Đại Bát Hầu

Chương 566: Bạch Tố mất dấu



- Không hay, chẳng thấy nương tử nhà ta đâu!

Lúc hô lên câu này, trên mặt Tiểu Bạch Long chất đầy vẻ kinh hoảng.

Nhưng mà, chúng nhân làm người quan chúng lại không có nửa điểm phản ứng, ai nấy đều lẳng lặng nhìn hắn, im lìm ngồi ở kia.

Nhất thời, không khí có phần là lạ.

Tiểu Bạch Long nhìn hầu tử, nhìn Huyền Trang, sau đó lại trông hướng Thiên Bồng, hồi lâu, mới thoáng kinh ngạc nói:

- Ta nói, nương tử nhà ta không thấy... Các ngươi sao không phản ứng?

- Ngươi muốn chúng ta phản ứng thế nào?

Hầu tử hỏi.

- Các ngươi... Các ngươi ít nhất cũng phải gấp gáp chứ.

- Vì sao?

Tiểu Bạch Long cứng họng.

Bị hỏi như vậy, hắn thật không biết đáp thế nào.

Vì sao?

Nhíu mày, Tiểu Bạch Long nín thật lâu mới thấp giọng nói:

- Không thấy nương tử nhà ta, chuyện lớn như vậy, ngươi còn hỏi ta vì sao gấp gáp?

- Ta hỏi là chúng ta vì sao phải gấp gáp.

Hầu tử mặt không biểu tình nói:

- Chẳng phải ngươi thường xuyên rời nhà ra ngoài? Tức phục nhà ngươi rời nhà một lần thì có làm sao? Không lẽ nàng phải một mực ở nhà chờ ngươi?

- Cái đó khác!

Tiểu Bạch Long lập tức kinh khiếu, hét lên:

- Trước kia mỗi lần nàng rời đi, nếu ta không ở nhà, ít nhất đều sẽ để lại thư tín. Nhưng lần này thì không có! Không chỉ thế, ngay cả ngọc giản nàng đều không cầm theo! Điều này... Điều này chứng tỏ nàng đã xảy ra chuyện!

Ồn ào một trận, trên mặt Tiểu Bạch Long vẫn chất đầy vẻ kinh khủng ngơ ngác nhìn chúng nhân, hiện trường lại vẫn một mảnh lặng thinh.

Hầu tử và Thiên Bồng thoáng súc mày, đối mặt nhìn nhau.

Tựa hồ để cường điệu tính nghiêm trọng của sự tình, Tiểu Bạch Long lại ồn ào tiếp:

- Ta nói, nương tử nhà ta đã xảy ra chuyện!

Hồi lâu, hầu tử nhẹ giọng hỏi:

- Trong nhà có dấu hiệu bị phá hoại không?

- Không có.

Tiểu Bạch Long lắc đầu nói.

- Không có thì ngươi gấp cái gì?

Nói rồi. Hầu tử từ trên cổ tay lấy xuống Kim Cương trác nắm trong tay, rót linh lực vào, nhẹ giọng nói:

- Bạch Tố.

Không thấy có bất cứ động tĩnh gì.

Lập tức, thần sắc hầu tử khẽ biến, ngay sau đó hắn nhẹ giọng nói:

- Thiên Bồng.

Vẫn không có động tĩnh.

- Trư Cương Liệt.

Lần này thì động tĩnh, Kim Cương trác sáng lên lấp lánh, liều mạng lay động. Tựa hồ muốn giãy thoát bàn tay hầu tử lao về phía Thiên Bồng.

Chúng nhân bốn phía đều lặng lẽ quan sát hầu tử.

Hầu tử nhướng mắt nhìn quanh chúng nhân. Thoáng do dự một lúc, lại cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Huyền Trang.

Kim Cương trác lại liều mạng lay động, lần này là chỉ hướng Huyền Trang.

- Ngao Liệt.

Kim Cương trác lại chuyển về phía Tiểu Bạch Long.

- Thế nào?

Thiên Bồng mở miệng hỏi.

- Lạ thật, không cách nào cảm giác được tồn tại của Bạch Tố. Lúc trước muốn tìm Quyển Liêm cũng bị thế này, sao thế nhỉ? Chẳng lẽ có thứ gì đó có thể che chắn cảm giác của Kim Cương trác? Không đúng, thứ này ngay cả Như Lai đều không ngăn được.

