Trong gió táp, Hồ yêu tên là Oanh Nhi lấy tốc độ nhanh nhất có thể lao vút về hướng tây.
*****
Trong thiên điện, Kim Trì lôi kéo Huyền Trang, bộ dạng nhiệt tình muốn được thỉnh giáo, dời ra một chồng kinh Phật cao phải tới ba xích, lại chỉ hỏi lòng vòng, một mực không hỏi đến điểm chính.
Huyền Trang không khỏi có phần do dự, súc mày nhìn sang hầu tử.
Hầu tử tùy tiện ngồi trên bậc cửa, nghiêng đầu đi không nhìn, mặc cho Kim Trì dày vò.
- Đây là cố ý giữ ngươi lại, chứ gia hỏa này nào thật lòng muốn thỉnh giáo ngươi, cần gì phải lãng phí thời gian với hắn? Hắn chỉ phụng mệnh người khác thôi.
Huyền Trang thoáng thu thần, khẽ thở dài một hơi.
Tuy sự thực đã bày rõ ra đấy, nhưng Huyền Trang vẫn cứ có hỏi tất đáp, có điều thầy thì giảng giải tử tế, trò lại mảy may không nghe vào tai, tâm tư chẳng biết đã bay tới nơi nào, một lòng chỉ biết hỏi, về phần đáp án, hắn căn bản không hề quan tâm.
- Làm sao, cứ để mặc hắn dày vò như vậy?
Thanh âm của hầu tử lại vang lên trong đầu Huyền Trang.
- Chỉ cần có một tuyến hi vọng, bần tăng vẫn muốn thử xem. Nếu đã đồng ý kỳ hạn hai ngày, vậy cứ ở lại hai ngày đi. Hai ngày sau, vô luận kết quả thế nào, đều tất lên đường.
- Được, vậy ngươi cố gắng lên.
Hầu tử bĩu môi, không nói gì thêm.
Khẽ cười với Kim Trì, Huyền Trang cúi đầu, lại tiếp tục tử tế giải đáp.
Kim Trì không tập trung, hai tên tăng nhân ngồi bên cạnh lại không khỏi nghểnh cổ dỏng tai, lắng nghe đến nhập thần.
Quay đầu nhìn bốn người trong thiên điện. Hầu tử lười nhác ngáp một cái.
*****
Rặng núi dài cơ hồ bị đào rỗng, mặt đất nhìn qua vẫn mọc đầy cây cối như hoang dã bình thường, chỉ là yêu quái điểm xuyết trước từng động phủ như thời thời khắc nhắc nhở kẻ đến rằng, nơi này ẩn tàng một quốc gia của riêng cho yêu quái.
Từ từ hạ thấp độ cao, Oanh Nhi hạ xuống trước một nơi động phủ, hai tên tiểu yêu lập tức bước lên nghênh đón.
- Phụ thân có ở trong không?
Oanh Nhi cấp thiết hỏi.
- Lữ đại nhân... Lữ đại nhân ở trong động phủ.
- Tốt!
Sát vai bước qua hai tên tiểu yêu. Oanh Nhi rảo nhanh nhịp chân đi vào động phủ, một đường che miệng, lại không nhịn được bật cười ra tiếng.
Xà tinh thân mặc một bộ bạch y vừa khéo đi tới trước mặt, nói:
- Ngươi chạy đi đâu, ta cứ tìm ngươi mãi.
- Tìm được Đại Thánh gia rồi!
Cái khắc lời này ra khỏi mồm, Oanh Nhi đã khó mà che được tâm tình vui sướng trong lòng.
Xà tinh tức thì sửng sờ.
Từ từ nheo mắt nhìn đăm đăm muội muội đã cười thành đóa hoa, trên mặt Xà tinh thoáng hiện vẻ nghi hoặc, ép thấp giọng hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
- Đại Thánh gia... Tìm được. Tìm được rồi!
Oanh Nhi liều mạng chớp chớp hai mắt, cố gắng bình hoãn tình tự kích động. Áp thấp giọng nói:
- Ở Quan Âm thiền viện ngay phụ cận Hắc Phong Sơn.
- Địa bàn Phật môn? Hắn làm gì ở đó?
- Ta... Ta cũng không biết, nhưng tin tức hẳn không sai. Hắn đang đi cùng Tây Hải Tam thái tử Ngao Liệt.
