Đại Bát Hầu

Chương 567: Nam Thiên môn (1)



Hoàng hôn, Tiểu Bạch Long mới về lại dưới núi hội hợp cùng mọi người, thần tình có vẻ vô cùng ủ rũ, cả người thẫn thờ như kẻ mất hồn.

- Đi đâu?

Hầu tử nhẹ giọng hỏi.

- Đi... Đi Tây Hải Long cung... Cũng tới mấy Long cung khác một lần.

- Tìm được không?

Tiểu Bạch Long chậm rãi lắc đầu.

Từng bước đi tới bên cạnh hầu tử, hắn ngồi bệt xuống đất, đôi mắt không ngừng chớp chớp, miệng há há, như là muốn nói chuyện, lại nửa ngày mà không bật ra được lời nào.

Mấy người cứ thế trầm mặc.

Hồi lâu, từ nơi xa Thiên Bồng và Hắc Hùng tinh đồng thời ôm về một đống củi khô, chất thành đống trên bãi đất trống.

Tùy theo màn đêm hàng lâm, ánh lửa cháy lên hừng hực.

Tiểu Bạch Long vẫn trầm mặc không nói, mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm đống lửa, Huyền Trang cầm hai chiếc bánh khô đưa tới, cũng bị hắn từ chối.

Nhất thời, không khí có phần trầm muộn, ai nấy đối mặt nhìn nhau, thỉnh thoảng lại trông hướng Tiểu Bạch Long.

Hồi lâu, Huyền Trang nhẹ giọng nói:

- Đại Thánh gia, hay là, ngài nhìn xem có cách nào giúp Ngao Liệt tìm ra tung tích của nương tử hắn không.

Hầu tử ngửa đầu trầm tư suy nghĩ một phen, nhíu mày nói:

- Nếu là Thiên Quân bắt thì dễ làm, cùng lắm là lên Linh Tiêu bảo điện đòi người. Nhưng nếu là yêu quái bắt, vậy thì phiền hà... Trong tam giới này, thế lực yêu quái nhiều lắm, dù có là hơn sáu trăm năm trước, tuy Hoa Quả Sơn một nhà độc đại, nhưng cũng đâu phải chỉ có một mình Hoa Quả Sơn. Thỉnh thoảng Đại Giác còn bị phái ra ngoài chiêu an hoặc áp chế thế lực khác. Đến giờ lại càng phức tạp. Điều ta có thể làm, cùng lắm chỉ là sai Lữ Lục Quải phối hợp tìm kiếm xem thế nào thôi.

Nói rồi, ánh mắt hầu tử khẽ nghiêng hướng Thiên Bồng.

Vừa nhìn, đúng lúc Thiên Bồng nhướng mắt lên, thoáng do dự một lúc bèn nhẹ giọng nói:

- Cho dù Lữ Lục Quải có lấy danh nghĩa ngươi tra tìm, nếu đối phương có lòng giấu diếm thì chắc cũng chẳng tra được gì. Ta kiến nghị... Ngươi có thể tìm Thái Thượng Lão Quân sửa lại Kim Cương trác, đó, mới là cách nhanh nhất. Chỉ cần lực lượng Kim Cương trác về lại như xưa, phàm là nàng còn ở trong tam giới, còn sống. Liền nhất định có thể tìm ra.

Lời này vừa ra, chúng nhân bao gồm cả Tiểu Bạch Long đều nhìn sang hầu tử.

- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Hầu tử cười hừ một tiếng, có phần hoảng loạn dùng mộc côn trong tay chọc chọc đống lửa.

Từng điểm hỏa tinh bay lên.

Ở bên, Tiểu Bạch Long vẫn trơ mắt mong chờ.

Lại trầm mặc hồi lâu, hầu tử nhìn đăm đăm đống lửa, thầm thì nói:

- Ta không dám chắc hiện tại đi tìm Thái Thượng Lão Quân, hắn liệu có đồng ý giúp ta sửa lại không. Hơn nữa, đương sơ hắn cũng đâu nói rõ là đưa Kim Cương trác cho ta. Không khéo vừa đưa lên liền bị đòi mất... Các ngươi nói xem?

Trong núi nơi xa, dưới một gốc cổ tùng trăm năm tuổi, Thanh Tâm chính đang nắm lấy Bát Quái Kính lẳng lặng ngồi kia.

