Ngay khi phía Ngưu Ma Vương đang ngần ngừ bất định. Cách đó không xa, mặt nước Bích Ba đàm đã tràn ngập đại lượng trọng hình chiến hạm.
Đó là hạm đội đen nhánh che rợp cả bầu trời. Trên thân thuyền hạm treo móc vải bạt rách nát, cờ xí Cửu Đầu thú tung bay trong gió, từ xa nhìn lại hệt như đội thuyền hải tặc. Trang giáp hạm thể lại đánh bóng sáng trưng.
Trên boong, trong yêu quái thủy tộc xếp thành từng quần, Cửu Đầu Trùng thân mặc một bộ nhung trang xưa cũ lặng lẽ đứng đó, cau mày quan sát tiền phương.
Vạn Thánh công chúa ở bên nhẹ giọng nói:
- Phá ổ mà ra, sợ là cũng không giúp ích được gì. Rốt cuộc đối phương là Trấn Nguyên Tử, chiến đấu ở cái tầng thứ ấy, hạm đội bình thường sao nhúng tay nổi?
- Ngươi không hiểu.
Cửu Đầu Trùng lắc lắc đầu, nhấp môi nói:
- Đó là cơ hội, cơ hội tỏ rõ thái độ, cũng là cơ hội lấy công chuộc tội. Dẫn theo tất cả bộ đội, biểu thị thuần phục Đại Thánh gia. Lỡ qua lần này, lần sau không biết phải đợi tới khi nào.
Bên hồ, một tên tiều phu quần áo rách nát ngước mắt nhìn chiến hạm chi chít rợp trời, khe khẽ lui vào trong bụi, rung thân hơi lắc, biến thành một tên thiên tướng thân mặc khải giáp trắng bạc, từ giữa eo lấy ngọc giản ra áp lên bờ môi.
- Báo --!
Một tên thiên binh xông vào đại điện Nam Thiên môn. Ngã quỵ trước mặt Lý Tĩnh, sảng giọng nói:
- Khải bẩm Thiên vương, thám báo bên ta báo tin, nói yêu quân Bích Ba đàm đã phá ổ mà ra, chính đang hướng tới Vạn Thọ sơn!
Vừa nghe, Lý Tĩnh lập tức cảm thấy da đầu tê rần.
Đây là muốn tập kết đại quân Yêu tộc? Thế lực Yêu tộc trong thiên hạ lần nữa tụ cùng một nơi...
- Bích Ba đàm xuất động. Lữ Lục Quải ở Lệ Vân Sơn cũng xuất động, Sư Đà quốc thì sao? Bằng Ma Vương, Sư Đà Vương, Ngục Nhung Vương, mấy kẻ kia có động tĩnh gì không? Phật môn liệu có ý định ra tay? Còn cả Đa Mục Quái kia nữa...
Thiên binh thoáng ngẩng đầu nói:
- Tất cả quân lực tại Sư Đà quốc sớm đã nằm trong trạng thái giới bị, tạm thời chưa thấy có động tác gì mới. Phật môn không có động tĩnh, Đa Mục Quái hành tung bất minh. Chẳng qua còn một nơi có dấu hiệu dị thường.
- Nơi nào?
Lý Tĩnh vội vàng hỏi.
Thiên binh thấp giọng nói:
- Côn Luân sơn.
Lời này vừa ra, chúng thiên tướng tại trường đều không khỏi trầm mặc.
Bọn họ sớm đã biết chuyện hầu tử, cũng đồng thời tham dự giấu diếm. Một khi công khai ra ngoài, cuối cùng sẽ sản sinh sóng gió lớn đến đâu, bọn họ sao có thể không biết?
Bây giờ, chẳng qua là “sự thật bị vạch trần” thôi.
Hồi lâu, Trì Quốc thiên vương nhẹ giọng hỏi:
- Hiện tại tình hình ở Côn Luân sơn thế nào?
Thiên binh nuốt khô ngụm nước bọt nói:
- Đạo đồ Côn Luân tề tụ ở Kim Quang động, nói là muốn Thái Ất chân nhân đưa ra đối sách... Có điều, Thái Ất chân nhân tránh mặt không gặp, đạo đồ canh cửa nói là Thái Ất chân nhân tịnh không ở Côn Luân sơn.
Chúng thiên tướng tại trường đối mặt nhìn nhau, nửa ngày, lại không có ai lên tiếng.
Lúc này, rất nhiều tu sĩ đã triệt thoái khỏi Vạn Thọ thành, tháo lui mấy chục dặm, nguyên cả địa giới Vạn Thọ sơn đều bị tồi tàn đến nỗi biến dạng, chẳng còn tí ti diện mạo ban sơ nào.
Trong tầng mây giữa cao không, Thái Ất chân nhân vội vã chạy tới ẩn tàng linh lực ba động khe khẽ quan sát toàn bộ chiến trường, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Huyền Trang trong phế khu Ngũ Trang Quan, lại thủy chung không có động tác, tựa hồ đang lặng lẽ chờ đợi điều gì.
Hầu tử lơ lửng giữa không trung, nhìn ra xa xa, lại vẫn không dỡ đi tư thái chiến đấu.
Biến về bộ dạng áo vải lúc nãy, Thiên Bồng chậm rãi hạ xuống trước mặt Trấn Nguyên Tử, khom người chắp tay nói:
- Thiên Bồng tham kiến Vạn Thọ đại tiên.
Nhìn Thiên Bồng, Trấn Nguyên Tử nhíu mày lại, hồi lâu mới có phần nghi hoặc hỏi:
- Ngươi có thật là Thiên Bồng Nguyên Soái?
Thiên Bồng khẽ chắp tay nói:
- Chính là tại hạ. Cách biệt gần tám trăm năm, lâu rồi mới gặp lại Vạn Thọ đại tiên.
