Bốn phương tám hướng, có tận mấy nhóm yêu quân chính đang nườm nượp đuổi tới Vạn Thọ sơn, Thiên Đình đã đặt trong tình trạng giới bị cao nhất, toàn bộ thế giới phảng phất đều văn phong mà động, thần kinh các phương banh đến cực trí.
Nhưng, giữa lúc dầu sôi lửa bỏng ấy, sự xuất hiện của Thiên Bồng khiến cho thế cục ngày càng phát triển dần theo xu thế ác hóa tạm thời lắng lại.
Trên Nhân Sâm thụ, Thiên Bồng chậm rãi hiện ra chân thân, khiến cho hầu tử ở nơi xa không khỏi nhíu mày.
Trong cao không, Thái Ất chân nhân khe khẽ ngưng lại thuật pháp chuẩn bị trên tay.
Trấn Nguyên Tử chỉ lẳng lặng mà nhìn, trên mặt chớp hiện vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Toàn bộ thế giới đều an tĩnh.
Hồi lâu, Thiên Bồng hiện ra trư hình khẽ khàng mở mắt ra, thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Vừa nãy Vạn Thọ đại tiên có hỏi Thiên Bồng bộ dạng kia có phải chân thân hay không... Hiện tại cái này mới là chân thân của Thiên Bồng, một con trư... yêu.
Trấn Nguyên Tử chợt sững sờ, nhìn thân xác to béo kia, nhất thời không nói được ra lời.
Cái tên thiên tướng uy phong lẫm lẫm, anh tuấn quả cảm kia, giờ lại biến thành một con heo. Tuy sớm có nghe thấy, nhưng khi tận mắt chứng kiến, khắc ấy, sức xung kích tới tâm thần không thể nói là không lớn.
Khẽ khom lưng chắp tay, Thiên Bồng nhẹ giọng thán nói:
- Những lời Vạn Thọ đại tiên nói cùng Thiên Bồng tám trăm năm trước, Thiên Bồng một mực không quên. “Bạc mệnh không chỉ hồng nhan, còn có trung lương.” ... Câu ấy đúng lắm. Đáng tiếc ngày xưa Thiên Bồng chấp niệm quá sâu, nhìn không thấu, cô phụ nhắc nhở của Vạn Thọ đại tiên.
Trấn Nguyên Tử thoáng ngập ngừng, nhẹ giọng hỏi:
- Bởi thế, ngươi hối hận?
- Ừ!
Thiên Bồng gật gật đầu.
Cái gật đầu kia. Trấn Nguyên Tử không khỏi bật cười, trong thần sắc lại mang theo vô tận trào phúng, thong thả nói:
- Hối hận, bởi thế bèn lựa chọn cùng theo yêu hầu, làm một tên yêu quái thực sự? Nói vậy, xem ra năm đó bần đạo nhìn nhầm rồi.
Thiên Bồng cúi đầu nhìn đăm đăm thân cây thô to dưới chân, nói:
- Thiên Bồng thật sự hối hận, Thiên Bồng cho rằng, làm trung lương chỉ đơn giản là bạc mệnh thôi, nhưng mà đại giá, xa xa siêu quá ý liệu Thiên Bồng. Tựa như lời Vạn Thọ đại tiên mới nói: Trước mặt đại nghĩa. Tính mạng có tính là gì? Bạc mệnh tịnh không đáng sợ. Đáng sợ là, mất đi tất cả, ngay cả thứ gọi là đại nghĩa, cũng đồng thời mất đi. Đó chính là tình cảnh hiện nay của Thiên Bồng.
- Nhiều năm như vậy, Thiên Bồng một mực suy nghĩ, rốt cục mình đã làm sai điều gì, vì sao sẽ dẫn tới kết cục như vậy. Làm trung lương. Chẳng lẽ nhất định sẽ bạc mệnh? Không chỉ bạc mệnh, còn hại tới tất cả những người chung quanh, đổi lấy một kết cục sống không bằng chết. Nghĩ đằng đẵng hơn sáu trăm năm... Thẳng đến lần nữa nhìn thấy Vạn Thọ đại tiên, nhìn thấy Nhân Sâm quả, nhìn thấy Vạn Thọ đại tiên giống như Thiên Bồng xưa kia, không màng hết thảy đi hãn vệ “đại nghĩa” của chính mình .
