Trên núi cao nơi xa, một ngôi chùa rộng lớn tràn ngập trong hương hỏa, từng tràng tiếng tụng kinh không dứt bên tai.
Một tên hòa thượng tuổi trẻ xách lên vạt áo chạy vội bước qua sân viện trống trải, đi thẳng tới phòng thiền.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy trong phòng thiền có một tên hòa thượng trung niên năm tuổi nhìn qua chừng bốn năm mươi tuổi đang ngồi đoan chính ở kia, gõ đánh lên cá gỗ, miệng lẩm bẩm tụng kinh.
- Sư phó, sư phó.
Hòa thượng tuổi trẻ cấp thiết nói:
- Có một con yêu hầu, một vị du tăng và một tục nhân đồng thời lên núi. Bộ dạng du tăng kia nhìn qua khá giống Huyền Trang mà ngày đó sư phó từng nhắc đến.
Tay tăng nhân đang gõ đánh cá gỗ lập tức dừng lại. Từ từ mở mắt ra, cười nói:
- Mở cửa nghênh tiếp.
- Đệ tử tuân mệnh.
*****
Mấy tiếng chuông chùa truyền khắp sơn dã.
Xa xa, ba người đã trông thấy Quan Âm thiền viện như một tòa cung đình tọa lạc trên đỉnh núi.
Tường viện cao vút, từng tòa tháp Phù Đồ cao hơn mười trượng vươn lên giữa trời, sương khói lượn lờ men theo kiến trúc vọt thăng mà lên, bay hướng cao không.
- Đừng cách ta quá năm bước.
Hu tử lại một lần thấp giọng dặn dò.
Huyền Trang lặng lẽ gật đầu, Ngao Liệt ở bên có vẻ hơi kinh ngạc.
- Không được cách quá năm bước? Chúng ta chỉ tới ở nhờ một đêm, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì?
Không đợi Ngao Liệt kịp phản ứng. Cửa lớn màu đỏ thắm đã ầm vang mở ra, hơn mười tên hòa thượng thân mặc tăng bào màu xanh lam ngư quán mà ra, chia ở hai bên. Chính giữa là ba tên hòa thượng thân mặc cà sa màu đỏ, bộ dạng như thể cao tăng đắc đạo.
Kẻ đứng ở giữa trong ba người chính là tăng nhân ngày trước cùng Văn Thù quan sát Huyền Trang. Chỉ thấy hắn hai tay hợp mười, hướng Huyền Trang hành lễ nói:
- Bần tăng Kim Trì, cung hậu Huyền Trang pháp sư đã lâu.
Nói xong, trên mặt thoáng hiện ý cười, dẫn theo hai tên cao tăng còn lại từng bước đi tới ba người.
Huyền Trang hai tay hợp mười đáp lễ, cung kính nói:
- Bần tăng Huyền Trang, gặp qua Kim trì Thượng nhân. Bần tăng chỉ là một giới du tăng, lại làm phiền Kim Trì thượng nhân tự thân ra nghênh đón, thực vinh hạnh không gì sánh bằng.
- Ai, Huyền Trang pháp sư không cần đa lễ.
Kim Trì thượng nhân khẽ rung tay áo, chậm rãi đi tới trước mặt Huyền Trang, ý cười vẫn chất chứa trên mặt ý, vươn tay ra muốn dìu, lại bị hầu tử dùng côn ngăn lại.
Kim trì cả kinh, trên mặt thoáng hiện vẻ sợ hãi nhìn sang hầu tử. Hai mắt trợn tròn nói:
- Vị này là...
Huyền Trang nhẹ giọng nói:
- Đây là một người bạn của bần tăng, tên gọi Tôn Ngộ Không, không phải người trong Phật môn. Trên đường kết bạn mà đi, bần tăng cũng nhờ hắn chiếu cố mới được thông suốt. Có chỗ nào đắc tội, mong thượng nhân chớ trách.
Chúng tăng ở bên đều cảnh giác nhìn chằm chằm hầu tử.
- Hả? Tôn Ngộ Không?
Kim Trì hoãn thần lại, nhàn nhạt liếc hầu tử một cái, vươn tay nói:
- Vậy mời Huyền Trang pháp sư vào chùa an tọa.
Nói rồi, hắn ngẩng đầu liếc nhẹ sang hầu tử và Ngao Liệt:
- Hai vị này, nếu đã tới, ở đây gió mát, mời cùng vào an tọa luôn.
Ngữ khí lúc nói lời này khác hẳn vừa nãy, tựa như hai người, vẻ khinh miệt trong mắt khinh miệt càng đậm, ẩn ẩn có thể thấy được bằng mắt thường.
Nhất thời, hai hàng chân mày hầu tử không khỏi súc lại, Tiểu Bạch Long ở bên kinh hãi nhìn sang, thậm chí ngay cả Huyền Trang cũng bất giác liếc hầu tử một cái.
Đã bao nhiêu năm không người dám nói chuyện với hắn như thế?
Hơi ngẩn người một lúc, hầu tử lại thu thần, tịnh chưa hề phát tác.
Thẳng đến lúc này, Huyền Trang và Ngao Liệt mới khẽ thở phào.
