Đại Bát Hầu

Chương 551: Dừng chân tại Ngũ Trang Quan (1)



Ba mươi ba tầng trời.

Dưới tán lá xanh ngắt, Thanh Tâm tức tối đi tới, Vũ Huyên rảo bước theo gót ngay sau.

Sư thúc, khi đó thật không thể trách ta, tính tình Ngộ Không sử thúc ngươi không biết, thật nóng giận lên, ngay cả Nam Thiên môn đều bị công phá, chẳng phải Ngọc đế cũng bị hắn giết? Nếu thả ngươi xuống, lỡ bị hắn nhìn thấy, lúc ấy không chỉ đơn giản là bị treo một đêm đầu. Vũ Huyên thực không phải cố ý không thả sư thúc.

Thanh Tâm dừng chân quay đầu nhìn lại, liếc Vũ Huyên một cái, lành lạnh nói:

Theo con khỉ kia đi, đừng theo ta.

Sư thúc…

Hắn mới là sự thúc của ngươi, không phải ta.

Nói xong, Thanh Tâm cất bước tiếp tục tiến về phía trước, sắc mặt âm trầm dị thường.

Vũ Huyền thoáng do dự một chút, đành phải tăng nhanh bước chân đuổi theo, thấp giọng khuyên nhủ:

Sư thúc, Ngộ Không sự thúc thật sự không trêu chọc được đâu. Người nhìn xem, ngay cả Thái Ất chân nhân đều không làm gì được hắn, phải tới cầu trợ Vạn Thọ đại tiên. Ngươi đừng nghe Vạn Thọ đại tiến trái một cấu giải quyết phải một câu xử lý, đó đều là lời nói ngoài mồm thôi, năm đó lúc Ngộ Không sự thúc còn chưa đột phá đến tu vị Thiên Đạo, chính hắn chẳng phải đều bị đánh cho đầy đất tìm răng? Không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ ra tay cứu giúp, hắn sớm đã thần hình cầu diệt rồi.

Bởi thế ta liền phải nuốt trôi cục tức này? Trên thế gian chẳng lẽ không còn ai trị được hắn?

Có.

Ai?

Thanh Tâm lập tức dừng bước, quay đầu trông hướng Thi Vũ Huyên. Chớp chớp mắt, Vũ Huyên nhăn nhăn nhó nhó đáp nói:

Như Lai.

Nói mà như không nói, chẳng lẽ ngươi muốn ta đi tìm Như Lai? Đổi ai khác xem nào.

Còn có một người. Là tam thánh mẫu.

Tam thánh mẫu?

Chân mày Thanh Tâm không khỏi nhăn nhúm lại.

Đúng, tìm tạm thánh mẫu.

Vũ Huyên gật gật đầu nói:

Đối với nàng, Ngộ Không sự thúc tuyệt đối đánh không hoàn thủ mắng không cãi lời, sự thúc có thể thử thử… Thử thử đến Hoa Sơn tìm tam thánh mẫu, hiện tại nàng đang bị Nhị Lang thần áp dưới Hoa Sơn, đã hơn sáu trăm năm. Nói không chừng nàng sẽ nguyện ý giúp sự thúc giải hận.

Nghe vậy. Nhãn thần Thanh Tâm lập tức trở nên lãnh đạm đi nhiều, thì thào nói:

Đi tìm lão bà của hắn để giúp ta hả giận, có cần mất mặt thế không?

Nói xong, quay đầu lại, tiếp tục tức tối tiến về phía trước, Vũ Huyên chỉ biết cắn răng cùng đi theo.

Trên được gặp phải không ít đạo đồng Đâu Suất Cung, ai nấy vừa trông thấy bộ thần sắc kia của Thanh Tâm đều hận không thể đường vòng tránh đi, nếu thực tránh không thoát liền lặng lẽ đứng nghiêm hành lệ.

Thực luận ra. Ai nấy trong bọn họ đều là sự huynh của Thanh Tâm, đáng tiếc địa vị giữa nhập thất đệ tử cùng bành hệ đệ tử thực sự quá khác xa, lại thêm Thái Thượng Lão Quân sủng ái, Thanh Tâm tùy tính. Tiểu sư muội Thanh Tâm này một khi mà nóng giận, đám sư huynh bọn họ trừ tránh thì còn biết làm sao?

Nháy mắt, hai người đã đi tới trước một tòa lầu các nhỏ.

Thanh Tâm đứng trước lầu ngẩng đầu thoáng nhìn lên, lập tức nhấc chân muốn đi vào trong.

Đạo đồng đứng giữ cửa vội vàng bước ra ngăn cản. Thấp giọng nói:

Thanh Tâm sự muội, nơi này không có thủ lệnh của sự phó là không thể tự tiện tiến vào.

Nhìn hắn, Thanh Tâm lành lạnh nói:

Ta tìm sự phó.

Sư phó không có ở trong.

Sư phó có ở trong hay không, ta tiến vào nhìn là biết, không cần ngươi nói. Những nơi này không có thủ lệnh của sự phó, bất cứ người nào đều không được tự tiện đi vào.

