Đại Bát Hầu

Chương 550: Quyết định của Trấn Nguyên Tử (2)



Đúng lúc này, Kim Cô bỗng trùng trùng động mạnh.

Chỉ nghe “quang” một tiếng. Mặt đất rạn nứt, từng mảnh đất đá hất lên, hình thành nên một mảnh sương mù màu xám nhạt dưới chân.

Chúng nhân tại trường đều cả kinh, hai người đang muốn rời đi không hẹn mà cùng dừng bước chân lại.

Trên trán Thi Vũ Huyên ẩn ước túa ra mồ hôi.

Thanh Tâm híp mắt từ tốn quay đầu, điềm nhiên như không hỏi:

Còn có chuyện gì ư?

Ta nói qua các ngươi có thể đi ư?

Hầu tử dùng đầu côn chỉ chỉ Thi Vũ Huyên nói:

Chuyện này không liên quan tới người, nhường ra.

Thi Vũ Huyên lặng lẽ gật đầu, trong ánh mắt khinh thường của Thanh Tâm khẽ lui ra sau hai bước.

Huyền Trang nơi xa thấy tình thế không đúng, tức thì chạy tới chỗ ba người.

Không đợi hắn kịp mở miệng, hầu tử đã tiện tay chỉ tới, quát:

Yên tâm. Ta không đánh nữ nhân. Đây là chuyện nội bộ sư môn, không đến lượt người xen miệng vào.

Huyền Trang vội vàng dừng chân lại, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

Chứng kiến tình cảnh trước mắt, Thanh Tâm ngơ ngác, sắc mặt rõ ràng hơi biến, lại cố nặn ra thần tình lãnh đạm, nhìn đầu tử nói:

Ngươi muốn làm gì?

Không làm gì cả, chỉ là sư huynh muốn dạy sư muội biết cái gì gọi là tôn trọng sự trưởng thôi.

Nhìn nắm tay hầu tử siết vang rạc rạc. Thanh Tâm cả kinh, nắm tay trong tay áo âm thầm siết chặt hai viên cầu dùng để báo tin.

Đáng tiếc, cự ly giữa hai bên thực sự quá gần.

Trước kia nàng cùng Phổ Hiền cách nhau trăm trượng, trong khi bây giờ cự ly với hầu tử chỉ chưa đến một trường. Càng tệ hại chính là, tốc độ hầu tử hơn xa Phổ Hiền. Nàng căn bản không khả năng đủ thời gian bóp vỡ hai viên cầu kia.

Tức thì, không đợi Thanh Tâm mở miệng uy hiếp, thân hình hầu tử khẽ lắc, chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh, nắm chặt lấy cổ tay nàng.

Trong cơn kịch đau, hai viên cầu dùng để báo tin yên ắng rơi rớt trên đất.

Kinh hoàng nhìn hầu tử, Thanh Tâm thét to:

Ngươi muốn làm gì? Dừng tay! Cẩn thận ta nói cho sự phó! Cự ly gần trong gang tấc, hầu tử nhìn Thanh Tâm cười nói: Khuyến ngươi một câu, đừng sử dụng những pháp bảo này làm gì cho phí công, người dùng thứ nào, ta thu luôn thứ ấy. Nếu người cảm thấy tiếc của, có thể gọi sự phó tới tìm ta mà đòi.

Ước chừng hai khắc sau, Thanh Tâm bị hầu tử dùng chính Khốn Tiên tác mà nàng tùy thân mang theo trói gô lại trên cây, bộ dạng hùng hùng hổ hổ chửi bới liên hồi, trong khi hầu tử điềm nhiên khoanh tay hứng thú nhìn nàng.

Ngươi là đồ vô lại! Vô sỉ! Ta nhất định phải hướng sự phó cáo trạng! Ngươi biết tay ta! Đi cáo đi, kẻ tìm sự phó cáo trạng sư huynh ngươi đây còn ít ư? Phương diện này Ngọc đế rất có kinh nghiệm, có rãnh thì người nên tìm hắn giao lưu tâm đắc một phen.