Hồi lâu, nàng thoáng súc mày, nhìn sang kim đồng tử ở bên.

- Kim Cương trác đó là thủ bút của sư phó, đúng không?

- Không sai.

Kim đồng tử gật gật đầu nói:

- Kim Cương trác vốn là pháp bảo hộ thân của sư phó, đừng nói chúng ta, hầu như người cũ của Thiên Đình đều nhận ra. Khoan nói uy lực thế nào, chỉ riêng cảm giác... Chỉ cần từng gặp qua người muốn tìm, biết được tên họ. Thì bất luận hắn giấu mình ở đâu trong tam giới, đều có thể dễ dàng khóa định. Chỉ riêng điểm này đã là điều vạn ngàn pháp bảo trên trời dưới đất không thể sánh bằng.

- Nếu đúng là pháp bảo trọng yếu như vậy, làm sao sẽ rơi vào trong tay hắn?

- Năm đó lúc hắn bị nhốt trên Thiên đình, sư phó cho hắn.

- Sư phó cho? Ý ngươi là sư phó giúp hắn?

Thanh Tâm lập tức sửng sờ.

Cái đó khác hẳn những điều nàng được biết, được nghe.

Thi Vũ Huyên từng nói qua, sự tình năm đó không thể nói hoàn toàn là hầu tử sai, nhưng theo như những gì Thanh Tâm được biết. Cơ hồ toàn bộ sự thể đều do hầu tử mà ra. Chẳng lẽ trong này còn có bí mật nào khác?

Thấy thế, kim đồng tử vội vàng ngậm miệng, khe khẽ liếc sang ngân đồng tử một cái.

- Nói!

Thanh Tâm lập tức có phản ứng, chỉ vào kim đồng tử quát lên:

- Liệu có phải còn chuyện gì mà ta không biết, lập tức nói rõ ràng cho ta.

Vừa nghe tiếng quát, hai tên đồng tử kim ngân tức thì rụt cổ lại.

Do dự hồi lâu, kim đồng tử mở miệng nói:

- Sư muội, việc này kể ra thì rất dài dòng, hơn nữa, sư phó không cho nói. Có cơ hội ngươi tự mình hỏi sư phó đi thôi, ngươi hỏi chúng ta, chúng ta biết phải làm sao?

- Ta không quản!

Thanh Tâm chỉ vào kim đồng tử lạnh lùng nói:

- Ta muốn ngươi nói rõ ràng ngay bây giờ, đây đến cùng là chuyện gì!

- Nếu là yêu quái bắt đi, khẳng định là có điều mưu đồ, đúng không? Tức phụ ngươi không phản kháng, bọn họ cũng không phá hoại thứ gì, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. Không lâu nữa, bọn họ nhất định sẽ liên hệ ngươi, có lẽ là muốn tài bảo Long cung, có lẽ là muốn ngươi giúp bọn họ làm chuyện gì đó. Không cần lo lắng, thật đấy, không cần lo lắng. Qua một đoạn thời gian, bọn họ nhất định sẽ liên hệ ngươi. Đúng không, mọi người nói xem có đúng vậy không?

Hầu tử cười gượng nhìn quanh bốn phía, tựa hồ muốn tìm kiếm sự đồng tình. Nhưng mà, chúng nhân bốn phía đều trầm mặc không lên tiếng.

Hầu tử mở to tròng mắt trông hướng Thiên Bồng:

- Trư Bồng, ngươi nói xem, ta nói thế đúng hay không?

Thiên Bồng ngồi trước đống lửa thong thả vươn mình vặn eo, lại không mở miệng.

Lời nói vậy đúng là không sai, án theo suy luận, xác thực là như thế. Có điều ai dám bảo chứng trăm phần trăm? Huống hồ, lúc này nói ra, rõ ràng là có ý đùn đẩy. Thiên Bồng sao dám phán bừa?

Lập tức, khóe môi hầu tử thoáng co rút.

Bên đống cửa, Tiểu Bạch Long vẫn mỏi mắt trông chờ nhìn hầu tử, thỉnh thoảng những người khác cũng liếc sang.

Tuy mọi người không ai mở miệng nói chuyện, nhưng trong ánh mắt kia, tựa hồ mang theo vị đạo khác, khiến hầu tử cảm thấy rất không thoải mái.

- Đại Thánh gia...

