Đại Bát Hầu

Chương 548: Bị phát hiện



Linh Sơn, Đại Lôi Âm tự.

Dưới dương quang, một gốc bồ đề cự đại che rợp bầu trời, mặt cỏ xanh mướt như tranh.

Tăng nhân tụm năm tụm ba tán lạc các nơi, hoặc tụng kinh, hoặc phẩm trà luận đạo.

Nơi xa, từng tòa tháp Phù Đồ cao vót như ẩn như hiện, mấy cánh chim từ trong thiên không bay lướt mà qua.

Phổ Hiền dẫn hai tên môn đồ rảo bước trên đường, tăng nhân đi sát qua đều dừng chân lại, trầm mặc khom người hành lễ với hắn.

Từ xa xa, Phổ Hiền đã trông thấy Văn Thù, Chính Pháp Minh và cả Linh Cát ngồi xếp bằng dưới đại thụ.

Từng bước đi tới chỗ bọn họ, Phổ Hiền khom người ngồi xuống, tùy ý khoát khoát tay, ra hiệu cho hai môn nhân kia có thể rời đi.

Chính Pháp Minh đang cúi đầu nhắm mắt chợt thoáng ngẩng đầu nhìn Phổ Hiền, nói:

Đã về rồi?

Về rồi.

Thế nào?

Phổ Hiền cười khổ nói:

Cả của con bé kia đều bước không qua, chưa gì đã bị đoán được. Xem ra, ta hơi xem thường nàng.

Ngươi xem thường Thái Thượng Lão Quân và Tu Bồ Đề.

Linh Cát ở bên thong thả nói:

Đồ đệ hai người kia dạy đi ra, dù có yêu chiều, lại há là người có thể dễ dàng lừa gạt?

Phổ Hiền run run tay áo, ngửa đầu nói:

Chút thất bại nho nhỏ mà thôi, quay đầu tái chiến là được.

Đúng là chưa đụng nam tường chưa hồi đầu. Văn Thù tựa như trêu chọc lắc đầu nói: Ta thì nhận thua, kiếp này của Kim Thiền tử tuy tu vị chưa đại thành, nhưng luận về đạo phổ độ, so với mười kiếp trước, lại lĩnh ngộ càng sâu. Sâu hay không. Còn chưa biết được. Phổ Hiền vươn tay đoạt lấy Phật châu trong tay Văn Thù, ý vị sâu xa nói: Giờ đi theo hắn, có kẻ nào không phải trầm luân trong bể khổ, hắn độ được ai?

Chính Pháp Minh hai tay hợp mười, nhàn nhạt nói:

Đi rồi mới biết!

Dưới dương quang, hầu tử lẳng lặng đứng trên sườn núi ngắm nhìn thôn trang phía tiền phương, hai hàng lông mày nhíu lại gắt gao.

Đi vòng?

Thiên Bồng hừ lạnh nói:

Thì ra Đại Thánh gia cũng có lúc đi đường vòng cơ đấy?

Hầu tử lập tức trừng hắn một cái, lại quay sang trọng hướng Huyền Trang ngồi trên lưng ngựa nói:

Thôn trang này có phần quái lạ, như là huyền thuật Phật môn, lại tựa hồ không phải. Có lẽ là cục mà người nào bố ra chờ chúng ta, thực không đáng phải mạo hiểm.

Huyền Trang chậm rãi lắc đầu, ghì lấy dây cương điều khiển bạch mã đảo quanh, nhìn thôn trang phía đằng xa, thấp giọng nói:

Chặng đường này, chúng ta vốn là phải vượt mọi gian nguy phổ độ chúng sinh. Ngươi nói vậy cũng có lý. Chẳng qua, người phải nghĩ cho kỹ. Nếu không phải có thuật pháp ba động, ta làm sao đối đãi nó như thôn trang tầm thường được. Nếu là giả, không phải Như Lai đích thân đến, thì là dùng pháp bảo lợi hại nào đó. Hơn nữa như quả toàn bộ thôn trang đều là ảo thuật biến thành, bản thân nó đã không cần thiết phải phổ độ. Cần gì?