Ngươi !

Sớm muộn gì ta cũng sẽ báo thù! Ngươi chờ đấy cho ta!

- Ta chờ, ngươi yên tâm.

Quay đầu lại, hầu tử chỉ vào Thi Vũ Huyên nói:

Trước hừng đông sáng mai không cho thả nàng xuống, bằng không ta treo luôn cả người. Đừng trách ta không nể tình, hiểu chưa?

Vũ Huyên vội vàng gật gật đầu.

Vũ Huyên ngươi!

Chậm rãi ngẩng đầu lên, hầu tử vui vẻ nhìn Thanh Tâm nói:

Cứ an phận ngẩn người ở đó. Ngươi còn non lắm. Có rãnh nhớ nhờ sự phó dạy người biết cái gì gọi là trời cao đất dày. Chỉ miệng lưỡi bén nhọn thì vô dụng, nắm tay, mới là đạo lý.

Nói rồi, hầu tử vỗ vỗ tay, dẫn đám người Huyền Trang dương trường mà đi.

Tiểu Bạch Long thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn nàng một cái, trong ánh mắt lộ ra vô hạn đồng tình.

Nếu đổi thành sự môn bình thường, sự muội trêu chọc sư huynh, chọc thì chọc vậy thôi. Dở là dở ở chỗ sư huynh nàng là vị Đại Thánh gia này. Thời ấy khắc ấy, Tiểu Bạch Long thực muốn nói cho nàng một câu: “Không chết đã là may, nên biết đủ thôi.”

Trên đường, Huyền Trang từ từ sáp lại bên cạnh hầu tử, cẩn thận cất tiếng nói:

Đại Thánh gia, dù sao nàng cũng là sự muội ngươi, cứ vậy… Treo lên, sợ rằng sau này gặp Tu Bồ Đề tổ sư không dễ ăn nói a?

Hầu từ khoát khoát tay nói:

Ta cần ăn nói gì với hắn? Hắn cũng không muốn nói chuyện với ta. Thấy mặt, kêu tiếng sư phó là được rồi, hắn không để ý ta đâu. Hơn nữa, với tính cách kia của nàng, còn xấu tính hơn cả ta, chịu chút suy sụp cũng tốt. Pháp khí ta đều để lại cho Thi Vũ Huyên, cởi trói cũng là chuyện trong nháy mắt. Coi như bài học sau này còn biết cách mà xử sự cho phải.

Nói rồi, hầu tử lại thấp giọng thì thào:

Mẹ nó, còn tưởng là đến gây sự với người, không ngờ lại đến gây sự với ta.

Dưới đại thụ, Thanh Tâm trùng trùng thở dốc, nộ mục trừng nhìn Thị Vũ Huyên.

- Sư thúc, ta thật không thể thả ngươi xuống được. Hắn đã đi xa rồi Nhưng hắn còn có thể quay lại, tính cách Ngộ Không sư thúc thế nào ngươi không biết, hắn nói trói người đến sáng, liên khẳng định phải trói người đến sáng. Nói không chừng, hắn đang giám thị ngay phụ cận.

- Ngươi cần gì sợ hắn như vậy?

- Bởi vì hắn là Đại Thánh gia.

Thị Vũ Huyên cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì:

- Đại Thánh gia không đáng sợ, thế giới này còn có ai đáng sợ? Nghe vậy, Thanh Tâm không khỏi tức điên lên.

Cước lơ lửng giữa trời dùng sức khẽ đạp, Khốn Tiên tác lập tức siết càng chặt, đau đến mồ hôi lạnh ứa cả ra.

Cắn răng nín hồi lâu, nàng thét to:

Sớm muộn rồi hắn sẽ phải hối hận!

Lúc này, trong đại điện Ngũ Trang Quan Vạn Thọ sơn, ánh nến thiêu đốt xì xèo, thỉnh thoảng bung ra mấy hạt hoa nến.