Vừa nghe, Thanh Tâm tức thì bật cười, cười đến nỗi đạo đồng nghe mà hơi hoảng.

Chỉ vào mặt mình, Thanh Tâm gằn từng câu từng chữ với đạo đồng:

- Ta chính là thủ lệnh. Trong Đấu Suất Cung này không có chỗ nào mà Thanh Tâm ta không tới được.

Nói xong, Thanh Tâm đẩy đạo đồng ra, bước nhanh vượt qua bậc cửa lầu các.

Đạo đồng không dám cưỡng ép ngăn trở, chỉ biết lặng lẽ cùng theo đằng sau.

Xông vào lầu các trống rỗng, Thanh Tâm tức tối đá văng hết cửa phòng này tới cửa phòng khác, nháy mắt đã tìm khắp toàn bộ lầu các. Đáng tiếc không tìm được người muốn tìm.

Đến sau thực sự hết cách, Thanh Tâm chống nạnh dạo bước tới lui trong đại sảnh lầu các, suy nghĩ mông lung.

Ngoài cửa đã tụ tập bốn năm tên đạo đồng Đầu Suất Cung, ai nấy đều đứng xa xa mà nhìn, không ai dám mở miệng ngăn lại.

Vũ Huyên cẩn thận nói: Liệu có phải Lão Quân thật sự không ở đây? Khẳng định là trốn rồi.

Thanh Tâm tức giận nói:

Biết thế đừng nên nói trước cho hắn biết ta tới tìm hắn làm cái gì.

Có lẽ lão quân bận chuyện cũng nên?

Hắn đã quy ẩn, còn có thể có chuyện gì? Ngày thường cái gì mà bế quan vẫn du đều là nói cho Ngọc đế nghe, lừa ai chứ đừng hòng lừa ta!

Đúng lúc này, Tước Nhi thân làm đại quản gia Đâu Suất Cung từ ngoài cửa tiến vào, trông thấy cảnh lang tạ đầy đất, nhẹ giọng hỏi:

Thanh Tâm muội muội sao vậy?

Thanh Tâm nhàn nhạt nhìn nàng, thoáng thu lại nộ ý trên mặt, mấp máy mỗi lầu bầu nói:

Không có gì, tìm sư phó thôi. Không biết lão đầu tử chạy đi đâu.

Sư phó có chút việc vặt cần xử lý, thế nên phải rời khỏi Đâu Suất Cung ít ngày.

Nhìn Thanh Tâm, Tước Nhi cười điềm tĩnh, nhẹ giọng nói.

Vừa nghe nói vậy, Thanh Tâm không khỏi nhìn Tước Nhi sững sờ.

Hồi lâu, nàng hồ nghi xoay người lại từng bước đi tới trước hộp gỗ tinh mỹ cao ngang đầu đặt ở một bên.

Tước Nhi lập tức cả kinh, bất giác vươn tay ra muốn ngăn lại.

Không đợi Tước Nhi mở miệng, chỉ nghe Thanh Tâm cố ý kéo dài thanh âm nói:

Hắn có trong cung hay không, xem ra, chỉ có cách này mới có thể chứng minh.

Nói rồi, nàng liền vươn tay mở ra nắp ra, tiện tay nắm lấy mảnh vỡ đen cất trong hộp.

Chúng nhân tại trường không khỏi nhìn mà thẫn thờ.

Trong hầm ngầm bên dưới lầu các, hai lão đầu chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, đối mặt nhìn nhau.

Tu Bồ Đề thấp giọng hỏi:

Cái kia… Là mảnh vụn Thiên Đạo thạch?

Thái Thượng Lão Quân vẻ mặt đau khổ gật gật đầu:

Vốn định giữ lại làm kỷ niệm.

Tu Bồ Đề vuốt râu bật cười, nói:

Đồ đệ tốt mà người dạy ra đấy!

Ngươi thì không có phần chắc? Sao lại thành mỗi mình lão phu dạy vậy?

Trừng Tu Bồ Đề một cái, Thái Thượng Lão Quân thong thả nói:

Đừng nóng vội, nàng không tìm được ta, tự nhiên sẽ tới tìm ngươi. Đến lúc đó liền tới lượt người nếm mùi đau khổ.

Thoáng trầm mặc chốc lát, Thái Thượng Lão Quân lại tức giận nói:

Sao ngươi lại nghĩ ra để nàng đi gặp con khỉ kia? Lấy tính tình của nàng. Lại thêm tính tình con khỉ kia, hai người đụng cùng một nơi có thể không xảy ra chuyện ư?

Trước đây chẳng phải người nói để ta sớm cho bọn họ gặp nhau?

Cái đó với cái này mà là một? Lão phu muốn ngươi cho bọn họ biết chân tướng rồi mới gặp, chứ nào có xử lý như người?

Ta xử lý như thế thì sao?

Thái Thượng Lão Quân quay mặt đi, thán nói:

Xử lý như thế hại người không cạn, người còn là đại năng đấy, cứ làm ba chuyện thất đức. Chỉ được mỗi hư danh, chỉ được mỗi hư danh a.