- Ngươi muốn nói cái gì?
Hai mắt Trấn Nguyên Tử lập tức híp thành một khe nhỏ, ý vị sâu xa nhìn Thiên Bồng.
Chậm rãi quay đầu lại, Thiên Bồng trông hướng từng chiếc chiến xa Thiên Đình bay múa phía chân trời nơi xa, nói:
- Chuyện ở đây, lúc này sợ là đã truyền khắp tam giới. Tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, Vạn Thọ đại tiên có ý liệu được không?
- Cái đó...
- Vạn yêu sẽ tụ họp tại Vạn Thọ sơn. Thế lực Đạo gia cũng như thế. Một trận đại chiến sắp hiển hiện ngay trước mặt.
Thiên Bồng thong thả thán nói:
- Mà hết thảy điều đó, Phật môn không hề nhúng tay. Vạn Thọ đại tiên chắc đoán được Tôn Ngộ Không không thể đánh bại Như Lai, nhưng ngươi có biết tiếp theo Như Lai sẽ làm thế nào? Đã không có Huyền Trang pháp sư, Như Lai có thật sẽ kịp thời ra tay ngăn lại yêu hầu? Hay là mặc hắn đánh đến sức cùng lực kiệt, đánh đến một binh một tốt sau cùng với Đạo gia, khi ấy mới đứng ra thu dọn tàn cuộc?
- Phật môn sợ hãi Huyền Trang pháp sư chứng đạo, lại không cách nào trực tiếp ra tay lây dính nhân quả. Đạo gia sợ hãi Huyền Trang pháp sư chứng đạo. Có thể trực tiếp ra tay, lại âu lo phản ứng của Yêu tộc. Yêu Vương Tôn Ngộ Không cần Huyền Trang pháp sư chứng đạo, bởi vì hắn không cách nào đối phó Phật môn, nhưng lại có thể đối phó Đạo gia... Phật môn, Đạo gia, Huyền Trang pháp sư, Yêu tộc, giữa các phương, kỳ thực cân bằng chế hành lẫn nhau, một khi thiếu đi một khâu, toàn bộ thế cục liền phát sinh biến hóa kịch liệt. Tuy Đạo gia không nguyện ý nhìn thấy Huyền Trang pháp sư chứng đạo, nhưng Đạo gia, có thật chịu đựng nổi kịch biến mà Huyền Trang pháp sư mất đi mang đến?
Lời này vừa ra, hầu tử ở nơi xa lập tức súc mày thành hình chữ bát, lại chưa mở miệng nói chuyện.
Hai mắt đầy tơ máu của Trấn Nguyên Tử thoáng chớp nhẹ, tựa hồ đang tử tế suy nghĩ thiệt hơn.
Khẽ quay đầu, Thiên Bồng trông hướng Trấn Nguyên Tử:
- Kết cục lý tưởng nhất đối với Đạo gia là Huyền Trang chủ động vứt bỏ tây hành. Như thế, Đạo tâm của hắn liền không còn kiên định nữa. Đạo gia cũng có thể tránh bị Yêu Vương giận lây. Nhưng mà, Vạn Thọ đại tiên, nhìn tình thế hiện nay, tỷ lệ của cái kết cục kia khoảng bao nhiêu?
Trấn Nguyên Tử cúi đầu nhìn lại, trên phế khu, Huyền Trang gắng gượng ngước nhìn Nhân Sâm thụ, nhìn qua sớm đã thoi thóp một hơi. Nhưng vẻ kiên cường trong hai mắt tịnh không có chút nào giảm yếu.
- Nếu Vạn Thọ đại tiên vẫn tin được Thiên Bồng, vậy xin nghe Thiên Bồng một câu, kết cục tốt nhất với Đạo gia kia vĩnh viễn sẽ không xuất hiện. Nếu Huyền Trang pháp sư là hạng người tham sống sợ chết, chặng tây hành này, từ vừa bắt đầu đã không có, căn bản không khả năng một đường đi tới Ngũ Trang Quan.