- Đây là chân thân của ngươi?
Thiên Bồng chậm rãi lắc đầu.
Nhìn đăm đăm Thiên Bồng hồi lâu, mãi lúc sau, Trấn Nguyên Tử thở dài một hơi, hóa đi bốn tay mọc thêm trên mình, cười khổ nói:
- Bần đạo nghe nói ngươi rơi vào súc sinh đạo... Kết quả ấy đúng là không cách dự đoán của bần đạo đương sơ là bao, chỉ là, sao ngươi lại đi chung cùng yêu hầu? Ngươi và hắn, hẳn có thù không đội trời chung mới đúng.
- Việc này kể ra thì rất dài dòng.
Ngẩng đầu lên, Thiên Bồng hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói:
- Thiên Bồng trước xin được cảm tạ ân huệ Vạn Thọ đại tiên ngày đó, ngoài ra, Thiên Bồng muốn Vạn Thọ đại tiên niệm tới chút tình mọn với Thiên Bồng, thả Huyền Trang pháp sư một con đường.
- Không khả năng!
Trấn Nguyên Tử lập tức phất tay áo, lạnh lùng nói:
- Nếu Huyền Trang này mà chứng đạo, tất thành họa lớn cho Đạo gia, bần đạo sao có thể làm tội nhân thiên cổ thế được? Ngày đó đoạn tuyệt liên hệ với mấy tên Yêu Vương, chính là kính nể con người ngươi, cũng đã nể mặt ngươi lắm rồi. Chuyện hôm nay, bần đạo sớm đã không đếm xỉa gì tới sinh tử, sao có thể bởi vì vài câu đôi lời của ngươi mà thay đổi? Nếu còn niệm cựu tình ngày xưa, vậy mời nguyên soái tránh sang một bên, đừng nhúng tay vào việc này!
Vừa nói ra lời ấy, hầu tử không khỏi ngước đầu, khẽ siết chặt Kim Cô bổng trong tay chuẩn bị tái chiến.
Thái Ất chân nhân giữa cao không cũng âm thầm vận động linh lực.
Chiến đấu tiếp diễn có lẽ đã là điều không thể tránh khỏi. Nhưng mà trận chiến như thế, rốt cục sẽ sản sinh ảnh hưởng lớn tới đâu? Điểm này, ngay cả Thái Ất chân nhân đều không rõ ràng.
Thiên Bồng quay đầu nhìn hầu tử một cái, lại cúi đầu nhìn đăm đăm đám người Huyền Trang trong phế khu Ngũ Trang Quan.
Lúc này, hiệu lực Nhân Sâm quả càng lúc càng lợi hại, Huyền Trang đã ở trong trạng thái tất phải có người dìu đỡ mới có thể đứng thẳng, khuôn mặt càng là nhìn không ra nửa điểm huyết sắc, chỉ có thể gắng gượng mở to mắt từ xa xa lặng lẽ nhìn Trấn Nguyên Tử đứng trên Nhân Sâm thụ, một mực không cất lời.
Trấn Nguyên Tử nghiêng mặt qua, vuốt râu thán nói:
- Bần đạo không phải có ý hãm hại hắn. Chỉ cần hắn chịu lập địa thành Phật, hoặc bỏ Phật theo Đạo, như vậy, toàn bộ vấn đề tự nhiên liền được giải quyết dễ dàng. Nếu hắn kiên trì tây hành, vậy chính là hắn tự tìm, bần đạo cũng hết cách. Ngươi muốn cầu tình, còn không bằng đi cầu chính hắn.
Từng điểm óng ánh từ trên Nhân Sâm thụ lả tả rơi xuống đất, phiến lá nhè nhẹ đong đưa trong gió.
Dưới sự dìu đỡ của Tiểu Bạch Long, Huyền Trang cắn răng, gian nan đứng đó.
Từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán trượt xuống, lại không hề có ý định từ bỏ.
Người khác có lẽ không hiểu, nhưng Thiên Bồng hiểu rất rõ ràng.
Đối với Trấn Nguyên Tử, Đạo thống còn quan trọng hơn cả tính mệnh bản thân, bởi vì đó là tín ngưỡng của hắn. Đối với Huyền Trang, phổ độ, cũng quan trọng hơn cả tính mạng, bởi vì đó cũng là tín ngưỡng của hắn.
Trước mắt là một trường tín ngưỡng chi tranh. Mà tín ngưỡng chân chính, là không cách nào thỏa hiệp.
Từ từ, Thiên Bồng quay sang Trấn Nguyên Tử, khom người chắp tay nói:
- Tại hạ vừa cầu tình cho Huyền Trang pháp sư, cũng là cầu tình cho tây hành, càng là cầu tình cho chúng sinh tam giới, mong Vạn Thọ đại tiên giơ cao đánh khẽ.
Trấn Nguyên Tử nghiêng mặt đi không nhìn Thiên Bồng.
Hết cách, chỉ thấy miệng môi Thiên Bồng mấp máy, hai mắt từ từ khép lại.
Dưới ánh trăng, thân hình hắn dần biến lớn, mũi dài ra, lỗ tai dựng thẳng như cây quạt... Ngay trước mặt tất cả mọi người, hắn hóa ra chân thân, hình thù mà trước nay hắn vẫn luôn khó mà chấp nhận.
Ngay cả Trấn Nguyên Tử cũng có phần ngơ ngác.
Hắn biết Thiên Bồng rơi vào súc sinh đạo, lại không ngờ được Thiên Bồng sẽ trở thành một con trư yêu, càng không nghĩ tới, Thiên Bồng sẽ hóa ra chân thân ngay trước mặt mình.