Hầu tử trầm tư một phen, lại mở miệng nói:

- Lý Tĩnh.

Kim Cương trác đang sáng lấp lánh chợt dừng lại tất cả động tác, giống như một vòng sắt bình thường nằm gọn trong tay hầu tử.

- Na Tra.

Vẫn cứ không có động tĩnh.

- Ngao Thính Tâm.

Vẫn không động tĩnh.

- Hắc Mao.

Lại có động tĩnh, lần này lay động dữ dội về hướng Hắc Hùng tinh.

Khẽ thở phào, hầu tử đeo Kim Cương trác về lại trên cổ tay, nhàn nhạt nói:

- Ta hiểu rồi, cảm giác của Kim Cương trác bị rụt nhỏ.

- Mấy trăm năm không được bảo dưỡng, pháp bảo kiểu cảm giác bị rụt nhỏ phạm vi cũng là điều bình thường.

Thiên Bồng nói.

- Ngươi biết sửa không?

Thiên Bồng bưng ống trúc lên, nhấp một ngụm nước nói:

- Cùng là Hành giả đạo, ngươi cảm thấy ta biết?

Nhìn Kim Cương trác trên cổ tay, hầu tử nhíu mày đành chịu nói:

- Hắc. Không phát hiện sớm, nếu mà phát hiện kịp thời, lúc ở Ngũ Trang Quan nhờ Trấn Nguyên Tử giúp một tay thì tốt rồi.

- Ngươi nghĩ đơn giản quá.

Thiên Bồng khẽ nhướng mày nói:

- Tất cả pháp khí của Thái Thượng Lão Quân, về cơ bản chỉ có bản thân mới biết cách chỉnh sửa, ngươi tìm Trấn Nguyên Tử cũng vô dụng.

Lúc này, trong một động phủ cách nơi này mấy vạn dặm. Bạch Tố bị trói gô trên một cây cột khổng lồ.

Đa Mục Quái thân mặc một bộ bát quái đạo bào xanh lam, búi tóc buộc cao, hai mái hoa râm, một mắt chuyển màu đỏ hồng, sắc mặt âm trầm dạo bước tới lui trước người nàng.

- Nói! Trượng phu ngươi vì sao lại đi cùng Đại Thánh gia?

- Vừa nãy chẳng phải ta đã nói rồi ư?

Bạch Tố cau mày nói:

- Hắn muốn tìm Bàn Đào diên thọ cho ta, vậy nên mới chịu đồng ý theo Đại Thánh gia tây hành.

- Ta cho ngươi thêm một lần cơ hội.

- Ngươi cho mấy lần cơ hội cũng thế thôi, ta nói đều là lời thật.

Đa Mục Quái dừng chân, từ từ quay người lại, ngửa đầu nhìn từ trên xuống dưới Bạch Tố một lần, gằn giọng nói:

- Vậy ta hỏi ngươi, vì sao Đại Thánh gia lại phải muốn trượng phu ngươi theo hắn tây hành?

- Cái đó ta làm sao biết?

Bạch Tố súc mày càng sâu, nhìn đăm đăm mặt đất trống trơn trước người, rõ ràng là nổi giận, lại hết cách không biết làm sao.

Tuy dây thừng trói nàng không phải bảo bối cao minh gì, nhưng vấn đề là tu vị nàng chỉ có chừng đó. Tốt xấu cũng là yêu quái, nhưng nàng không thuộc về loại yêu quái tư chất quá tốt, thậm chí thật kể ra, nàng còn thuộc về loại yêu quái tư chất khá là kém cỏi. Hơn sáu trăm năm, dù tu là Hành giả đạo, dù có được công pháp thượng phẩm của Long cung, cũng chỉ mới là tu vị Luyện thần cảnh trung kỳ, cánh cửa đột phá xa xa chưa thấy ở đâu.

Nếu không phải vậy, biết Tiểu Bạch Long gia nhập hàng ngũ tây hành, nàng sớm đã chạy tới tìm, làm sao còn đợi ở trong nhà?

