Mặt trời dần dần thăng lên, dương quang thấu qua khe hở trên tầng mây chiếu xuống mặt đất, để lại từng đóa nắng vàng trải dài trên rặng núi, giống như thánh quang từ trời giáng xuống, sưởi ấm vạn vật.
Xa xa nhìn lại, cảm giác như đang chìm trong mộng ảo.
Trên sơn đạo uốn lượn, hầu tử vác Kim Cô bổng đi ở mặt trước, thủy chung duy trì cự ly hai đến ba trượng với Huyền Trang. Tiểu Bạch Long thì dắt mã đi ở sau cùng.
Một đường tây hành, một đường phong sương, lại cũng không thiếu mỹ cảnh, khiến người nhịn không được muốn dừng chân thưởng thức.
Chặng đường này, sớm tại tám trăm năm trước hầu tử đã đi qua một lần.
Hắn còn lờ mờ nhớ được con khỉ ngồi xổm trên cây, hai tay gắt gao ôm lấy trái quất dại xanh lét thật không dễ dàng mới tìm được, hai mắt đỏ bừng trợn tròn kinh hãi quan vọng khắp bốn phía, từng sợi lông tơ trên người dựng đứng lên, cuối cùng nhai ngấu nghiến luôn cả vỏ.
Nhãn thần khắc ấy, đến cùng là như thế nào, ngay cả chính bản thân hầu tử cũng nói không rõ ràng. Có lẽ không khác gì sói đói lang thang trong hoang dã.
Khi đó, trong lòng hắn chỉ có chấp niệm, chỉ có nguyện vọng sống tiếp, chỉ có sự sợ hãi ngập tràn với cái thế giới này, ngoài ra không còn gì khác. Đến nỗi nhiều năm sau hồi tưởng lại, chỉ nhớ được đói khát vô cùng vô tận, khủng hoảng, giá lạnh không thấy đâu là bờ bến.
Một con khỉ nhỏ gầy, lại chấp nhất muốn lặn lội đi mười vạn tám ngàn dặm, độc thân xuyên qua Địa Ngục, đi truy tầm mộng tưởng xa không thể chạm... Còn sống, chính là sợ hãi, chính là rét lạnh, chính là đói khát, chính là dày vò.
Ở thời khắc ấy, đối với hắn, sinh mạng sớm đã điêu linh, đến nỗi chỉ thừa lại dục vọng tiến về phía trước. Chỉ thừa lại chấp niệm ăn sâu vào trong linh hồn. Loại cảm giác đó, dù trải qua trăm năm quang âm cũng không cách nào vong hoài.
Bởi thế, hắn có thể bất khuất đến chết, hắn có được dũng khí không gì so sánh nổi, bởi trong lòng hắn, sau lưng hắn, trừ một mảnh hoang vu, thì chẳng còn lại điều gì.
Nếu đã chẳng còn gì, vậy thì đâu cần sợ hãi mất đi? Cắn răng, hắn có thể đối diện với bất kỳ khổ nạn nào.
Bóc mở con đường cầu đạo quá sớm, mang đến đau khổ vô cùng vô tận, mà những đau khổ kia, lại mang đến cho hắn trái tim cứng cỏi vô song. Khiến trên đường hắn có thể đánh bại hết đối thủ này tới đối thủ khác, vượt qua vô vàn cửa ải tưởng chừng kéo dài mãi không dứt.
Cái khoảng khắc trông thấy cửa lớn đỏ son trên Linh đài Phương Thốn sơn, chua xót trong lòng sớm đã không lời nào có thể diễn tả được.
Chặng đường như thế còn vượt qua nổi, trên cái thế giới này còn có điều gì có thể làm khó hắn?
Đã từng, hắn từng nghĩ như vậy, thẳng đến thời khắc đối mặt với Như Lai.
Thì ra, điều đáng sợ nhất trên cái thế giới này không phải là không còn gì cả. Mà là được đến, rồi lại mất đi, là cảm giác bất lực khi mọi thứ tuột khỏi tầm tay.
Đó là lần đầu tiên hắn cúi đầu, cúi đầu với địch nhân mà mình thống hận nhất, lần đầu tiên, vì giữ lấy những điều còn lại, hắn cam tâm tình nguyện chấp nhận làm một con chó.
Nhưng mà, thậm chí cả cơ hội ấy đối thủ cũng không cho, thẳng tay ném hắn xuống vực sâu của sự hối hận.
Trận chiến sáu trăm năm mươi năm trước, hắn thật sự bị đánh bại. Bại rất triệt để, bại bởi chính mình, bại bởi trái tim giòn yếu mà trước giờ vẫn luôn bị hắn lơ là.
Giãy dụa trong khổ sở, đến cuối cùng, đổi lấy chẳng qua là tù cấm kéo dài sáu trăm năm mươi năm. Đó là cảm giác tuyệt vọng không biết lấy gì ra diễn tả, thậm chí ngay cả lửa giận cũng bởi mất đi nhiên liệu sót lại mà tự động dập tắt.
Sáu trăm năm mươi năm quang âm. Thẳng đến lúc bước ra Ngũ Hành sơn, thậm chí hắn còn không biết nên làm sao để lần nữa đối mặt với cái thế giới này. Hắn chỉ có thể chạy tới Đông Hải tìm Ngao Thính Tâm, bởi vì hắn biết cô gái thông minh kia sẽ không dám chọc giận hắn.
