Hoàng Phong Quái phi tốc hạ thấp độ cao đáp xuống một mảnh sơn lâm, có vẻ kinh hoảng đưa mắt nhìn chung quanh. Ngay sau đó, hắn cúi mình nhấc chân cuồng chạy, rất nhanh đã đến địa điểm dự định.
Nhưng mà, nơi đó chẳng có tên tiểu yêu nào.
- Mẹ nó, chạy hết cả rồi, đừng để lão tử bắt được, bằng không các ngươi ai cũng đừng hòng sống sót!
Hắn căm hận thóa mạ một tiếng, thở phì phò nhìn quanh tứ bề, cuối cùng tìm được hạt châu lớn bằng trứng bồ câu vứt trong góc.
Nhặt hạt châu lên, hắn thoáng do dự, lau mồ hôi, thấp thỏm rót linh lực vào.
*****
Nháy mắt, hầu tử thân ở trong sơn trang tức thì hơi ngớ, ngẩng đầu nhìn lên.
- Đại Thánh gia, sao vậy?
Lữ Lục Quải vội vàng hỏi.
Hai mắt hầu tử từ từ híp thành một khe nhỏ:
- Có linh lực ba động, nhưng không phải rất rõ ràng. Cách nơi đây chừng hai dặm.
- Hai dặm?
Lữ Lục Quải và Hắc Hùng tinh khẽ liếc nhau một cái, đồng thời nói:
- Liệu có phải là Phật môn phái người tới.
- Hơi khác với thuật pháp Phật môn, cũng không giống là người Thiên Đình.
Hầu tử lắc lắc đầu nói:
- Xa như vậy, khả năng là kế điệu hổ ly sơn, tốt nhất đừng nên khinh cử vọng động.
Nói rồi, hầu tử khe khẽ chuyển sự chú ý lên trên người Huyền Trang đang đi tới đám đông để chúc mừng.
*****
Hoàng Phong Quái căng thẳng nhìn về hướng sơn trang, khe khẽ đặt hạt châu lấp lánh bạch quang nhỏ yêu xuống đất, dùng mấy cây cỏ tạp che lấp lại.
Nuốt khô ngụm nước bọt, hắn nhấc chân lên, chạy vội mà đi về hướng địa điểm tiếp theo.
Sau lưng, hai con hồ điệp vẫn đang lẳng lặng theo gót.
*****
Lúc này, Huyền Trang thân mặc cà sa, đầu đội vạn phật quan, tư thái nghiêm trang đi vào sảnh đường.
Chúng nhân vừa thấy đều nhất loạt hơi ngớ. Không khí vốn huyên náo trong sảnh đường chợt bỗng chốc an tĩnh trở lại.
Thiên Bồng có phần thấp thỏm siết chặt nắm tay.
- Sao lại có hòa thượng ở đây? Phụ cận đâu có ngôi chùa nào.
- Nghe bảo vừa tới tối qua, nói là người quen cũ của Cương Liệt.
Ngay dưới ánh nhìn đăm đăm của chúng nhân, Huyền Trang từng bước xuyên qua đám đông đi tới trước mặt Thiên Bồng, hai tay hợp mười, khoan thai khom lưng hành lễ với Cao thái công, lại quay đầu hành lễ với Thiên Bồng, nói:
- Bần tăng chúc thí chủ và tôn phu nhân vĩnh kết đồng tâm, hạnh phúc mỹ mãn.
Nói rồi, hắn từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ tử đàn nhỏ nhắn, từ từ mở ra, đưa tới trước mặt Thiên Bồng, nói:
- Bần tăng chẳng có thứ gì đáng giá, đây là một chuỗi niệm châu ngẫu nhiên mà được, coi như hạ lễ, mong thí chủ đừng ghét bỏ.
Chúng nhân rướn cổ nhìn xem chuỗi niệm châu đặt trong hộp. Chỉ riêng Thiên Bồng là ánh mắt vẫn sít sao khóa định khuôn mặt Huyền Trang, trong lòng có phần thấp thỏm.
