Đại Bát Hầu

Chương 520: Lữ Lục Quải (2)



Hắn hơi ngập ngừng một phen, thấp giọng nói:

- Đại Thánh gia... Có phải ngài không định cùng lão thần đi về?

Hầu tử trầm tư hồi lâu, cuối cùng nói:

- Cũng không phải không cùng ngươi đi về, chỉ là, tạm thời... Sợ rằng không được.

Lữ Lục Quải cẩn thận bước theo, không thốt lời nào.

- Không sao, ngươi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, trước kia chẳng phải ngươi có ý kiến gì liền đều trực tiếp đề ra.

- Lão thần không dám.

Lữ Lục Quải vội nói.

Khẽ thở dài một hơi. Hầu tử đành tự mình mở miệng trước:

- Ta phải bảo vệ Huyền Trang tới Đại Lôi Âm tự thỉnh kinh. Tây hành chứng đạo, phải đi bộ mới được. Bằng không, vấn đề Như Lai vĩnh viễn không cách nào giải quyết. Phật môn có quy củ của Phật môn, giờ ta mà cùng ngươi đi về, thì không được có động tác gì, chứ một khi có điều hành động, tính chất liền biến, Như Lai có thể tìm được cớ để đường hoàng ra tay với các ngươi, đến lúc đó, chẳng qua là tái diễn trường bi kịch sáu trăm năm mươi năm trước thôi.

- Lão thần hiểu rồi.

- Có thật là hiểu rồi?

- Thật... Thật hiểu rồi.

Lữ Lục Quải ấp a ấp úng đáp nói.

- Nhưng ta còn chưa nói gì cụ thể, ngươi đã hiểu rồi? Đương sơ Huyền Trang kia phải giảng với ta một ngày một đêm, ta mới đáp ứng giúp hắn.

Lữ Lục Quải thấp giọng nói:

- Lão thần tin tưởng Đại Thánh gia, tin tưởng Đại Thánh gia nhất định sẽ không ném bỏ đám thần tử chúng ta. Bởi thế, Đại Thánh gia cho là phải nên làm thế, lão thần cứ tuân chỉ làm theo là được.

Nghe vậy, hầu tử chỉ biết bật cười đành chịu, vươn tay vỗ vai Lữ Lục Quải, há há mồm như muốn nói điều gì, cuối cùng lại nuốt ngược trở về.

*****

Lúc này, cách đó ngàn dặm, một con yêu quái khom lưng đứng ở trên cây, lấy ra ngọc giản đặt lên môi nói:

- Nhanh nhanh báo cáo cho phò mã gia, Lữ Thanh đã nhìn thấy Đại Thánh gia, bọn họ chính đang ở trong Quan Âm thiền viện tại Nam Chiêm Bộ Châu.

*****

Dưới ánh trăng, hầu tử và Lữ Lục Quải chậm rãi đi tới trên sơn đạo.

- Đại khái chuyện là như vậy, ta nhớ ngươi hình như không phải tu Ngộ giả đạo, nghe qua hẳn có phần phức tạp. Tóm lại, hiện tại ta chưa thể liên lụy quá nhiều, hết thảy, phải đợi sau khi Huyền Trang tây hành chứng đạo xong rồi tính.

Trầm mặc hồi lâu, Lữ Lục Quải thấp giọng nói:

- Đại Thánh gia, lão thần có chuyện muốn nhờ.

- Nói.

- Xin Đại Thánh gia cho phép lão thần đi theo bên người Đại Thánh gia.

- Vì sao?

Lữ Lục Quải nhẹ giọng nói:

- Hiện nay Phật môn đã tán rải lời đồn về chuyện Huyền Trang pháp sư tây hành ra khắp nơi. Trên đường, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, nhất định là vạn phần gian nguy. Đại Thánh gia... Đại Thánh gia mới vừa trở về, trong tam giới còn rất nhiều chuyện chưa được sáng tỏ lắm, nếu có lão thần ở bên, tất định có thể xử lý hết thảy thỏa đáng, dàn xếp với các phương, bởi thế, tây hành đảm bảo sẽ được thông suốt. Cũng không cần làm phiền Đại Thánh gia tự thân động thủ.