Vậy gặp người làm phép thử xem.

Nói rồi, hai chân Huyền Trang khẽ thúc, bạch mã dưới háng tức thì chậm rãi tiến về phía trước.

Chúng ta cứ duy trì bộ dạng này đi vào?

Hắc Hùng tinh chỉ lên mặt mình, nhỏ giọng hỏi.

Hầu tử khoát khoát tay nói:

Cứ bộ dạng này, hơi sức đâu biến tới biến lui.

Nói rồi, hắn huyễn hóa ra Kim Cô bổng nắm ở trong tay, bước nhanh đuổi theo.

Lập tức, mắt thấy một hòa thượng dẫn theo một con khi cùng một con Hắc Hùng tin thân xác to tướng từ trên núi chạy xuống, toàn bộ thôn trang một nhất thời loạn thành một đoàn, thôn dân dồn dập ném lại công việc trong tay, tất tả chạy về đóng kín cửa nẻo.

Huyền Trang vội vàng ghìm ngựa dừng lại, quay đầu nhìn đầu từ một cái, cao giọng kêu nói:

Chư vị thí chủ. Bần tăng tới từ động thổ, trên đường đến Tây Thiên thỉnh kinh, chỉ là tạt qua nơi này. Chư vị không cần kinh hoảng!

Ngay lúc đang nói chuyện, hầu tử đã đuổi kịp, chống lấy Kim Cô bổng nhìn thôn dân kinh hoảng chạy tứ tán, thong thả nói:

Làm bộ như thật!

Huyền Trang nhẹ giọng hỏi: Đại Thánh gia có mấy thành nắm bắt bọn họ là huyền thuật?

Năm thành.

Vừa nghe, Huyền Trang lập tức xuống ngựa, xoay người dặn dò nói:

Bần tăng qua đó nói chuyện. Các ngươi tạm thời đừng đi theo, chở hù dọa bọn họ.

Lỡ ngươi xảy ra chuyện thì làm thế nào?

Xảy ra chuyện… vậy chính là thiên mệnh.

Hít một hơi thật sâu, Huyền Trang cuộn tay áo lên, từng bước dè dặt đi tới đám thôn dân đang súc thành một đoàn.

Vừa khi ấy, hầu tử đã từ từ ngưng tụ linh khí, chuẩn bị vừa có dị động liền có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Tùy theo cự ly giữa Huyền Trang cùng đám thôn dân càng lúc càng gần, những người khác cũng đều bất giác chuẩn bị chiến đấu, lặng lẽ lưu ý động tĩnh bốn phía.

Từng bước đi tới trước mặt thôn dân, khi còn cách chưa tới một trượng, Huyền Trang hai tay hợp mười nói:

Xin hỏi, vị nào là thôn trưởng?

Mười mấy tên dân tụ cùng một chỗ đều kinh hãi nhìn đăm đăm Huyền Trang.

Hồi lâu, trong đám người đột nhiên vươn ra một cánh tay.

Ta… Là ta.

Các thôn dân tấn tốc nhường ra lối đi, một lão đầu lưng còng chống gậy chậm rãi bước ra.

Lão nhân kia run rẩy nuốt khô ngụm nước bọt, nhìn Huyền Trang nhẹ giọng nói:

Ngươi là người hay yêu?

Bần tăng là người.

Thế bọn họ thì sao?

Lão nhân chỉ hầu tử và Hắc Hùng tinh sau lưng Huyền Trang.

Là yêu.

Vừa nghe, các thôn dân tức thì càng thêm kinh hoàng, thống thống lùi ra sau một bước.

Huyền Trang vội nói:

Chẳng qua, bọn họ tuyệt sẽ không gây hại tới chư vị.

Bọn họ là yêu, người đi chung cùng bọn họ, ngươi nhất định cũng là yêu quái ! Ngươi nói thế ai dám tin?

Trong đám thôn dân có người kêu rít lên.

Lập tức, chúng nhân dồn dập gật đầu, thần sắc sợ hãi càng nồng.