- Tây Hải Tam thái tử Ngao Liệt?
Xà tinh trầm mặc.
- Sao vậy?
- Ngươi chờ chút, ta suy nghĩ một lát.
Xà tinh cúi đầu hơi do dự một lúc, rồi mới chậm rãi nói:
- Việc này phải lập tức bẩm báo cho phụ thân, nhưng nhớ đừng kích động. Rốt cuộc, nơi đó là thiền viện, là địa bàn của Phật môn.
- Ngươi yên tâm. Quan Âm thiền viện kia ta có nghe qua, chỉ là thanh danh hơi lớn mà thôi, đám phương trượng ở Linh sơn có coi hắn là người trong Phật môn hay không đều khó nói.
- Bất kể thế nào, vẫn nên cẩn thận là hơn.
Nói rồi, hai người quay lưng bước nhanh đi vào sâu trong động phủ.
*****
Trong căn nhà gỗ, Bạch Tố nắm lấy ngọc giản, có phần hoảng hốt hỏi:
- Sao ngươi lại đi cùng Đại Thánh gia? Hắn thật đã trở về?
- Vừa nãy là ai? Ở đó còn người khác à?
- Là Oanh Nhi.
- Oanh Nhi? Dưỡng nữ (con gái nuôi) của Lữ Lục Quải? Hiện tại nàng còn ở đó không?
- Không.
Bạch Tố lắc lắc đầu nói:
- Nàng đi về rồi, chắc là gấp gáp báo tin cho dưỡng phụ. Rốt cuộc, Đại Thánh gia đã trở về, bọn họ đợi nhiều năm như thế. Chẳng phải là đợi cái ngày này?
*****
Ngồi trong ngóc ngách thiền viện, Tiểu Bạch Long lập tức cảm thấy rùng cả mình.
Nuốt khô ngụm nước bọt, hắn thấp giọng nói:
- Thế... Ngươi... Có ngọc giản liên hệ với nàng không? Nhanh nhanh nói với nàng, đến lúc đó đừng để Đại Thánh gia biết là ta tiết lộ, bằng không con khỉ kia sẽ thịt ta mất...
*****
Trong thiên điện, giảng kinh vẫn đang tiếp tục.
Kim Trì hỏi loạn một trận, vô luận đổi sang vấn đề cổ quái thế nào, Huyền Trang đều nghiêm túc giảng giải tử tế. Khiến cho hai tên tăng gân ngồi một bên nghe mà không khỏi kinh ngạc, trong lòng âm thầm tán thán sự lĩnh ngộ Phật pháp của Huyền Trang.
Hầu tử vẫn ngồi dựa nơi cửa, nhàm chán nhìn ra ngoài sân viện.
Một tên tăng nhân chính đang quét dọn lá khô trong viện, ngẩng đầu bắt gặp hầu tử đang nhìn mình, lập tức cả kinh, vội cúi đầu, tần suất quét chổi trong tay tức thì nhanh lên.
*****
Trong động phủ, Lữ Lục Quải mở to hai mắt, râu nơi khóe miệng khẽ giật giật.
- Ngươi... Ngươi nói cái gì? Đã.. đã tìm được Đại Thánh gia?
Xà tinh nhàn nhạt liếc Oanh Nhi một cái, nhẹ giọng nói:
- Theo lý thuyết, tin tức hẳn không sai, hắn đang ở ngay trong Quan Âm thiền viện.
Tức thì, Lữ Lục Quải ngây ngốc.
- Đại Thánh gia... Đại Thánh gia đã trở về, Yêu tộc được cứu rồi, Yêu tộc được cứu rồi...
Hắn không ngừng chớp chớp mắt, run run đứng dậy, dạo bước tới lui trong động phủ, trên khuôn mặt đầy vẻ tang thương chất đầy ý cười, vui sướng hệt như đứa trẻ:
- Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được, cuối cùng lão thần đã đợi được... Hơn sáu trăm năm, Đoản Chủy, Đại Giác... Lữ Lục Quải ta lại còn sống, cuối cùng đợi được Đại Thánh gia, đợi được, đợi được...
Lời tới chỗ này, Lữ Lục Quải đã lão lệ tung hoành.
Xà tinh vội vàng bước lên muốn dìu đỡ, lại bị Lữ Lục Quải đẩy ra.