Đứng trên lưng núi, hầu tử chống lấy Kim Cô bổng, có phần mờ mịt nhìn xuống sơn ải bên dưới, nhìn mây trôi cuồn cuộn trên đầu.
Huyền Trang sát vai mà qua, dừng chân đứng ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Đang nghĩ gì vậy?
Hầu tử cúi đầu cười cười nói:
- Nhớ lại một ít chuyện xưa thôi, không có gì.
- Nếu là trong lòng có khổ, ngại gì không nói?
Hầu tử giương giương mồm, hồi lâu, lại biến thành tiếng thở dài, nhẹ giọng nói:
- Nếu không pháp đánh bại Như Lai, khổ này, e rằng vĩnh thế đều không cách nào giải thoát. Đi thôi, bất kể thế nào, ta đều sẽ đưa ngươi tới Linh sơn Đại Lôi Âm tự. Thần ngăn giết Thần, Phật ngăn giết Phật.
Nói rồi, hắn vác lên Kim Cô bổng, từng bước tới trước, bỏ lại Huyền Trang một mình đứng đó lặng lẽ nhìn theo.
Tiểu Bạch Long đi ở sau cùng dắt theo bạch mã chậm rãi đuổi kịp.
Khẽ liếc Tiểu Bạch Long, Huyền Trang nhẹ giọng thán nói:
- Nghe bảo Bàn Đào chỉ có kỳ hạn một năm, sao Ngao thí chủ không rút chút thời gian đưa Bàn Đào về?
- Cái này...
Tiểu Bạch Long quay đầu nhìn Bàn Đào cất trong hành lý trên lưng ngựa, cười khan nói:
- Không được Đại Thánh gia đồng ý ta sao dám đi. Không sợ, từ đây đi về hướng tây kiểu gì cũng tạt qua nhà ta, qua không lâu là đến thôi.
Huyền Trang lặng lẽ gật đầu:
- Như vậy cũng tiện. Chặng đường này, làm phiền Ngao thí chủ.
- Đừng!
Tiểu Bạch Long vội khoát tay nói:
- Huyền Trang pháp sư ngàn vạn đừng nói như vậy, nếu để Đại Thánh gia nghe được, không chừng lại mắng ta một trận.
Huyền Trang cười nhẹ, hai người cứ thế sóng vai mà đi, dần dần kéo ra chút cự ly với hầu tử.
Sau đống nham thạch dưới núi, một tên tăng nhân khe khẽ ló đầu ra, cẩn thận quan sát ba người.
Hầu tử lập tức thả chậm bước chân, thẳng đến lúc sóng vai cùng Huyền Trang mới thấp giọng nói:
- Có người một mực theo gót chúng ta.
- Hả?
Huyền Trang thoáng sửng sốt, thấp giọng hỏi:
- Biết là ai không?
- Không rõ lắm, tu vị rất yếu, chỉ hơn phàm nhân một chút. Cảm giác, hẳn không phải người trong Đạo môn, cũng không phải yêu quái.
- Nói như vậy, là Phật môn rồi?
Huyền Trang vươn tay từ giá đỡ trên yên ngựa rút ra một bức địa đồ bằng lụa, vừa đi vừa trải ra nhìn.
Nửa buổi, Huyền Trang chỉ tới núi cao phía trước mặt, nói khẽ với hầu tử:
- Phía trước có một ngôi chùa rất nổi danh.
- Chùa nổi danh? Không phải là Quan Âm thiền viện chứ?
Nghe được lời này, Huyền Trang nhíu mày nói:
- Đại Thánh gia biết?
Hầu tử lắc lắc nói:
- Không cần nói, bên cạnh còn có ngọn núi tên là Hắc Phong Sơn.
Gấp lại địa đồ trong tay, lần nữa thả về trong đống hành lý, Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:
- Đại Thánh gia từng đi qua nơi này?
- Chưa từng đi qua, có điều, tốt nhất vượt đường mà đi.
Hầu tử hít một hơi thật sâu thán nói:
- Trong Quan Âm thiền viện kia khả năng có một lão hòa thượng sống mấy trăm tuổi. Rất tham lam. Trong Hắc Phong Sơn khả năng có một con Hắc Hùng tinh tu vị không kém. Ta nói là có khả năng.
Chậm rãi đi tới, Huyền Trang thuận miệng hỏi:
- Đại Thánh gia không muốn gặp mặt bộ hạ ngày xưa?
- Đứa đó làm gì phải bộ hạ của ta.
Hầu tử lắc lắc đầu nói:
- Hắc Hùng tinh kia ta căn bản không hề quen biết, chỉ sợ sinh sự thôi. Giờ đều đồn ầm lên nói ăn thịt ngươi có thể trường sinh bất lão, cầm cà sa của ngươi có thể bạch nhật phi thăng. Khó bảo bọn họ không có ý đồ.
- Nếu bần tăng biết rõ trên núi có hổ mà vẫn muốn đi?
Hầu tử khẽ nhíu mày nhìn Huyền Trang một cái:
- Ngươi muốn đi cũng được, nhưng đừng cách ta quá năm bước.
- Bần tăng hiểu rồi.
*****