Đặt trong hộp là một chuỗi niệm châu phỉ thủy óng ánh như ngọc. Tuy chẳng qua là vật phàm, nhưng cũng là thứ quý trọng, đặt ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này, càng là bảo vật trăm năm khó gặp.
- Đại sư ra tay thật là phóng khoáng.
- Đúng vậy a. Nghe nói, đây là cố nhân của Cương Liệt. Đoán hẳn cũng là cao tăng.
- Mấy người khác đâu? Sao không thấy đi ra?
Nhất thời, mọi người trong đại sảnh không khỏi nghị luận dồn dập.
Cao thái công trợn tròn đôi mắt già nua, nhìn một hồi lâu mới hoãn thần lại được, vội vàng nói:
- Khiến đại sư tiêu pha rồi. Lễ vật quý trọng như thế, chúng ta không nhận được.
Hai mắt Huyền Trang thoáng cúi thấp, khẽ khom lưng hành lễ, nhẹ giọng nói:
- Người xuất gia, vật quý trọng mấy cũng là thứ ở ngoài thân, nói đến cùng, chẳng qua là một chữ “duyên” thôi. Nếu bần tăng đã tới Cao lão trang này, lại vừa khéo gặp lúc Cương Liệt thí chủ đại hôn. Chẳng phải thuyết minh niệm châu này có duyên với thí chủ? Bần tăng làm vậy, chẳng qua là mượn hoa hiến Phật thôi. Nếu không tặng, mới hiện vẻ bần tăng hẹp hòi, sợ là hỏng mất tu hành.
- Hỏng mất... Tu hành?
Thoáng do dự một phen, Cao thái công mới ngập ngừng tiếp lấy niệm châu, nói:
- Nếu đại sư đã nói vậy, thế thì chúng ta khó mà chối từ.
Quay đầu sang, Cao thái công tỏ ý cho A Tài ở bên thu lại niệm châu.
Đến lúc này Thiên Bồng mới lấy lại bình tĩnh, không khỏi nhìn nhiều Huyền Trang một cái, hai tay hợp mười, khom người nói:
- Cương Liệt cảm tạ đại sư.
- Hẳn nên.
Hai tay Huyền Trang cũng hợp mười đáp lễ.
- Tới, mời đại sư ngồi!
Quay đầu lại, Cao thái công khoát khoát tay, thân thuộc vốn ngồi ở bên cạnh chủ vị tức thì hiểu ý, tránh ra nhường chỗ.
Nhất thời, ánh mắt chúng nhân nhìn Huyền Trang đều đổi khác, ai nấy cũng phải cảm thán không thôi.
*****
Trong gian phòng, bốn người một mực cảm giác động tĩnh bên ngoài không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Hầu tử hừ lạnh nói:
- Phàm nhân thì vẫn cứ là phàm nhân, chỉ cần đưa ra một chuỗi hạt châu rách nát liền bị thu mua.
- Ngài đừng nói, chiêu này đúng là hiệu quả thật.
Tiểu Bạch Long nhỏ giọng nói:
- Ta cũng từng thử qua dùng hai viên Dạ Minh Châu thu mua một tên huyện quan.
Lữ Lục Quải thoáng ngập ngừng, nhẹ giọng nói:
- Đại Thánh gia, Huyền Trang pháp sư đã đi ra, chúng ta có nên ra theo không?
Hầu tử lập tức trừng Lữ Lục Quải một cái.
Lữ Lục Quải cắn răng cẩn thận khuyên nhủ:
- Kỳ thực, Đại Thánh gia, cho dù có ân oán gì, thì hôm nay cũng là ngày đại hôn của Thiên Bồng Nguyên Soái, chúng ta chẳng phải nên... Trước gác hận thù sang một bên? Kỳ thực lão thần cảm thấy, những lời Huyền Trang pháp sư nói cũng có phần đạo lý nhất định. Nếu Đại Thánh gia còn muốn lôi kéo Thiên Bồng Nguyên Soái nhập hội, sợ rằng, thật phải nhường một bước.
