thể thẳng lưng nhìn thẳng, quả thật cũng không nhiều.
Nhìn Huyền Trang, hai hàng chân mày Dương Tiễn không khỏi súc lại:
- Có lời đồn nói Phật tổ sai ngươi tây hành thỉnh kinh. Muốn truyền giáo vào đông thổ, liệu có việc này?
Huyền Trang cười khẽ nói:
- Bần tăng đúng là muốn tây hành thỉnh kinh, nhưng không phải phụng mệnh Phật tổ.
- Hả? Không phải Phật tổ? Vậy là phụng mệnh của ai?
- Phụng mệnh bản tâm.
- Bản tâm?
Dương Tiễn chợt sửng sốt, có phần nghi hoặc nói:
- Tuy Dương Tiễn không hỏi thế sự, lại cũng biết Phật môn đã nhập chủ Địa phủ. Rất nhiều cao tăng đắc đạo sau khi viên tịch đều được miễn không cần uống Mạnh bà thang, có thể mang theo tu vị chuyển thế. Tiền thế của đại sư ngài là...
- Kim Thiền tử.
Huyền Trang hai tay hợp mười nói.
Nghe được lời này, Dương Tiễn tức thì tỉnh ngộ, thoáng bật cười, không hỏi gì thêm, xoay người nói với Tiểu Bạch Long:
- Ngươi đáp ứng giúp hắn làm gì. Hắn mới đồng ý thay ngươi hướng Thiên Đình đòi muốn Bàn Đào?
- Đáp ứng cùng theo hắn bảo hộ Huyền Trang sư phó đi thỉnh kinh.
Từ từ ngẩng đầu lên. Dương Tiễn nhẹ giọng thán nói:
- Tây hành thỉnh kinh... Chặng đường này phải tới mười vạn tám ngàn dặm a.
Tiểu Bạch Long nuốt khô ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói:
- Hay là, tỷ phu ngươi giúp ta nói với hắn mấy câu, đừng để ta đi. Theo như quan sát mấy ngày nay, chỉ cần ngươi mở miệng, hắn nhất định sẽ nghe theo.
Dương Tiễn lại chỉ cười cười, nhẹ giọng thán nói:
- Ngươi mãi mà chẳng lớn lên được.
- Ta?
Tiểu Bạch Long nhất thời ngơ ngác.
Gật gật đầu. Dương Tiễn nói:
- Nhân vô tín nhi bất lập, nếu đã không muốn đi, vừa bắt đầu liền đừng đáp ứng, đã đáp ứng, vậy phải thực hiện đến cùng. Mười vạn tám ngàn dặm, chặng đường này, sợ là có chút hung hiểm... Coi như làm một lần lịch luyện đi.
Nói rồi, hắn vươn tay từ giữa eo lấy ra một chiếc ngọc giản đưa cho Tiểu Bạch Long:
- Cất lấy, nếu gặp chuyện không giải quyết được, kêu ta một tiếng.
Tiểu Bạch Long chớp chớp mắt. Đành chịu thu lại ngọc giản.
Nói xong, Dương Tiễn xoay người cung kính nói với Huyền Trang:
- Nội đệ Ngao Liệt tính tình lỗ mãng, một đường này, phiền Huyền Trang pháp sư dạy bảo nhiều thêm.
- Nhị Lang thần đa lễ.
Huyền Trang vội khom lưng đáp lễ nói.
*****
Nơi xa, Lý Tĩnh vẫn đang cẩn thận thử dò xét thái độ hầu tử, mỗi lần nói ra câu nào, lại đều bị hầu tử đáp cho á khẩu không thốt được gì.
Đến sau, hầu tử lười nhác móc móc lỗ tai nói:
- Tóm lại. Ngươi cứ nói cho Ngọc đế, rằng tạm thời ta không tính toán làm gì hắn cả, bảo hắn cứ an tâm mà ngồi trên long ỷ kia, nhưng cũng đừng làm ra chuyện gì quá đáng. Đương sơ Ngọc đế tiền nhiệm chết thế nào, chắc hắn cũng biết được một chút.
Lý Tĩnh lúng túng cười cười.