Thiên Bồng hơi dừng một chút, tiếp tục nói:
- Nếu không phải kết cục ấy, như vậy, tiếp theo sẽ phát sinh điều gì, tử thương bao nhiêu, chắc Vạn Thọ đại tiên cũng đoán ra được. Nguy cơ lớn nhất của Đạo môn có lẽ sẽ được giải trừ, nhưng một nguy cơ khác, lại bị đề tiền kích phát. Điều Thiên Bồng muốn nói là, có một số trung lương, không chỉ bạc mệnh, mà còn họa quốc ương dân. Nếu đương sơ Thiên Bồng chịu lấy thủ đoạn càng thêm uyển chuyển để xử lý khốn khó trước mắt, như vậy, thì đã không liên lụy Nghê Thường, đã không liên lụy huynh đệ Thiên Hà thuỷ quân, khả năng, cũng đã không dẫn tới trận chiến diệt thế khi xưa... Vạn Thọ đại tiên không sợ chết, Thiên Bồng cũng không sợ. Nhưng mà sau lưng, có thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Thiên Bồng chậm rãi khom người, cúi đầu chắp tay nói:
- Bởi thế, Thiên Bồng muốn cầu Vạn Thọ đại tiên cho Thiên Bồng biết cách giải cứu Huyền Trang pháp sư, kéo cái thế giới này khỏi bờ vực một trường đại chiến đã ở ngay trước mắt... Ở ngay đây, Thiên Bồng thay mặt thiên hạ thương sinh, cảm tạ Vạn Thọ đại tiên.
Trấn Nguyên Tử không khỏi sững sờ.
Thế giới chìm trong lặng lẽ.
Một cơn gió mát vỗ về tay áo, từng hạt mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ từ trượt xuống trên trán Trấn Nguyên Tử.
Hồi lâu, hắn khẽ cúi đầu, liều mạng chớp chớp mắt, cúi đầu, ngẩng đầu, lại cúi đầu, ngẩng đầu, bộ dạng muốn nói lại thôi, mãi mà không nói được ra lời, cũng mãi mà không đưa ra được quyết định.
Thiên Bồng quay đầu nhìn hầu tử một cái. Dưới ánh nhìn đăm đăm của chúng nhân trên trời dưới đất, hắn từng bước chậm rãi đi tới chỗ Trấn Nguyên Tử, khom lưng, ghé mồm bên tai Trấn Nguyên Tử lẩm bẩm gì đó.
Giây phút sau, tròng mắt Trấn Nguyên Tử chợt mở to, có phần kinh ngạc trông hướng Thiên Bồng, hồi lâu mới hoãn thần lại được, lắc đầu cười khổ. Phất trần một mực nắm ở trên tay từ từ rủ xuống, nháy mắt Trấn Nguyên Tử liền giải trừ linh lực ngưng tụ trên người.
- Không đánh nữa?
Một thanh âm như sấm rền vang lên trong đầu tất cả mọi người, đó là thanh âm của Nhân Sâm quả.
- Không đánh nữa!
Trấn Nguyên Tử vỗ nhẹ thân cây, thở dài nói:
- Trở về đi.
Nói rồi hắn lại vỗ nhẹ cánh tay Thiên Bồng. Sát vai bước qua, men theo nhánh cây cự đại từng bước đi tới tiền phương, ngẩng đầu lên đối mặt với hầu tử đang lơ lửng giữa trời, sảng giọng nói:
- Lão phu, sẽ chữa trị cho Huyền Trang pháp sư.
Lập tức, đám tu sĩ nơi xa, tuần thiên tướng trong thiên không bất chợt ồ lên.
- Cái gì thế này? Sao nói không đánh là sẽ không đánh?
- Con Trư yêu kia nói gì với Vạn Thọ đại tiên?
- Đến nước này rồi mà còn có thể nói dừng là dừng?
Thời này khắc này. Thái Ấn chân nhân náu mình trong mây cũng đã ngây người. Ngay cả hầu tử cũng cảm thấy có phần không thể tưởng tượng.
- Liệu có phải là kế trá?
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hầu tử.