- Ta hiểu rồi.

Hầu tử đưa tay ngăn lại Tiểu Bạch Long, thần tình nghiêm túc, hít vào một hơi thật sâu, đứng dậy nói:

- Ta đi Đâu Suất Cung một chuyến. Các ngươi tiếp tục đi về hướng tây, ta sẽ nhanh chóng trở về.

Nói xong, hắn cầm ra một chiếc ngọc giản ném cho Huyền Trang, suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn chưa bảo hiểm, lại ném một chiếc khác cho Thiên Bồng, nói:

- Cầm đi. Có chuyện gì thì gọi ta, ta sẽ lập tức chạy tới.

Quay người, hắn vỗ nhẹ lên vai Tiểu Bạch Long:

- Đừng suy nghĩ nhiều, ta nhất định sẽ tìm về tức phụ cho ngươi, cứ an tâm đi theo mọi người.

Nói rồi hầu tử đằng không mà lên, hóa thành một đạo kim quang lao nhanh về hướng đông bắc.

- Cái gì? Ngươi nói hắn liều mạng cùng sư phó bởi vì một nữ nhân?

Hai mắt Thanh Tâm chợt trợn tròn.

- Ừ!

Kim đồng tử gật gật đầu nói:

- Cô gái kia gọi là Phong Linh. Còn có một thời gian ở lại trên Đâu Suất Cung. Chúng ta đều gọi nàng là Phong Linh tiểu thư. Kim Cương trác vốn cũng không nằm trong tay yêu hầu, mà là nằm trong tay Phong Linh tiểu thư. Vị Phong Linh tiểu thư kia tựa hồ có chút lai lịch, sư phó vốn cũng đối tốt với nàng, mấy lần còn quở mắng chúng ta nói không bằng nàng.

- Khi đó ta cảm thấy sư phó rất muốn nhận nàng làm đồ đệ.

Ngân đồng tử ở bên cũng tiếp lời, nói:

- Có điều, nàng đã là đệ tử của Thanh Phong tử, thủ đồ dưới gối Tu Bồ Đề tổ sư, chuyện cải đầu môn phái, trừ phi vạn bất đắc dĩ, bằng không ai mà nguyện ý?

- Chẳng qua cũng lạ, cho dù không thay đổi môn phái, theo lý sư phó không đến nỗi khiến nàng hồn phi phách tán mới đúng.

- Hồn phi phách tán?

Thanh Tâm không khỏi cả kinh.

- Chính bởi sư phó khiến Phong Linh tiểu thư hồn phi phách tán, yêu hầu kia mới giận điên lên, giết Kim Ô, dỡ Địa phủ, thậm chí dẫn phát thiên kiếp ngoài Nam Thiên môn. Giết lên ba mươi ba tầng trời, nói đến cùng, đều là vì tìm sư phó báo thù. Căn bản không phải như bên ngoài đồn đại, nói hắn lòng tham không đủ rắn nuốt voi, muốn lật đổ Thiên Đình để làm chúa tể tam giới.

Thanh Tâm thấp giọng hỏi:

- Vậy chẳng phải giữa hắn và sư phó còn có thâm thù đại hận?

Hai tên đồng tử kim ngân liếc nhìn nhau một cái.

Ngân đồng tử mấp máy môi nói:

- Hẳn không tính. Trận chiến Thiên Đình đánh đến sau cùng, Như Lai xuất hiện, giữa bọn họ có nói gì đó với nhau một lúc lâu. Cụ thể là gì chúng ta không rõ, nhưng hình như yêu hầu đã biết tất cả mọi thứ đều là cục do Như Lai bố ra. Vậy nên không còn hận sư phó như trước. Những cái khác chúng ta đều không quá rõ ràng, chắc chỉ có mình đại sư huynh là biết được tương đối nhiều.

- Tử Bào?

- Ừ!

Kim đồng tử gật gật đầu nói:

- Tử Bào sư huynh một mực theo ở bên người sư phó, chuyện hắn biết khẳng định nhiều hơn chúng ta, tựa hồ chuyện này còn liên lụy tới Thiên Đạo thạch. Chẳng qua... Đấy đều là húy kị của Đâu Suất Cung, vậy nên chúng ta cũng không dám hỏi nhiều.

Thanh Tâm không khỏi kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên nàng biết có chuyện này.