Huyền Trang vội gượng cười nói:

Chư vị thí chủ chớ có băn khoăn, chúng ta chỉ tạt qua, xin nhờ tá túc thôi. Tuyệt sẽ không thương hại chư vị.

Song vô luận hắn giải thích ra làm sao, hắn bước lên trước một bước, chúng thôn dân liền lập tức lùi ra sau một bướ

Trong gian phòng nho nhỏ, Thanh Tâm nắm lấy một mặt bát quái lớn chừng bàn tay, trên đó lóe lên ánh sáng nhỏ yếu, mặt mày cười tươi như hoa.

Người đó là ai, đầu óc không bị bệnh đấy chứ? Sư huynh sao phải bảo hộ một kẻ như thế?

Vũ Huyên tựabên cửa sổ híp mắt tử tế ngắm nhìn, nhẹ giọng nói:

Đại khái là hắn muốn nói chuyện với những thôn dân kia, đáng tiếc thôn dân đều do ngươi biến ra, hắn không sao thuyết phục được.

Nói rồi, ánh mắt nàng liếc sang một bên, từ đằng xa dõi theo hầu tử, thán nói:

Ngộ Không sự thúc, nhìn qua tang thương so với trước kia nhiều.

Trước kia người có quen vị sư huynh này của ta?

Có quen. Thiếu tí nữa thì ta còn với hắn làm thầy.

Vũ Huyên hít một hơi thật sâu, có phần hiu quạnh nói:

Khi đó ta còn ở Côn Luân sơn, bởi vì chuyện của sự muội mà dính chút tai họa. Ha ha… Lúc vừa quen nhau, ta đã Nạp thần cảnh. Ngộ Không sự thúc cũng là Nạp thần cảnh. Nhưng hắn là đệ tử sự tôn, chỉ cần ta với hắn làm thầy, liền có thể rời khỏi Côn Luân sơn giữ được tính mạng, bởi thế khi ấy ta mới muốn vái hắn làm thầy. Đáng tiếc hắn không chịu, vừa khéo gặp được sự phó Lăng Vân tử… May nhờ Ngộ Không sự thúc nói giúp, sự phó mới nhận ta làm đồ đệ.

Vậy trước kia bộ dạng hắn thế nào?

Trước kia? Trước kia trong mắt luôn mang theo sát khí, không sợ trời không sợ đất. Đúng a. Xác thực là không sợ trời không sợ đất. Tam giới đều bị hắn hủy gần hết, Thiên Đình còn bị hắn bưng cả ổ, Thái Thượng sư phó cũng bị hắn làm cho thiếu chút thì tắt thở.

Thanh Tâm sự thúc không thích Ngộ Không sư thúc?

Thanh Tâm suy nghĩ một lúc, đáp nói:

Chưa nói tới chán ghét, nhưng khẳng định là không thích. Hắn quá biết gây chuyện, thực sự còn sống ngày nào là họa hại ngày đó.

Điều ấy sao có thể trách hắn?

Vũ Huyên che miệng cười khanh khách, nhẹ giọng nói:

- Nếu thật chỉ là do một mình hắn sai. Đương sơ các sư thúc trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động đầu có thể phá ổ mà ra, chạy đến Hoa Quả Sơn giúp hắn?

Đúng a.

Thanh Tâm nhỏ giọng thầm thì:

Cuối cùng khiến chín người toàn bộ vẫn lạc, mãi giờ vẫn chưa hồi sinh lại, đến nỗi toàn bộ Tà Nguyệt Tam Tinh Động trừ sự phó ra ai cũng gọi ta là sự thúc.

Đượng thời có chút chuyện người không hiểu đâu.

Vũ Huyên ngắm nhìn hầu tử đằng xa, thấp giọng nói:

Đương thời Ngộ Không sư thúc thật sự bị bức điên rồi, đến độ không quản không nhìn, một lòng muốn đồng quy vu tận với Thái Thượng Lão Quân. Bởi vậy, mới sẽ làm ra những chuyện kia.

Thanh Tâm nhè nhẹ nhíu mày nói:

Vậy ư? Sao ta cảm thấy đều là hắn đang ép người khác?

