Đại Bát Hầu

Chương 549: Quyết định của Trấn Nguyên tử (1)



Lập tức đi ra! Nếu không ta liền động thủ!

Hầu tử chống lấy Kim Cô bổng, đứng ở ngoài cửa giận dữ hét vọng vào.

Thanh âm từ từ ầm vang khắp sơn cốc.

Nơi xa, toàn bộ thôn dân, thậm chí toàn bộ gia súc trong thôn đều ngưng lại động tác, tất cả giống như bị thi thuật định thần vậy, ngay cả phiến lá trong định viện đều ngừng thôi đong đưa trong gió.

Chúng nhân phát giác được dị dạng vội vã từ trong phòng chạy ra, đứng ở xa xa dõi mắt mà nhìn.

Hồi lâu, trong gian có tranh đen kìn kịt kia cuối cùng cũng có động tĩnh.

Người đầu tiên bước ra khỏi cửa là Thi Vũ Huyên thân mặc đạo bào, nàng khẽ cúi đầu, ánh mắt có phần lấp lánh.

Nhìn thấy nàng, hầu tử không khỏi sửng sốt mất thoáng chốc.

Hơn sáu trăm năm không gặp, cộng thêm bề ngoài và tu vị của bản thân Vũ Huyên đều có biến hóa tương đối lớn, nhất thời hầu tử khó mà ngay tức khắc nhận ra nàng được. Song vẫn có cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết.

Không đợi hầu tử mở miệng, nàng đã khom lưng hướng tới hầu tử chắp tay hành lễ, nói:

Thi Vũ Huyên tham kiến Ngộ Không sư thúc.

Vừa nghe, hầu tử lập tức hoàn toàn tỉnh ngộ, thần kinh vốn đang căng cứng hơi khẽ buông lỏng một chút, nhẹ giọng nói:

Ngươi tới chỗ này làm gì? Sao lại bố mê trận với ta?

Lời còn chưa dứt, từ trong phòng một người khác nữa đi ra.

Dưới ánh trăng, Thanh Tâm mặc một thân váy dài xanh lá, mi mục như vẽ, mím môi, đôi mắt long lanh tròn xoe, nghiêng đầu ngắm nhìn hầu tử.

Thần tình nhìn qua như một đứa trẻ nghịch phá bị bắt tận tay, lại vẫn cứ không chịu nhận lầm.

Ngươi là ai?

Vũ Huyền ở bên vội giới thiệu nói:

Vị này là Thanh Tâm sự thúc. Là đệ tử nhập thất sự tôn mới thu hai trăm năm trước.

Thanh Tâm hít một hơi thật sâu, có vẻ không vui chắp tay hành lễ.

Thanh Tâm bái kiến Ngộ Không sư huynh.

Lão đầu tử còn nhận nữ nhân làm đệ tử mới?

Hầu tử vươn tay vuốt vuốt sống mũi, chống Kim Cô bổng cười nói:

Ta tưởng hắn sẽ không nhận ai nữa chứ.

Thanh Tâm súc mày lại, thuận miệng hỏi:

Sao người tìm được chúng ta? Rõ ràng vừa nãy ta đã phong bế toàn bộ khí tức. Dùng trong mắt tìm thôi, thôn trang này mới bao lớn? Trên lý luận không tìm được. Không có nghĩa thực tế cũng không tìm được.

Nhìn Thanh Tâm, hầu tử vươn tay chị chỉ bốn phía, nhẹ giọng nói:

Nói như vậy, huyện thuật này là người làm ra?

Phải!

Nói rồi, Thanh Tâm giơ tay lên, người, gia súc, thậm chí cả phòng ốc đồng ruộng trong thôn trang. Tất cả mọi thứ đều phiếu tán theo gió. Biến mất không tung tích.

Nhìn đăm đăm Thanh Tâm, hầu tử gằn từng câu từng chữ hỏi:

Ngươi làm vậy là có ý gì?

Chẳng ý gì hết, chơi đùa mà thôi. Ngộ Không sư huynh không thích chơi đùa thế này, lần sau ta không làm nữa.

Chơi đùa mà thôi?

Nghe vậy, hầu tử tức thì hừ lạnh một tiếng, nói: Là lão đầu từ thụ ý cho ngươi? Không phải.

Thanh Tâm ngẩng đầu lên. Mím môi nói: Là tự mình Thanh Tâm quyết định, từ nhỏ ta đã thích xem khi đùa.

Vũ Huyên ở bên thiếu chút thì bật cười ra tiếng với cả kinh bụm miệng lại, thoáng kinh hoàng ngước mắt nhìn hầu tử.

Trên mặt Thanh Tâm cũng chớp hiện một tia tiếu ý, lại vội vàng thu đi.

Chân mày hầu tử không khỏi súc thành một đoàn, có phần nghi hoặc nhìn cô gái trước mắt này.

Rốt cục là ý gì đây? Đến gây sự?

Thế giới này, kẻ dám chơi cười nói hắn là khi thực sự không nhiều, sư muội này lại là thế nào? Nàng không biết mình là Yêu Vương giết người không nháy mắt ư?

Dù vốn không biết, thì Vũ Huyền cũng nên nói qua cho nàng về lại lịch của mình mới phải?

Lão đầu tử sao lại nhận một đồ đệ như này?