- Các ngươi muốn đi thì cứ đi, ta không đi.
Nói xong, hầu tử sang chỗ khác không thèm nói chuyện.
Ba người còn lại tức thì khẽ liếc nhìn nhau.
Lữ Lục Quải từ giữa eo lấy ra một khối ngọc bội màu đỏ rộng chừng ba đốt ngón tay, Tiểu Bạch Long lấy ra một chiếc thoa khảm trân châu, Hắc Hùng tinh móc móc nửa ngày chẳng lôi ra được thứ gì, đành phải lấy tạm mấy viên kim tinh từ chỗ Tiểu Bạch Long.
Tiểu Bạch Long rướn cổ nhẹ giọng nói:
- Thế... Đại Thánh gia, chúng ta đi đây?
Hầu tử lườm hắn một cái, lại vẫn cứ trầm mặc không nói.
Ba người lại khe khẽ nhìn nhau, ai nấy lũ lượt rón rén lui ra ngoài cửa.
*****
Lúc này, Hoàng Phong Quái đã đốt sáng hạt châu thứ tư, chính đang cuồng chạy tới địa điểm cuối cùng.
Sau lưng hai con hồ điệp vẫn lẳng lặng theo gót mà hắn không hề phát hiện.
Một con trong đó nhẹ giọng hỏi:
- Năm hạt châu đồng thời thắp sáng, kết quả sẽ là gì?
- Sư huynh đừng vội. Lát nữa là biết ngay thôi.
*****
Trong sảnh đường, đám người Lữ Lục Quải lần lượt dâng lên hậu lễ, thậm chí còn đưa luôn cả phần của hầu tử.
Nhưng lễ vật này tuy đối với tu tiên giả thì đều là thứ vô dụng, nhưng ở trong mắt phàm nhân lại khiến ai ai cũng phải kinh thán không thôi.
Lão thái công vui đến nở hoa, đám tân khách đều thấp giọng nghị luận liên hồi.
- Chẳng lẽ cô gia Cao gia vốn là thiếu gia nhà ai? Có bằng hữu ra tay phóng khoáng như vậy, đâu phải ai cũng có thể làm được.
- Nghe nói, đương sơ Cao thái gia chỉ hứa hẹn không cần phải lo miếng ăn liền thu hắn làm gia nô, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là không thể tưởng tượng. Không chỉ tự nhiên được một chàng rể quý. Nói không chừng còn leo thân gia với đại hộ.
- Chẳng phải hắn là kẻ chạy nạn tới Cao lão trang ư?
- Cái đó ai biết được, không khóe là thiếu gia nhà ai lạc đường cũng nên.
- Cũng phải, hậu lễ như thế, có nói là phu gia chuyên môn sai người đưa tới, cũng đâu có gì là lạ.
Nhưng, như đã vậy. Vì sao còn phải ở rể?
- Thế thì ngươi không hiểu rồi? Tân lang và tân nương chính là thanh mai trúc mã. Hoàng đế còn có thể vì mỹ nhân mà bỏ cả giang sơn, bằng gì mà cô gia Cao gia lại không thể ở rể?
- Ai ui, không ngờ Cao thái công còn có phúc phận này.
Tiếng nghị luận xôn xao, nói khiến Cao thái công càng cười sướng lại, lại khiến Thiên Bồng mặt đỏ tía tai.
Từ đầu tới đuôi, hắn đều cẩn thận quan sát đám người Huyền Trang được sắp xếp ngồi trên chính vị.
Dắt tay Thiên Bồng, Cao thái công thấp giọng dặn dò:
- Hiền tế, chốc nữa, ngươi phải nghĩ cách giữ lại những bằng hữu này ở thêm chút ngày giờ. Nói với họ là ta bảo vậy. Người ta tặng lễ nặng như vậy, chúng ta sao có thể tiếp đãi không chu đáo?