Ba người chậm rãi đi vào trong chùa, Huyền Trang và Kim Trì sóng vai bước tới, Huyền Trang thuận miệng nói:
- Chuyến tây hành này Huyền Trang tịnh chưa gióng trống khua chiêng, không biết Kim Trì thượng nhân nghe được từ chỗ nào mà biết bần tăng sắp tới?
- Huyền Trang pháp sư tây hành cầu pháp, là vì phổ độ chúng sinh. Đại nghiệp lớn như thế, dù không gióng trống khua chiêng, lại sao che lấp nổi? Bần tăng tự nhiên đã sớm biết.
Ngao Liệt tựa kề bên hầu tử nói:
- Nói như không, lão gia hoả này nhất định có vấn đề.
- Xuỵt, nhỏ giọng chút.
Hầu tử thấp giọng đáp nói.
Nhìn quanh bốn phía, đám tăng nhân theo sát sau lưng hai người cơ hồ dồn hết sự chú ý lên người hầu tử mà hoàn toàn không để ý tới Huyền Trang phía trước mặt, thậm chí có mấy tên trong đó đã sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tư thế đi đứng cứng ngắc, nhìn qua như đang đi cà kheo vậy.
- Hắc hắc, đám này biết ta là ai, còn làm bộ như thật.
Tiểu Bạch Long bĩu môi thấp giọng nói:
- Ta thật phục đám này, nếu đổi là ta, dù có cho lợi lộc lớn bằng trời cũng không lá gan giả bộ trước mặt ngài. Làm thế chỉ cần nhất thời không cẩn thận là hồn phi phách tán ngay.
Một đường vòng vèo, Kim Trì nhiệt tình giới thiệu cảnh trí tứ bề, từ cây tùng trước cửa đến bồ đề trong viện, sau đó là tháp Phù Đồ cao vót, đình đài to lớn, tượng Phật bằng vàng, từng thứ từng thứ đều được giới thiệu tỉ mỉ, trong ngữ điệu chất đầy vẻ đắc ý. Từ đầu tới đuôi Huyền Trang lại chỉ lặng lẽ gật đầu, nhìn rất tùy ý, cũng không bình luận gì thêm.
Ngôi Quan Âm thiền viện này nói lớn không lớn, dung được chừng vài trăm tăng nhân, nếu muốn dạo một lần, ước chừng phải mất trên dưới nửa ngày. Nhưng mới đi một phần ba, có lẽ bởi phản ứng của Huyền Trang tương đối lãnh đạm, Kim Trì có vẻ mất hứng, đành phải khoát khoát tay, dẫn ba người tới đại điện, lại sai tăng nhân thủ hạ dọn chỗ, tự mình chấn vỗ tay áo ngồi xuống chủ vị.
Đợi dâng lên nước trà, Kim Trì mới nhẹ giọng hỏi:
- Quan Âm thiền viện này của bần tăng, Huyền Trang pháp sư cũng nhìn qua đại khái rồi, không biết, so với Kim Sơn tự của ngài thì thế nào?
Huyền Trang hai tay hợp mười, nhàn nhạt nói:
- Chùa miếu khôi hoằng, cảnh sắc động người, không phải Kim Sơn tự có thể so được.
- Hả?
Nghe xong lời này, ý cười lần nữa phù hiện trên mặt Kim Trì, hắn vỗ vỗ bắp đùi cười nói:
- Thế, liệu còn chỗ nào không đủ, mong được Huyền Trang pháp sư chỉ điểm, chúng ta cũng biết mà cải chính.
- Chỗ không đủ thì...
Huyền Trang thoáng do dự một lát, hai mắt cúi thấp, nhẹ giọng nói:
- Chính là tất cả đều đủ, chỉ riêng thiếu mỗi chữ “Phật”.
Chúng tăng tại trường đều sửng sờ, ngơ ngác nhìn Huyền Trang.
Hầu tử cũng nhíu mày liếc sang.
Nghe vậy, hai mày Kim Trì cau chặt, mím môi suy tư một phen, híp mắt nói:
- Bần tăng không hiểu nhiều, còn mong Huyền Trang pháp sư chỉ rõ.
- A di đà Phật.
Huyền Trang hai tay hợp mười, ánh mắt liếc hướng tăng nhân hai bên, khẽ nói:
- Nói e đây, e là có điều không tiện.
- Gì mà không tiện?
Kim Trì cúi đầu nhấp một ngụm trà, cười nhạt nói:
- Bần tăng đã hai trăm bảy mươi tuổi, tuy pháp lực đã đầy, lại thủy chung không bước vào được Phật cảnh. Kinh, tự nhiên là càng biện càng minh, nếu có lời gì, không bằng lấy ra để mọi người cùng nghiên cứu, bần tăng cũng muốn biết, vì sao ngày xưa Kim Thiền tử lại mất đi Phật Đà kim thân.
Lập tức, không khí trong toàn đại điện chợt chuyển lạnh, tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, ánh mắt chúng nhân đều tụ tới trên người Huyền Trang.
Chỉ thấy Huyền Trang sắc mặt như thường, nhẹ giọng nói:
- Nếu Kim Trì thượng nhân đã nói vậy, thế thì Huyền Trang xin được cả gan.