Sớm hôm sau, trời còn chưa sáng tỏ, Huyền Trang vừa đẩy cửa ra, liền bắt gặp Kim Trì dẫn theo toàn bộ trưởng lão trong thiền viện đứng chờ ngoài cửa, không khỏi thất thần mất một lúc.
Tiểu Bạch Long, Hắc Hùng tinh, Lữ Lục Quải đều rướn cổ nhìn ra.
Chỉ thấy Kim Trì hai tay hợp mười, cười khan khom lưng nói:
- Huyền Trang pháp sư, hai ngày nay có nhiều đắc tội, mong ngài thứ lỗi.
- Kim Trì thượng nhân muốn chỉ chuyện gì?
Huyền Trang nhẹ giọng hỏi.
- Cái này...
Đám trưởng lão tại trường đều không khỏi cười khan, Kim Trì hai tay hợp mười, lại hành lễ thêm lần nữa, nói:
- Huyền Trang pháp sư quả nhiên khoan hồng đại lượng, chúng ta bái phục không thôi. Hôm nay đến đây, là hi vọng Huyền Trang pháp sư có thể khai đàn giảng kinh ngay trong thiền viện.
- Khai đàn giảng kinh?
- Đúng!
Kim Trì gật gật đầu nói:
- Những lời hôm qua Huyền Trang pháp sư từng giảng, bần tăng tư chất ngu độn, không cách nào đương trường lĩnh ngộ, thẳng đến đêm qua mới hoảng nhiên đại ngộ. Cho nên mới bàn bạc cùng chư vị đệ tử, quyết ý mời Huyền Trang pháp sư giảng kinh cho trên dưới thiền viện, xin Huyền Trang pháp sư vạn vạn đừng chối từ.
Huyền Trang không khỏi sững sờ, ánh mắt khe khẽ phiêu hướng hầu tử đứng không xa sau lưng Kim Trì.
- Đúng thật là biến chuyển bất ngờ, Văn Thù đã không còn ở trong thiền viện, xem ra lần này bọn họ mời ngươi giảng kinh là thật tâm.
Thanh âm hầu tử vang lên trong đầu Huyền Trang.
Thoáng do dự một lát, Huyền Trang hai tay hợp mười, mỉm cười, khom người nói:
- Kim Trì thượng nhân nhờ vả, bần tăng tất dốc hết khả năng.
Nghe được lời ấy, đám trưởng lão lập tức mặt mày hớn hở.
Kim Trì cũng khẽ thở phào. Khom lưng nói:
- Bần tăng thay mặt trên dưới toàn viện cảm tạ Huyền Trang pháp sư. Hôm qua đều là bần tăng hỏi, Huyền Trang pháp sư giải đáp, hôm nay, bần tăng muốn mời Huyền Trang pháp sư giảng kinh mà ngài muốn giảng, được không?
Huyền Trang thoáng ngẩng đầu suy nghĩ một phen. Nói:
- Hay là, giảng “luận Phật”, được không?
Nghe vậy, đám trưởng lão đều cả kinh, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.
Tuy trước lúc tới đã thương lượng thỏa đáng, hôm nay giảng kinh, tuyển đề do Huyền Trang chọn. Nhưng thực không ngờ rằng Huyền Trang lại chọn đề mục là “luận Phật”.
Kim Trì hơi ngập ngừng. Nhẹ giọng hỏi:
- Cái này... Phật há là có thể luận?
Huyền Trang hỏi ngược lại:
- Không luận Phật, Phật là gì đều không biết, sao thành được Phật?
Cắn răng, Kim Trì chắp tay nói:
- Nếu đã thế, vậy thì làm phiền Huyền Trang pháp sư.
Một tiếng hạ lệnh, không lâu sau, toàn bộ trên dưới thiền viện đã được triệu tập tới.
Trên đại điện. Huyền Trang từ tốn mà nói, từ giản lược đến chi tiết, đem từng điển cố kinh Phật mà bọn họ sớm đã biết rõ giảng ra dưới một góc nhìn khác. Một câu Phật kệ thoát ra từ trong miệng Huyền Trang, liền có thể hóa thành văn chương khôi hoằng như một thế giới riêng, nhìn xuyên vô số vấn đề, khiến cho đám đệ tử tán thán không thôi.
Khác với cao tăng giảng kinh bình thường, Huyền Trang không chỉ cho ra đáp án của riêng mình, càng đặt ra nghi vấn, trong đó bao hàm rất nhiều kỳ vọng của tự thân Huyền Trang, khiến người nghe không khỏi trầm tư.
Muốn thành Phật. Lại không câu nệ ở thành Phật.
Một trường giảng kinh, từ giờ thìn một khắc kéo dài mãi đến giờ tuất ba khắc, tính ra tận hơn sáu canh giờ.
Trong dịp, có trưởng lão sợ Huyền Trang không cách nào liên tục giảng kinh, đề nghị nghỉ ngơi, Huyền Trang nói:
- Chỉ cần còn có người thật lòng nguyện ý nghe Huyền Trang giảng, Huyền Trang liền sẽ giảng cho thông thấu mới thôi.
Đám đệ tử ai nấy đều tập trung tinh thần. Không nguyện rời đi.
Cảnh này khiến Kim Trì nhìn mà ngây dại.
Hắn bình sinh từng có vô số lần giảng kinh, lại chưa bao giờ có được trường cảnh như thế, có thể giảng khiến chúng đệ tử quên ăn quên ngủ, chỉ vì không muốn lỡ qua từng câu từng chữ của Huyền Trang, đến nỗi tiếc nuối cả đời.
Nguyên một ngày, dưới sự dẫn dắt của Huyền Trang, bọn họ say mê chìm đắm trong thế giới Phật pháp mà bấy lâu hằng mong mỏi, lại khó mà chạm tới.