Nói xong lại quay đầu dặn dò A Tài:
- Nhanh nhanh đi thu dọn mấy gian sương phòng, sao lại để mấy vị khách quý chen chúc trong phòng nhỏ kia được? Quay đầu, còn phải xin lỗi bọn họ một tiếng.
- A Tài đi làm ngay.
Nhìn lưng ảnh A Tài dần đi xa, hai hàng lông mày Thiên Bồng nhíu chặt lại.
- Đám gia hỏa kia, rốt cục muốn làm gì?
Xa xa. Hắn lại bắt gặp Huyền Trang đang mỉm cười với mình, lập tức tâm tình có phần phát hoảng, vầng trán bất giác túa mồ hôi.
Đúng lúc này, ngoài cửa tiếng nhạc mừng vang lên. Hai tên tỳ nữ dìu Nghê Thường trong bộ đồ tân nương, đầu đội khăn lụa hồng từ khuê phòng bước ra, toàn bộ sảnh đường tức thì cuộn lên đợt cao triều mới.
Cao thái công được đón lên chủ vị.
Quay đầu sang, hắn bắt gặp Thiên Bồng thẫn thờ đứng ngây ra đó, sắc mặt trắng bệch.
- Hiền tế, ngươi sao vậy?
- Không... Không có gì.
Thiên Bồng vội vàng nặn ra một tia ý cười, nhấc chân tiến về phía trước.
*****
Trong một nơi sơn cốc ngoài sơn trang, cuối cùng thì Hoàng Phong Quái đã tìm tới hạt châu sau cùng, nắm vào tay, từ từ rót vào linh lực.
Năm viên châu tán lạc năm nơi tức thì như thể hô ứng lẫn nhau, đồng thời sáng lấp lánh.
Một con hồ điệp sau lưng Hoàng Phong Quái chậm rãi vỗ cánh bay lên cao không, con hồ điệp còn lại cũng vội vàng bay theo.
Từ từ, hai con hồ điệp hóa thành hai vị tăng nhân.
Một người là Linh Cát, mà người còn lại, chính là Văn Thù.
Chỉ thấy Linh Cát hất tay áo lên, trước người lập tức hiện ra cảnh tượng trong sơn trang ở cách đó ba dặm.
Chỉ vào họa diện, Linh Cát nhẹ giọng nói:
- Sư huynh nhìn xem.
*****
Trong sảnh đường, tiếng hỉ nhạc vang réo rắt.
- Nhất bái thiên địa --!
Một tiếng u a, tân lang tân nương song song khấu bái về phía đại môn.
Tất cả tân khách đều hoan hô chúc mừng.
Tiểu Bạch Long cũng vỗ tay chúc mừng theo.
- Nhị bái cao đường --!
Quay lưng, hai người đồng thời khấu bái về phía Cao thái công đang ngồi nghiêm trang trên chủ vị.
Cao thái công đã cao hứng không nói được nên lời, ý cười tràn đầy trên mặt.
Nhìn đăm đăm đôi uyên ương, Huyền Trang cũng mỉm cười, ý cười từ tận đáy lòng.
- Phu thê giao bái --!
Tân lang tân nương từ từ ngẩng đầu lên.
Vừa lúc đó, thần sắc tất cả mọi người ở đây chợt cứng đờ.
Ngay sau đó, cả tiếng hỉ nhạc cũng ngưng lại.
Cao thái công thoáng sửng sốt, híp mắt nhìn tới Thiên Bồng, chứng kiến trên mặt Thiên Bồng hiện ra mũi trư dài ngoằng.
- Hiền tế, sao ngươi...
Ngẩng đầu lên, hắn cả kinh trợn tròn mắt.
Vóc người Hắc Hùng tinh từ từ nhô cao, biến thành thân xác khổng lồ cao tới hơn một trượng.
Hai tai chuột của Lữ Lục Quải đột nhiên vươn dài.
Trong phòng, hầu tử nghi hoặc nhìn tay mình dần dần xuất hiện dài ra từng sợi lông tơ.
Một khắc sau, trong sơn trang bạo phát ra từng hồi tiếng kêu rít kinh thiên động địa