Trong đại điện ráng hồng, Trấn Nguyên Tử lặng lẽ ngồi đối diện với Thái Ất chân nhân đang bò rạp dưới đất, toàn bộ đại điện lặng ngắt như tờ.

Hồi lâu, Trần Nguyên Tử vuốt râu thán nói:

Ngươi ngẩng đầu lên trước đi.

Vạn Thọ đại tiên không đáp ứng, đệ tử không dám ngẩng đầu!

Trấn Nguyên Tử không khỏi cười khổ, đành chịu thán nói:

Làm vậy không nghĩa lý gì đâu. Tốt xấu gì ngươi cũng là Địa tiên có số trên trời dưới đất, cần gì dùng ba trò vặt vãnh này, đến nỗi như kẻ phàm phu tục tử, mất hết cả thân phận.

Thái Ất chân nhân vẫn bò rạp dưới đất, cao giọng đáp nói:

Tư sự thể đại, Thái Ất hết cách mới phải làm thế, mong Vạn Thọ đại tiên lượng thứ cho. ích gì?

Vấn đề này sư phó kia của người đều không quản, người quản thì

Thái Ất tự biết người nhỏ lời nhẹ, thế nên mới phải cầu trợ Vạn Thọ đại tiện. Huyền Trang kia tây hành chứng đạo, quả thật là chuyện không hề tầm thường. Trận chiến ngày đó, Đạo gia ta tổn thất thảm trọng, Phật môn đắc thế, sớm có xu hướng nắm giữ tam giới. Nếu lần này Huyền Trang chứng đạo phổ độ thành công, Phật môn tất đại thịnh. Đến lúc đó, Đạo gia ta tất sa sút thành giáo phái nhị lưu. Ngày tái chấp chương tam giới, e rằng xa xa không hạn. Nhớ ngày ấy, liền bởi chúng đại năng đoán sai thực lực yếu hầu mới đúc thành họa lớn, hôm nay vạn vạn không thể dẫm lên vết xe đổ ngày trước. Mong Vạn Thọ đại tiên niệm tới đồng môn trong thiên hạ, sớm ngày ra tay can dự!

Lời nói đến đây, Thái Ất chân nhân đã khóc rống lên, bộ dạng thảm thương vô cùng.

Trần Nguyên Tử vuốt râu nhìn đăm đăm Thái Ất chân nhân bò rạp dưới đất, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng hỏi

Ngươi đi gặp Thông Thiên giáo chủ chưa? Gặp rồi.

Hắn nói sao?

Thông Thiên sư thúc nói cứ án theo ý sự phó mà làm.

Tới Đâu Suất Cung chưa?

Tới rồi!

Lão Quân nói gì với người?

Thái Ất đi ba lần, Lão Quân lại thủy chung không chịu tiếp kiến.

Thế Tà Nguyệt Tam Tinh Động? Cũng không chịu tiếp kiến, lấy cớ bận rộn không gặp.

Trấn Nguyên Tử khẽ nhướng người lên, vuốt râu cười nói:

Hóa ra là bởi lão phu không đủ kiên quyết, vậy nên người mới chạy tới ở lỳ chỗ này? Vạn Thọ đại tiên sao có thể nói vậy? Thái Ất chân nhân vội ngẩng đầu lên, sắc mặt kinh hoảng.

Không nói thế thì nói thế nào?

Trần Nguyên Tử hỏi ngược lại. Vừa nghe, Thái Ất chân nhân lại chỉ biết cúi đầu.

Hai bên trầm mặc hồi lâu, Trấn Nguyên Tử nhìn vọng ra ngoài điện, tay đỡ lấy đầu gối nhẹ giọng thán nói:

- Như vậy đi, tây hành đến cùng là lợi là tệ, tạm thời lão phu không dám đoạn ngôn. Dù sao đám người bọn họ cũng sẽ tạt qua Vạn Thọ sơn. Nếu đã thế, lão phu sẽ mời bọn họ ở lại đây chút ngày giờ, đến lúc đó, hằng tính toán sau.