Đến hoàng hôn, Kim Trì tuyên bố giảng kinh kết thúc, nhưng vẫn còn rất nhiều đệ tử không nguyện rời đi, thậm chí có một số đệ tử đương trường thỉnh cầu được theo Huyền Trang tây hành.
Cứ kéo dài mãi, tận đến khi trời đêm lấp lánh.
Thật không dễ dàng mới xua tán hết đệ tử trong viện, thấy bốn bề đã vắng lặng, Kim Trì chậm rãi đi tới trước mặt Huyền Trang, hai gối quỳ đất, dập đầu.
Huyền Trang cả kinh, vội vươn tay dìu đỡ, nói:
- Kim Trì thượng nhân cớ gì hành đại lễ như thế?
Kim Trì nhẹ giọng thán nói:
- Bần tăng tu Phật đến nay đã có hơn hai trăm năm, tuy vang danh xa gần, lại thủy chung chưa thể chạm đến bản ý Phật pháp, càng đừng nhắc tới chuyện thành Phật. Mọi người đều nói bần tăng được kéo dài tuổi thọ, chính là bởi bần tăng tinh thông kinh Phật, được Phật tổ ân tứ. Chỉ có trong lòng bần tăng tự biết, bần tăng sở dĩ trường thọ, là nhờ ích ở Bàn Đào. Hôm nay được nghe pháp sư giảng đạo, bần tăng mới biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, nếu không có Bàn Đào kia, sợ rằng bần tăng cũng chẳng khác gì chúng đệ tử trong viện.
Nói xong, hắn lui ra sau một bước, lại quỳ rạp xuống đất, sảng giọng nói:
- Khẩn cầu Huyền Trang pháp sư thu nhận Kim Trì làm đồ đệ, Kim Trì nguyện theo pháp sư tây hành, dắt ngựa hoá duyên cho pháp sư. Nếu pháp sư không đồng ý, Kim Trì liền quỳ mãi ở đây.
- Cái này...
Huyền Trang nhất thời sửng sốt. Trong đầu lại chợt vang lên tiếng cười của hầu tử:
- Hắc, lại thêm một đứa, giờ ngươi tính thế nào.
Huyền Trang hít một hơi thật sâu, cúi người dìu đỡ Kim Trì, nhẹ giọng nói:
- Kim Trì thượng nhân nói quá lời, Huyền Trang tây hành, tịnh không phải vì thành Phật, mà là vì phổ độ. Cùng theo Huyền Trang tây hành, cũng tất không cách nào thành Phật. Muốn thành Phật, nơi đâu đều có thể.
- Nhưng... Kim Trì đã khổ tu trong thiền viện này hơn hai trăm năm, lại thủy chung không thông thấu được chân nghĩa của Phật môn. Nếu có thể đi theo bên người pháp sư, được pháp sư chỉ điểm bến mê, tất sớm ngày ngộ đạo.
- Sở dĩ Kim Trì thượng nhân không cách nào thành Phật, là bởi nhìn không thấu, không bỏ được. Nếu có thể thả xuống tục vật, thành Phật, chẳng qua chỉ cách một bước thôi.
- Nhưng một bước ấy lại khó như lên trời. Xin pháp sư thương xót, chỉ giùm cho Kim Trì một con đường sáng.
Lời tới chỗ này, Kim Trì đã nghẹn ngào, lão lệ tung hoành.
Huyền Trang thoáng trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói:
- Thành Phật không như bình thường, tất phải tự thân đốn ngộ mới được. Nếu không đốn ngộ, người khác dù có dốc lực ngàn cân, cũng không giúp được mảy may. Bần tăng vô lực trợ Kim Trì thượng nhân thành Phật.
- Như thế, chẳng phải đời này bần tăng vô vọng?
Hít một hơi thật sâu, Huyền Trang nói:
- Bần tăng vô lực trợ Kim Trì thượng nhân thành Phật, lại có thể cho Kim Trì thượng nhân một kiến nghị.
Nghe được lời này, Kim Trì lập tức phấn chấn tinh thần, vội nói:
- Xin pháp sư chỉ điểm bến mê!
- Đạo thành Phật. Có thể ngộ trước rồi làm, hoặc cũng có thể làm trước, sau đó mới ngộ. Như thế, mười tòa kim Phật trong viện, mong Kim Trì thượng nhân dỡ đi.
- Dỡ... Dỡ?
Kim Trì thượng nhân lập tức cả kinh.
- Dỡ.
Huyền Trang nhàn nhạt nói:
- Dỡ rồi, hóa thành ngân lượng, gặp năm thiên tai mất mùa, mua chút lương thực tặng cho nạn dân. Kim Phật như thế, mới tận hết ý nghĩa.
- Cái này...
Cơ thịt trên mặt Kim Trì không khỏi run lên.
- Kính Phật chẳng qua là lời cuồng vọng ngoài miệng thôi, có đạo là “tục nhân khất thực luyện thân”, đấy là khổ hạnh chi đạo, cũng là đạo lịch luyện tâm tính. Vàng bạc tuy tốt thật đấy, nhưng chẳng qua chỉ là tục vật. Nếu không nếm trải cái khổ, thì sao mà thoát ly bể khổ? Chỉ dựa vào ngồi trong viện khổ tu, thì sao thành Phật?
Kim Trì ngây dại nhìn Huyền Trang, đôi mắt không ngừng chớp nháy.
Hồi lâu, hắn khẽ thu thần, cắn răng dập đầu nói:
- Ngày mai bần tăng liền làm theo lời pháp sư dặn dò, dỡ mười tòa kim Phật kia!
*****