Tiếp theo, chắc ngươi nên hiện thân rồi.

Từ từ cái đã!

Thanh Tâm ngước đầu thong thả nói:

Dị Vực kính của sự phó cao minh hơn huyền thuật Phổ Hiền nhiều lắm, tuy không thương được người, nhưng nhất thời nửa khắc sư huynh khó mà đoán ra được. Chúng ta cứ ở đây từ từ xem kịch hay, tí nữa hiện thân cũng không muộn.

Lúc này, Huyền Trang dựa vào ba tấc lưỡi nói hết cả hơi, cuối cùng mới khiến thôn trưởng tin rằng đám người bọn mình không hề nguy hại, đáng tiếc gật đầu tin tưởng thì gật đầu tin tưởng, nhưng vừa nói tới chuyện tá túc, chúng thôn dân lại dồn dập lắc đầu.

Giằng co thật lâu, đến sau thôn trưởng chỉ vào gian có tranh rách nát đầu thốn nói:

Nếu các ngươi đã nói không ngại điều kiện tốt xấu, hay là, cứ trú đó đi. Dù sao cũng chỉ là một đêm.

Nói xong, đám thôn dân thấp thỏm dõi mắt nhìn Huyền Trang.

Huyền Trang quay đầu nhìn một cái, lặng lẽ gật đầu, hai tay hợp mười nói:

Thế, bần tăng thay mặt bằng hữu cảm tạ thôn trưởng.

Vào đêm, trong gian nhà có tranh Huyền Trang điểm lên đèn dầu mượn tới, đặt lên giá đỡ cũ nát.

Gian nhà nho nhỏ nhìn qua chỉ rộng hai trường, dài một trường, nông cụ chất đống vừa bị thôn dân lấy đi, cát bùn vương đầy đất, thậm chí ngẩng đầu lên liền có thể trông thấy tinh không.

May mà trời không hạ mưa, chứ ở đây kiểu gì cũng dột nước.

Bước qua bên cạnh Huyền Trang, Tiểu Bạch Long thấp giọng lầu bầu:

Ở đây với ở ngoài trời thì có gì khác biệt?

Chịu khó vậy!

Huyền Trang nhẹ giọng thán nói:

Bần tăng muốn ngộ đạo phổ độ, tự nhiên phải ở trong đám người, nêu tránh đời, phố độ này, lại có ích gì?

Nơi đây nói không chừng là ảo thuật lừa tai mắt chúng ta thôi.

Nếu là ảo thuật, vậy thì đợi người làm phép đi ra, hỏi cho rõ ràng.

Huyền Trang thuận miệng đáp nói.

Lúc này, hầu tử còn đang khe khẽ lượn trong thôn trang tra tìm tứ xứ.

Tuy không có chứng cứ xác thực, nhưng hắn cứ cảm giác toàn bộ thôn trang này có gì đó không đúng.

Trong phòng, Vũ Huyên cẩn thận hỏi:

Ngộ Không sư thúc liệu có cảm giác được chúng ta không?

Ngươi không tin vào pháp bảo của sự phó?

Tin, có điều, trước kia ngươi có thể đoán được huyễn thuật của Phổ Hiền, Ngộ Không sư thúc kiến thức quảng bác, nói không chừng cũng…

Thanh Tâm cười khanh khách nói:

Ta và hắn là hai loại huyện thuật khác nhau hoàn toàn. Phổ Hiền là huyền thuật cần có người đi vận tác, thuật pháp phức tạp như thế, kiểu gì cũng có chỗ tính sai. Ta đây lại không khả năng tính sai, chỉ cần hắn không trực tiếp bắt được chúng ta, vĩnh viên đều sẽ không phát hiện ra.

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “quang” một tiếng, cửa phòng bị đá văng.

Hai người cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Rốt cục cũng tìm được!

Ngoài cửa, hầu tử chống lấy Kim Cô bổng, thở dài một tiếng nói:

Các ngươi là người nào, ai phái các ngươi tới? Nói thật đi, ta có thể tha chết cho các ngươi!