Hầu tử không khỏi bật cười:

- Chính bởi không thông thuận mới tốt.

- Không thông thuận mới tốt?

- Tuy đúng là địch trong tối ta ngoài sáng, nhưng có ta ở đây, lại vẫn để Huyền Trang bị người dùng mưu bắt đi, dù có đến được Đại Lôi Âm tự thì cũng nghĩa lý gì đâu?

- Cái này...

- Nói là chứng đạo. Vậy phải đi mới chứng được. Nếu một đường bình an vô sự, chỉ cần qua mười vạn tám ngàn dặm liền có thể chứng đạo, đương sơ chẳng phải ta từng đi qua? Chuyện không đơn giản vậy đâu, kỳ thực ta cũng không hiểu nhiều, nhưng ta nghĩ. Huyền Trang chắc không muốn mang theo quá nhiều người.

Nói rồi, hầu tử vươn tay vỗ nhẹ lên vai Lữ Lục Quải:

- Sự trung thành của ngươi, ta đã thấy rồi, cũng rất cảm kích. Nhưng, đừng nghĩ quá nhiều, lát nữa cầm lấy Bàn Đào, ta sẽ để Hắc Hùng tinh đưa ngươi về. An lành mà sống, chờ ta tây hành xong sẽ đến gặp ngươi.

- Cái này...

Lữ Lục Quải chợt dừng bước, thoáng chốc đã rớt lại mặt sau.

- Sao vậy?

Hầu tử cũng dừng chân, quay đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy Lữ Lục Quải “phốc” một tiếng, hai gối quỳ xuống đất, dập đầu nói:

- Mong Đại Thánh gia bất kể thế nào cũng phải mang theo lão thần, Hắc Hùng tinh kia ngài còn có thể mang theo, ngại gì không mang thêm lão thần?

- Cái này...

Hít một hơi thật sâu, Lữ Lục Quải cắn răng, sảng giọng nói:

- Mấy năm nay. Mỗi lần lão thần nhớ tới ngày đó lúc chia tay Đại Giác, đều hận rằng kẻ ở lại tận trung với Hoa Quả Sơn không phải là chính mình. Hôm nay được gặp lại Đại Thánh gia, đã là quyến cố lớn nhất mà thương thiên dành cho lão thần. Lần này, bất kể thế nào cũng xin cho lão thần được ở lại bên người Đại Thánh gia. Cầu Đại Thánh gia đáp ứng lão thần!

Nhìn đăm đăm Lữ Lục Quải bò rạp dưới đất, hầu tử không khỏi ngơ ngác.

*****

Một canh giờ sau, trong thiền viện.

Sắp xếp cho Lữ Lục Quải xong xuôi, hầu tử đẩy cửa phòng ra, dưới ánh trăng, bắt gặp Huyền Trang đang lẳng lặng ngồi phẩm trà trên ghế đá trong viện.

Hầu tử khẽ ho khan hai tiếng.

Huyền Trang chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, vươn tay nhấc ấm trà lên châm đầy một chén, đẩy tới góc bàn..

- Ta không cách nào từ chối, không mở miệng được.

Từng bước đi tới bên bàn đá, hầu tử khom người ngồi xuống, vươn tay nâng chén trà lên, cũng không quản có nóng hay không, một hơi cạn sạch.

- Bần tăng biết.

- Tiếp tục thế này sợ rằng không được, sớm biết thế đã không cường hành kéo Ngao Liệt nhập bọn. Với tình trạng như giờ, đến Đại Lôi Âm tự chắc phải biến thành một chi quân đội mất.

- Bần tăng biết.

- Ngươi không có điều gì muốn nói ư?

Huyền Trang cười khẽ, nhẹ giọng nói:

- Đạo gia giảng cứu “Vô Vi”, chú trọng thuận theo tự nhiên. Phật giáo cũng coi trọng chữ “duyên”, mọi việc đừng nên cưỡng cầu.