- A ha ha ha.

Đa Mục Quái vuốt râu thong thả nói:

- Trượng phu kia của ngươi, Tây Hải Tam thái tử Ngao Liệt chẳng qua chỉ có tu vị Kim tiên, thậm chí chưa đạt tới Thái Ất tán tiên. Với dạng người như thế, trong đám bộ hạ cũ của Hoa Quả Sơn kia, Đại Thánh gia muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cần gì phải dùng một kẻ có tên trên bảng truy nã của Thiên Đình, còn có quan hệ dây mơ rễ má với Tây Hải long cung như Ngao Liệt? Nói Đại Thánh gia chủ động mời trượng phu ngươi tây hành... Chẳng lẽ ngươi nghĩ lão phu ngu lắm sao?

Bạch Tố quay mặt đi không thốt nửa lời.

Nhìn đăm đăm Bạch Tố hồi lâu, Đa Mục Quái hít một hơi thật sâu, lại rảo bước dạo quanh tới lui trong động phủ nho nhỏ, nhẹ giọng nói:

- Đổi vấn đề khác vậy. Ta hỏi ngươi, vì sao Đại Thánh gia phải tây hành? Tây hành rốt cuộc có mục đích gì? Linh sơn kia vì sao lại thả ra lời đồn nói ăn thịt Huyền Trang có thể trường sinh bất lão? Vì sao Trấn Nguyên Tử lại ra tay gây sự, đến sau vì sao lại đột nhiên thu tay? Những điều này, ngươi đều phải nói rõ cho lão phu. Chỉ cần nói rõ ràng, tự nhiên sẽ thả ngươi đi.

- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?

- Trượng phu ngươi không nói qua?

- Không!

- Vậy thì lạ quá, trượng phu ngươi đột nhiên nói muốn theo Đại Thánh gia tây hành, ngươi cư nhiên không hỏi rõ ràng?

- Có hỏi, hắn cũng không biết!

- Sau đó ngươi liền không hỏi nữa?

Bạch Tố mấp máy môi, giận quát:

- Hỏi thế nào? Cái đứa không tim không phổi kia. Không biết là không biết, có hỏi nữa cũng là không biết! Chẳng phải ngươi cũng là bộ hạ cũ của Hoa Quả Sơn? Sao không tự mình đi hỏi Đại Thánh gia?

- A ha ha ha.

Vỗ về phất trần trong tay, Đa Mục Quái khẽ bật cười, nhìn Bạch Tố thong thả thán nói:

- Xem ra, không để ngươi ăn chút khổ, là sẽ không chịu nói thật.

Lúc này, dưới sự cầu khẩn của Tiểu Bạch Long. Thiên Bồng đã tiến vào trong viện tử nho nhỏ kia.

Tổng cộng trước sau chỉ mới tám phòng, ba sảnh, trong đó có ba gian là phòng đựng đồ đạc linh tinh, một gian là phòng bếp. Thiên Bồng giống như một trinh thám ngược xuôi tới lui, từ linh lực ba động lưu lại, đến từng dấu vết nhỏ bé dưới ghế, tất cả đều chăm chú thăm dò một lần.

Nhưng mà, hao phí hơn nửa ngày, lại vẫn không phát hiện được gì.

Ngay sau đó, Thiên Bồng mở rộng phạm vi tìm kiếm ra ngoại vị căn nhà. Cuối cùng, hắn dừng bước trước mảnh vườn nhỏ sau nhà.

- Nơi này ở bao nhiêu người?

- Chỉ hai người chúng ta.

Tiểu Bạch Long đáp nói.

- Ngày thường hay lui tới cùng ai?

- Về cơ bản không lui tới với ai cả, thỉnh thoảng chỉ có vài ba bằng hữu của nương tử nhà ta tới chơi thôi.

Khom người, Thiên Bồng vươn tay đẩy ra lá khoai lang trồng trong vườn, lập tức, tròng mắt híp thành một khe nhỏ.