- Thứ ta muốn có cầm tới không?
Hầu tử nhướng mày nói.
- Cầm... Cầm tới.
Lý Tĩnh vội vàng gật đầu, từ trong tay áo lấy ra hai trái Bàn Đào to tướng, đang chuẩn bị muốn đưa sang, lại thấy thái độ kia của hầu tử, bèn chuyển mà xé xuống tay áo trải ra trên tảng đá một bên, nhẹ nhàng thả Bàn Đào xuống.
Liếc hai trái Bàn Đào tán phát ra linh khí nhàn nhạt kia, hầu tử nhẹ giọng nói:
- Được rồi, thả xuống xong ngươi có thể đi.
Lý Tĩnh khom lưng hành lễ nói:
- Mạt tướng cáo lui.
Nói xong đang muốn xoay người, lại bị hầu tử gọi lại.
Một tay đỡ lấy đầu gối, một tay dùng mộc côn vẩy động đống lửa sắp tàn, hầu tử thong thả nói:
- Giờ ta chỉ muốn an lành hộ tống Huyền Trang đến Linh sơn Đại Lôi Âm tự, trên đường, ngươi để Ngọc đế quản thủ hạ bên dưới cho tốt, nếu có ai dám ngăn trở...
Thoáng nhướng mắt lên, hầu tử gằn giọng nói:
- Cho dù có là bản nhân Ngọc đế, cũng đều phải chết. Ngươi hiểu ý ta chứ?
Lý Tĩnh vội khom người nói:
- Mạt tướng hiểu rồi, mạt tướng nhất định chuyển đạt không thiếu nửa lời.
- Đi đi.
Lại hướng hầu tử hành lễ cáo biệt, Lý Tĩnh chậm rãi đi tới bên người Dương Tiễn.
- Nói chuyện thỏa đáng rồi?
Dương Tiễn hỏi.
- Ừ, cứ coi là vậy.
Nghiêng mặt sang, Lý Tĩnh đặc ý hai tay hợp mười hành lễ với Huyền Trang, nói:
- Huyền Trang pháp sư khổ cực.
- Không dám nhận.
Huyền Trang cũng hai tay hợp mười đáp lễ.
Khẽ thở dài một hơi, Lý Tĩnh nói:
- Chúng ta xin được cáo lui trước, ngày sau có cơ hội, nếu Huyền Trang pháp sư khai đàn giảng đạo, chúng ta nhất định sẽ tới nghe.
- Nếu thật có ngày kia, tất sẽ thông báo hai vị.
Cáo biệt Huyền Trang, hai người hóa thành hai đạo kim quang bay vút đi, nháy mắt đã tan biến phía chân trời.
Hai người vừa rời khỏi, Tiểu Bạch Long lập tức chạy vội tới bên tảng đá, ôm lấy Bàn Đào, mặt mày vui như nở hoa.
Huyền Trang từng bước đi tới bên người hầu tử, phất động tay áo ngồi xuống.
- Trời cũng đã sáng, lên đường thôi.
Hầu tử nói.
Huyền Trang lặng lẽ gật đầu, bước lên thu dọn hành lý.
*****
Trong gió táp, Lý Tĩnh và Dương Tiễn lăng không sóng vai mà đi.
Lý Tĩnh thấp giọng nói:
- Huyền Trang kia là Kim Thiền tử chuyển thế, ngươi biết không?
Dương Tiễn thuận miệng đáp nói:
- Vừa biết.
Mím môi, Lý Tĩnh đành chịu cười nói:
- Quả nhiên, lời đồn về người thỉnh kinh đúng thật không phải tự dưng mà có. Lại còn là Kim Thiền tử từng tranh biện Phật pháp tại Linh sơn chuyển thế, xem ra, lần này xảy ra đại sự rồi.
- Đại sự?
Dương Tiễn lập tức cả kinh.
Hít một hơi thật sâu, Lý Tĩnh thong thả nói:
- Chuyện yêu hầu xem như tạm thời được giải quyết, nhưng lần tây hành thỉnh kinh này, sợ rằng mới thật là chuyện khiến người đau đầu. Phải lập tức bẩm báo cho bệ hạ mới được.