Hầu tử lập tức cười hừ, ý vị sâu xa nhìn Huyền Trang nói:

- Ngươi có vẻ nhìn thoáng nhỉ, vậy giờ phải làm sao, đến lúc đó một đống yêu quái chúng ta cùng ngươi nghênh ngang mà đi? Nhân loại gặp chắc đều sợ chạy mất dép, dù có là yêu quái gặp cũng phải sợ, ngươi còn phổ độ sao được?

Ngẩng đầu lên, Huyền Trang nhìn đăm đăm hầu tử, từ tốn nói:

- Vẫn là câu nói kia, thuận theo tự nhiên, mọi việc đừng cưỡng cầu.

Nói rồi, Huyền Trang lại vươn tay rót trà cho hầu tử.

- Thế cái tên Kim Trì kia thì sao?

Huyền Trang hai tay hợp mười, nói:

- Tận lực mà làm, chỉ cầu không thẹn với tâm.

Hầu tử không khỏi cạn lời, cũng chỉ biết cười khan, không nói gì thêm.

*****

Lúc này, Kim Trì và hai tên trưởng lão còn lại của thiền viện chính đang tụ lại trong phòng thiền.

Một tên trưởng lão thấp giọng nói:

- Yêu hầu kia, có thể nói là nguy hiểm chí cực, thực không nên trêu chọc, sơm sớm thả bọn họ tây hành thì hơn. Đừng nên giữ lại. Cứ tiếp tục kéo giữ, sợ là Quan Âm thiền viện này chất đầy yêu quái mất!

- Có gì mà trêu chọc không được?

Kim Trì thuận miệng nói:

- Có Văn Thù tôn giả ở đây, tự nhiên sẽ làm chủ cho chúng ta, nào cần sợ hắn?

- Lời ấy sai rồi.

Tên trưởng lão nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói:

- Đệ tử quan sát Huyền Trang kia, thấy hoàn toàn không phải cuồng nhân như chúng ta tưởng tượng lúc đầu, hôm nay nghe hắn giảng giải kinh văn là đủ biết. Tuy còn tuổi trẻ, nhưng nếu lấy Phật pháp mà luận, ba người chúng ta cộng lại cũng khó mà bằng được hắn. Đến cùng là Kim Thiền tử chuyển thế, chúng ta, tốt nhất đừng nên nhúng tay vào chuyện này.

- Nhưng Văn Thù tôn giả...

- Cứ nói với Văn Thù tôn giả, chúng ta không đủ năng lực. Đoán rằng Văn Thù tôn giả sẽ không cưỡng cầu đâu.

- Sao có thể thế được? Muốn nói thì các ngươi đi mà nói, lão nạp không mở miệng được!

Ba người tranh chấp một trận, cuối cùng vẫn không thể thống nhất ý kiến, đành tạm thời gác lại, tự hành tán đi.

Đợi hai người kia đi rồi, cửa chính khép lại, Kim Trì không khỏi do dự.

- Ba người chúng ta cộng lại cũng khó mà bằng được hắn?

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi súc mày.

Hắn nhớ tới thần sắc đạm như nước của Văn Thù trong mấy ngày qua, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc.

- Nếu Huyền Trang thật lợi hại như thế, sao Văn Thù tôn giả còn để bần tăng đi... Chẳng lẽ...

Quay đầu, hắn vội vàng chạy tới giá sách một bên, thắp sáng đèn dầu, cầm ra từng quyển kinh Phật mà hôm nay Huyền Trang từng giảng qua, chăm chú đọc lại từng câu từng chữ, tử tế hồi ức những lời Huyền Trang đã giảng.

Lúc này, ngoài thiền viện, Văn Thù chính đang thấu qua song cửa, từ xa xa quan sát Kim Trì, như có điều suy tư.

Hồi lâu, hắn thở dài một hơi, cười cười nói:

- Vô tâm cắm liễu liễu thành rừng a.

Nói xong, hắn đằng không mà lên, xoay người bay về tây phương.