- Yêu quái --! Chạy mau!
Vô số tân khách kêu rít lên, trong cơn kinh hoảng, bọn họ tấn tốc vứt bỏ đồ đạc tùy thân, xoay người cuống cuồng lao hướng cửa chính, cả lăn lẫn bò, giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Chỉ sát na, dòng người vốn đang chen chúc trong sảnh đường tức thì biến mất tăm, vải mành bị xé nát, rơi rớt trên đất. Bàn ghế bị lật tung, đủ loại vật phẩm rơi vãi đầy đất, cảnh tượng chìm trong lang tạ.
Ngọn lửa trên nến hồng đong đưa theo gió, một quả táo rơi trên đất, bị đám người bôn tẩu giẫm nát bét.
Thời này khắc này, trong toàn sảnh đường chỉ thừa lại Thiên Bồng, Nghê Thường, Cao thái công, Huyền Trang, và Lữ Lục Quải, Hắc Hùng tinh đều đã hiện ra nguyên hình, cùng với Ngao Liệt vẫn giữ nguyên nhân hình, chứ không hề hóa thành bạch long.
Cao thái công kinh hãi nhìn chằm chằm Thiên Bồng, từ từ lùi ra sau, chân cẳng mềm nhũn, té ngồi trên đất.
Nghê Thường lẳng lặng đứng đó, vươn tay bóc đi lụa hồng che đầu, trông hướng Thiên Bồng, hai mắt mở to, cả người ngây dại.
Thiên Bồng chậm rãi quay đầu nhìn sang Lữ Lục Quải và Hắc Hùng tinh chính vừa hiện ra nguyên hình, đều đang kinh khủng không thôi, lại run rẩy vươn tay sờ lên mặt mình.
Mò đến mũi heo, tai heo.
Tức thì, cõi lòng băng lãnh.
- Ta... Sao lại...
Kinh hãi nhìn Nghê Thường, hắn từ từ quỳ gục xuống đất, ôm lấy mặt, kêu lên thống khổ.
Chỉ sát na, ngay trước mặt Nghê Thường, toàn thân Thiên Bồng như một quả bóng da từ từ biến lớn, căng rách bộ đồ tân lang trên người, mồm miệng nhe ra răng nanh, sau lưng mọc đuôi dài, biến thành một con Trư tinh cao tới một trượng.
Lụa hồng trong tay Nghê Thường rơi rớt xuống đất. Đầu óc trống rỗng, mắt không ngừng chớp chớp, giương giương mồm, lại không thốt được nửa lời.
- Đây... Đây là chuyện gì, vì sao... Vì sao một người đang yên đang lành lại biến thành yêu quái...
Cao thái công giãy dụa muốn bò ra ngoài cửa. Nhưng hai chân sớm đã mềm nhũn, không đào đâu ra sức lực, nhìn qua như một con sâu róm không ngừng nhuyễn động.
Thiên Bồng khẽ ngẩng đầu lên trông hướng Nghê Thường, lại lập tức kinh hãi cúi đầu xuống, che mặt mình đi.
- Đây có phải là... Bí mật không cách nào chấp nhận?
Nghê Thường thần tình ngốc trệ, thảng thốt hỏi.
Nháy mắt, không khí trong sảnh đường như ngưng lại.
*****
Giữa cao không, Linh Cát và Văn Thù lặng lẽ quan sát huyễn tượng trước mắt.
Trong cảnh tượng ấy, Nghê Thường thẫn thờ đứng đó. Im lìm không nhúc nhích, ngây dại thất thần.
Thiên Bồng khoác lấy bộ đồ tân lang rách nát bò rạp trên đất, gắt gao ôm lấy đầu mình, cả người run run.
Cao thái công vẫn cứ giãy dụa muốn bò đi.
Đám người Huyền Trang ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời tay chân luống cuống.
Mấy tên thôn dân lớn mật khẽ khàng sấp ngoài cửa lớn xa xa, nhỏ giọng thì thầm.
- Mấy người kia là yêu quái? Khó trách bọn họ lại ra tay phóng khoáng như vậy.
- Nhưng... Sao Cương Liệt cũng là yêu? Sao có thể thế được? Chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ tới lớn...
Một tên thôn dân trong đó nhỏ giọng nói:
- Các ngươi còn nhớ không? Bọn họ nói... bọn họ là cố nhân của Cương Liệt. Một đứa bé sáu tuổi thì đào đâu ra cố nhân? Nếu đương thời hắn căn bản không hề sáu tuổi, chuyện này lập tức thông suốt...
Tức thì sắc mặt mấy tên thôn dân kia không khỏi phần tái xám.
Ai có thể ngờ được, kẻ ở ngay bên mình vài năm nay, cư nhiên lại là một con Trư yêu?
Nhìn đăm đăm huyễn tượng trước mắt, hồi lâu, Văn Thù thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Năm hạt châu kia là dùng để giải trừ thuật pháp biến hình của bọn họ?
- Đúng!
Linh Cát nhẹ giọng đáp nói.
- Như thế, Thiên Bồng Nguyên Soái sợ là có trăm cái miệng cũng không bào chữa được. Đương nhiên, sự thực cũng không oan uổng hắn. Chỉ là, làm thế... Là có dụng ý gì?