Sau phút trầm mặc ngắn ngủi. Hầu tử khẽ thu thần, nghiêng mặt sang nhẹ giọng hỏi Vũ Huyên:

Sư phó lão nhân gia giờ vẫn khỏe chứ?

Không đợi Vũ Huyên mở miệng, Thanh Tâm liền cướp lời đáp:

Rất khỏe.

Vừa đáp, ánh mắt đầu từ lại quay sang trên mặt nàng.

Các sự huynh đã hồi sinh cả chưa?

Chưa.

Vì sao không hồi sinh?

Sư phó nói tạm hoãn.

Tạm hoãn?

Vươn tay vuốt vuốt tóc mai, Thanh Tâm thong thả nói:

Vấn đề của người còn chưa giải quyết, nhờ hồi sinh lại bị ngươi hại chết thì biết làm sao?

Lời này vừa ra, Thi Vũ Huyên ở bên chợt cả kinh, vội vàng súc ra sau nửa bước.

Cơ thịt trên mặt hầu tử thoáng co giật, hừ lạnh nói:

Hiện tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động vẫn ở chỗ cũ chứ?

Dời rồi!

Dời đi đâu?

Tạm thời không muốn cho ngươi biết. Ngươi chạy tới đây rốt cuộc là vì chuyện gì?

Liền một chuỗi vấn đáp như bức hỏi phạm nhân, cuối cùng thì hầu tử cũng hỏi tới điểm mấu chốt.

Thanh Tâm ngẩng đầu lên, tròng mắt đảo quanh suy nghĩ hồi lâu, mãi mới hít một hơi thật sâu, mấp máy mồi nói:

Tới nói cho ngươi, Đạo gia và Phật môn đều chuẩn bị muốn xử lý ngươi. Chuyện người chọc không nhỏ đâu.

Cái đó ta sớm biết, bọn họ có giỏi thì tới đây.

Còn nữa, thuận tiện nhắc ngươi đừng tiếp tục gây chuyện, an phận chút.

Đây là sư phó sai người nói?

Là ta nói cho ngươi. Rốt cuộc ngươi vẫn là môn đồ của Tà Nguyệt Tam Tinh Động, gây chuyện, họa hại sự môn, liên quan tới chúng ta, sẽ không hay.

Lập tức, hai người lại trầm mặc, hầu tử lành lạnh nhìn Thanh Tâm, hai mắt từ từ hợp thành khe nhỏ, Thanh Tâm vẫn cứ điềm nhiên ngẩng đầu nhìn trời.

Thi Vũ Huyên đứng ngay bên cạnh, lẫn đám người Huyền Trang ở đằng xa đều nhìn mà sững sờ.

Hồi lâu, hầu tử cười hừ một tiếng, thong thả nói:

Người biết người đang nói chuyện với ai không?

Biết, đang nói chuyện cùng một tên sư huynh thích gây sự.

Biết ta thích gây sự ngươi còn ăn nói như thế?

Không được ư?

Nghe được lời này, hầu tử lập tức cười càng hoan khoái, tron cười dần dần nhiều thêm cảm giác là lạ.

Thanh Tâm vẫn cao ngạo ngẩng đầu lên, giống như nhìn mà không thấy.

Cảnh ấy khiến Thi Vũ Huyên ở bên nhìn mà tâm kinh đảm chiến không thôi.

Những người nàng gặp qua, có ai dám khiêu hấn hầu tử như vậy chưa?

Kể ra, hình như chỉ có tam thánh mẫu bị áp dưới Hoa Sơn. Nhưng đó là bởi vì ân tình giữa nàng và hầu tử dày lắm, không quản nàng ầm ĩ thể nào hầu tử chỉ có thể nhường bước, đánh không hoàn thủ, mắng không đáp trả.

Còn ai khác nữa không?

Đáp án là: Không có.

Nếu vứt thân phận Thanh Tâm là sự muội hầu tử sang một bên. Thậm chí Vũ Huyên không chút hoài nghi rằng kẻ khiêu hấn sẽ bị đương trường giáng cho một gây chết tươi.

Hồi lâu, tiếng cười hầu tử rốt cục dần dần ngừng nghỉ, hít vào một hơi thật sâu, quay đầu nhìn đám người Huyền Trang nơi xa, cười nói:

Được, đương nhiên là được. Tiểu sư muội mà. Ta nhường chút cũng là hắn nên. Sự phó lão nhân gia thường xuyên dạy bảo môn nhân, phải biết kính già yêu trẻ. Thân làm sư huynh, tự nhiên phải cưng chiều sư đệ sư muội.

- Biết là tốt. Khó được người còn nhớ rõ huẩn thị của sự phó, nếu đã thế, vậy cứ an phận về lại Hoa Quả Sơn đi thôi, đừng gây phiền hà cho sự phó nữa.

Thanh Tâm mặt không biểu tình nhìn đầu tư, từ trong tay áo lấy ra một mảnh ngọc giản ném tới. Bị hầu từ vững vàng tiếp lấy.

Đây là dành cho ngươi. Chiếc khác, ta sẽ đưa cho sự phó. Có rãnh nhớ thỉnh an sự phó một tiếng, đừng trở về còn giả ngốc. Làm đồ đệ người ta, phải ra dáng đồ đệ một chút.

Lại một trường huấn thị phảng phất như là trưởng bối dạy bảo văn bối, nói xong, Thanh Tâm liền xoay người muốn đi.