Dùng tay áo lau đi nước mắt, hai mắt Lữ Lục Quải khép chặt lại, lặng lẽ đứng đó hồi lâu, thẳng đến khi tình tự hơi bình phục, mới mở mắt ra chỉ vào Xà tinh nói:
- Lập tức... Lập tức triệu tập nhân mã, lão thần muốn đi nghênh đón Đại Thánh gia.
- Nhưng mà...
Xà tinh do dự nói:
- Phụ thân, nơi đó là địa bàn Phật môn.
- Khu khu một cái thiền viện có gì mà phải sợ? Dù thật sự có Phật đà ở đó, cũng phải công hạ cho bằng được!
Hơi dừng một chút, Lữ Lục Quải lại dặn dò:
- Triệu tập nhân mã! Toàn bộ nhân mã! Để bọn họ chuẩn bị khánh điển chào mừng ở đây, tất cả yêu tướng Hóa thần cảnh trở lên, theo ta tiến hướng Quan Âm thiền viện nghênh hồi Đại Thánh gia, phải nhanh!
- Hài nhi tuân mệnh!
*****
Hai con chim nhạn lẻ loi chậm rãi giương cánh bay về hướng nam, trời chiều nhuộm hồng đại địa.
Hầu tử vẫn ngồi dựa trước cửa thiên điện, thỉnh thoảng lại ngáp dài một tiếng, quay đầu nhìn lại, thanh âm trực tiếp truyền vào trong đầu Huyền Trang.
- Ngươi còn muốn tiếp tục dây dưa với hắn?
Huyền Trang không trả lời, mà vẫn tập trung tinh thần giải thuyết Phật pháp.
Hai tên tăng nhân tại trường đã nhích lại gần chăm chú lắng nghe, chỉ riêng Kim Trì thân làm vai chính lại cứ có phần nhấp nhổm không yên.
- Đó là cái gì?
Ngoài thiền viện đột nhiên có truyền tới tiếng ồn ào.
Hầu tử chợt sửng sốt.
- Đó là... Không hay, là yêu quái, thật nhiều yêu quái --!
Một tiếng kêu rít vọng lại, mấy tên tăng nhân cả lăn lẫn bò từ ngoài thiền viện hớt hải chạy vào, xoay người khóa kín cửa chính.
Đám tăng nhân trong thiền viện lũ lượt kéo ra ngoài sân tra xem rốt cục đang có chuyện gì, nhưng rất nhanh bọn họ đã sợ đến hồn phi phách tán, kinh hãi lùi vào trong, bởi vì, ngay trên đỉnh đầu, đám đông có thể thấy được rõ ràng từng tên yêu quái thân mặc khải giáp chính đang chậm rãi đáp xuống, tấn tốc bao vây trọn cả thiền viện.
Nhất thời, tiếng kêu rít tứ khởi, toàn bộ thiền viện như sôi trào lên. Rất nhiều tăng nhân sợ đến nỗi xông thẳng vào trong thiên điện.
Thời này khắc này, sắc mặt mấy tên trưởng lão trong thiên điện, bao gồm cả Kim Trì đều trắng bệch, tay chân luống cuống, run rẩy hỏi:
- Huyền Trang pháp sư,...đám yêu quái kia, ngài có quen không?
Huyền Trang không hề có vẻ gì là kinh hoảng, lại chẳng hiểu sự thể ra làm sao, chỉ biết quay đầu nhìn sang hầu tử.
- Ta đi xem thế nào.
Kéo lên Kim Cô bổng, hầu tử xuyên qua sân viện lộ thiên, bước nhanh đi tới cửa chính. Đám yêu quái đang bay vút trên không trung cũng đều nhìn thấy hắn.
*****
Lúc này, trên trăm tên yêu quái tụ tập ngoài cửa từ từ nhường ra một lối đi.
Lữ Lục Quải vóc người thấp bé từng bước đi tới trước cửa viện khép chặt, chấn vỗ tay áo, hai gối quỳ đất, dốc tận toàn lực gào nói:
- Thần…, Lữ Thanh, dẫn theo chúng tướng cung nghênh Đại Thánh gia --!
Nói xong, từ từ dập đầu.
Quần yêu còn lại cũng vội vàng quỳ gối xuống đất, cao giọng kêu nói:
- Cung nghênh Đại Thánh gia --!
Cửa viện từ từ mở ra...