Linh Cát nhướng mắt lên cười hừ nói:
- Thiên Bồng Nguyên Soái kia chẳng qua là tai bay vạ gió thôi. Kim Thiền tử tuyên xưng muốn phổ độ chúng sinh... A ha ha ha, chúng sinh ngu muội, sao mà độ được? Sư đệ chẳng qua muốn để hắn thấy được chân tướng của nhân tâm thôi. Nếu hắn đã chọn cách đi chung cùng một đám yêu quái, vậy hẳn nên phải có chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, đi đến nơi đâu, người đều chạy sạch. Như thế, làm sao độ được chúng sinh?
Nghiêng mặt sang nhìn Linh Cát đang có phần đắc ý, Văn Thù hít một hơi thật sâu, quay sang tiếp tục quan sát huyễn tượng. Nhẹ giọng nói:
- Vậy chuyện ngươi đáp ứng Hoàng Phong Quái...
- Chờ hắn qua được cửa này rồi tính.
Linh Cát thuận miệng đáp:
- Chúng ta nhanh nhanh triệt đi thôi, kinh động yêu hầu kia, chuyện này không kết thúc đơn giản vậy đâu.
*****
Trong phòng, hầu tử cũng không ức chế được bản thân, bắt buộc phải hiện ra yêu thân, hắn đã cảm nhận được rõ ràng chuyện đang xảy ra ngoài kia.
Nhìn cánh tay lông lá của mình, hắn thoáng bật cười, ý cười có phần hung tợn.
Rất nhanh, thần thức hắn đã khóa định Hoàng Phong Quái.
*****
- Lá gan ngươi không nhỏ nhỉ?.
Một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu Hoàng Phong Quái.
Hoàng Phong Quái cả kinh, vội vàng vứt bỏ hạt châu trong tay, quay người, lại chợt phát hiện hầu tử đã đứng sau lưng, lập tức, cả người ngây dại.
Trong hoảng loạn, hắn nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện bên trái, bên phải, sau lưng, thậm chí là núi rừng bốn phía, đâu đâu cũng đều có thân ảnh hầu tử, từng đôi mắt gườm gườm nhìn hắn, hoàn toàn không phân biệt được đâu là thật giả.
- Ai, ai sai ngươi tới?
Hầu tử đứng trước mặt hắn, nhe răng cười nhẹ, ý vị sâu xa nhìn hắn, bước lên trước một bước.
Hoàng Phong Quái kinh hoảng lùi ra sau.
- Vì sao phải làm vậy?
Hầu tử lại ép tới.
Cơ thịt trên mặt Hoàng Phong Quái co giật liên hồi, tâm tạng đã nhảy đến cổ họng, lui liền mấy bước, té ngồi trên đất.
Hầu tử xoải chân đặt trên tảng đá, cúi đầu nhìn xuống, thong thả nói:
- Nói ra, ta cho ngươi chết thống khoái, không nói, sống không bằng chết, hiểu chưa?
Kinh hoảng nhìn hầu tử, Hoàng Phong Quái há hốc mồm gào lên:
- Linh Cát tôn giả --! Linh Cát tôn giả --! Linh Cát tôn giả cứu ta --!
- Hiểu rồi, lại là trò quỷ do Phật môn bày ra.
Hầu tử hừ lạnh một tiếng, không chút do dự hất lên Kim Cô bổng.
- Đừng giết ta! Đừng giết ta --!
Chỉ nghe “phanh” một tiếng, máu tươi tóe lên, Hoàng Phong Quái bị hất tung lên trời.
Hầu tử vẫn đứng dưới mặt đất, một tay lăng không trảo tới, tức thì, thân xác cái tên gọi là Yêu Vương kia nổ bung thành một trường huyết vũ, thậm chí không kịp kêu thét ra tiếng.
Cúi đầu, hầu tử tấn tốc dùng thần thức quét quanh phạm vi ba dặm một lần.
- Hừ, con thỏ chạy mất rồi?
*****
Trong sảnh đường, Thiên Bồng run run chống lấy mặt đất gian nan đứng dậy.
Buông hai tay ra, hắn từng bước lui ra ngoài cửa.
Từ đầu tới đuôi, hắn không dám ngẩng đầu đối diện Nghê Thường lấy một lần.
Nàng thẫn thờ hỏi:
- Đây có phải là... Bí mật không cách nào chấp nhận?
Thiên Bồng vẫn lẳng lặng lùi ra sau, từng bước từng bước một.
- Đứng lại --! Ngươi đứng lại đó cho ta --! Chưa nói rõ ràng gì cả, ngươi đã muốn bỏ ta mà đi?
Thiên Bồng dừng chân, lại vẫn cúi đầu, hồi lâu, hắn run run nói:
- Ta không muốn để ngươi... Nhìn thấy bộ dạng thật của ta...
- Đây mới thực sự là ngươi?
Thiên Bồng khẽ gật đầu.
Nháy mắt, hi vọng triệt để phá diệt, từng giọt nước mắt chảy xuôi trên mặt Nghê Thường. Nàng ngây dại nhìn đăm đăm Thiên Bồng.
Bước chân lại khẽ khàng đi tới.
Một khắc sau, ngay dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Nghê Thường phi thân lao vào trong lòng Thiên Bồng, gắt gao ôm lấy thân xác to lớn kia, khóc không thành tiếng.
- Vì sao không nói cho ta... Vì sao không nói gì cho ta biết? Ta từng nói qua muốn cùng ngươi gánh chịu, vì sao?
Cao lão thái công đang sấp trên mặt đất cả kinh đến nỗi há hốc mồm.