Tiểu Bạch Long ở bên nói:

- Mảnh vườn này được làm cùng thời điểm với khi xây nhà, lúc đó Bạch Tố nói muốn sống cuộc sống như người bình thường. Muốn tự chăm tự trồng, bởi vậy mới làm ra mảnh vườn này. Chẳng qua... Ngươi nói xem, chúng ta đều có pháp thuật, cần gì phải tự chăm tự trồng cho phiền phức? Muốn cái gì cứ biến ra là được? Nếu không, vào trong rừng săn bắn cũng nhanh. Vì điều này chúng ta còn cãi nhau mấy lần... Đến sau biến thành một mình nàng bận tới bận lui, đến sau nữa, dứt khoát chuyển hết sang trồng khoai lang... Bởi vì khoai lang dễ chăm, vứt đấy là mọc hầu như không phải lo nhiều.

Nói rồi, Tiểu Bạch Long phất phất tay, thở dài một hơi đành chịu.

Quay đầu nhìn Tiểu Bạch Long, Thiên Bồng dùng ngón tay nhè nhẹ đẩy ra tán lá khoai rậm rạp cạnh đó, bên dưới lộ ra vài gốc cỏ dại đã bị nhổ cả gốc, lại trực tiếp vứt bỏ trong vườn.

- Sao vậy?

- Đám cỏ này chưa khô hẳn. Các ngươi nhổ cỏ tạp, cứ thế trực tiếp vứt lại trong vườn?

- Bình thường ta thấy khi nhổ cỏ nàng đều vác theo giỏ, cỏ tạp nhổ lên vứt hết vào trong.

Thiên Bồng trầm tư, từ từ đứng dậy, bắt đầu thăm dò tứ xứ mảnh vườn, không lâu sau bèn phủi đi bùn đất lấy dính trên tay, nhẹ nhàng nói:

- Nương tử nhà ngươi bị người nào đó mang đi.

- Hả?

Tiểu Bạch Long lập tức cả kinh kêu lên.

Chỉ xuống mảnh vườn dưới chân, Thiên Bồng nói:

- Ngươi nhìn kỹ mà xem, nơi này có ít nhất sáu loại dấu chân, hơn nữa lớn nhỏ không đều, hẳn là mấy ngày trước lưu lại. Những dấu chân này chỉ xuất hiện trong vườn, chứng tỏ bọn họ từ trời giáng xuống, mà khi đó tức phụ nhà ngươi chính đang nhổ cỏ. Vô luận là độ dài ngắn hay kiểu dạng, nhìn qua không giống là Thiên Quân để lại, mà chắc thuộc về Yêu tộc.

Không đợi Thiên Bồng nói xong, Tiểu Bạch Long đã ngây người.

Thiên Bồng vỗ nhẹ lên vai Tiểu Bạch Long, khẽ thở dài nói:

- Tin tức tốt là, nơi này không có dấu tích đả đấu, cũng không có linh lực ba động cường liệt lưu lại, thuyết minh song phương không hề động thủ. Ít nhất... Có thể đoán định rằng đối phương chỉ muốn bắt cóc, tịnh không có ý giết hại.

Nói xong, Thiên Bồng xoay người liền đi, bỏ lại Tiểu Bạch Long ngẩn ngơ đứng đó, vẻ mặt kinh hoảng.

- Bị người bắt cóc?

Không phải Thiên Quân, là Yêu tộc... Thời này khắc này, người thứ nhất bật ra trong đầu hắn không ai khác, mà chính là lão cha Tây Hải Long Vương.

Nhiều năm như vậy, người Tây Hải đều biết hắn ở đây, mà môn thân sự này, Tây Hải Long cung, thậm chí tứ hải, đều luôn cầm ý kiến phản đối. Nhưng, chuyện đã hơn sáu trăm năm, nếu muốn bắt cóc, chẳng phải sớm nên bắt cóc? Sao phải chờ tới bây giờ mới động thủ? Không hợp lý a.

Nhưng nếu không phải Tây Hải Long cung, cũng không phải Thiên Quân một mực lùng bắt bọn họ, vậy sẽ là ai?

Hai phu phụ sống ở chỗ này, ngày thường tịnh không kết oán cùng ai. Thậm chí trong các phái hệ yêu quái, hắn còn có quan hệ không sai với phái hệ của Lữ Lục Quải.

Nhất thời, Tiểu Bạch Long không nghĩ ra được ai mới là kẻ khả nghi.